Kiếm Lai

Chương 165: Hừng Đông (1)

Trần Bình An tiếp tục tới tới lui lui khuân vác đất đá, sau hơn mười lượt, cô gái bện tóc đuôi ngựa đã không thấy tung tích, nhưng để lại chiếc khăn và một cái bánh điểm tâm trên miệng giếng, là bánh rượu hoa đào nổi tiếng nhất của cửa hàng Áp Tuế, Trần Bình An ngẩn người, đành phải tháo cái gùi xuống, đặt ở bên chân, ngồi ở gần miệng giếng, xoa xoa tay lên quần áo, đưa ra hai ngón tay gắp bánh cho vào trong miệng.

Trần Bình An gật mạnh đầu, quả nhiên ăn rất ngon.

Dù sao mình vừa ăn cả mười văn tiền, nghĩ đến điểm ấy, Trần Bình An lập tức cảm thấy món này rất ngon.

Sau mấy canh giờ, sắc trời vẫn tối tăm như trước, bầu trời thi thoảng sẽ truyền đến từng đợt tiếng vang nặng nề như nổi trống, trừ điều đó ra, thật ra trấn nhỏ cũng không có gì khác thường, Nguyễn sư phụ cũng phá lệ để cho người làm của tiệm thợ rèn nhà mình nghỉ ngơi hai ngày, cho bọn họ về nhà hết, không cần đợi ở bên cạnh chờ "hừng đông" để tiếp tục làm việc.

Trần Bình An cũng ở trong số đó, hắn liền quay về trấn nhỏ, đi tới nhà Lưu Tiện Dương một chuyến, sau khi không phát hiện thiếu thứ gì, thì nhanh chóng tắt đèn, khóa kỹ cửa nhà lại, chạy về nhà mình ở ngõ Nê Bình.

Không biết vì sao, Trần Bình An cảm thấy trấn nhỏ hôm nay, không khí trầm lặng, không có sinh khí.

Trần Bình An cũng không biết, ở thời điểm hắn chạy qua đoạn hành lang của cầu hành lang.

Trên mặt nước dưới cầu, lơ lửng một cô gái cao lớn tay áo phiêu diêu, quần áo trắng như tuyết, tóc trắng như tuyết, da thịt ở tay chân lộ ra bên ngoài trắng tinh như ngọc mỡ dê.

Nàng đang cúi đầu, lấy suối nước làm kính, một tay đỡ tóc một tay chải vuốt, không ai nhìn rõ khuôn mặt của nàng.

Quang cảnh trấn nhỏ hôm nay, tựa như một khối sa bàn do tướng soái Đại Ly sai người tạo ra, chiến sự đã hạ màn, quyết định bỏ đi không dùng nữa, dùng miếng vải đen tùy ý che lại.

Trần Bình An ở trong nhà mình đốt ngọn đèn lên, bắt đầu kiểm kê gia sản của mình, ba túi đồng tiền Kim tinh, bao gồm tiền Cung dưỡng, tiền Nghênh xuân, tiền Áp thắng mỗi thứ một túi, một túi là hoàng tử Đại Tùy tặng cho, nói là cảm tạ đã cho hắn gặp con cá chép màu vàng kia, Cố Sán để lại hai túi, xem như tiền mua cá chạch.

Về phần hai túi tiền mà Trần Đối đáp tạ hắn, ở trên đường rời núi, Trần Bình An đã khẩn cầu Trần Đối chuyển giao cho Lưu Tiện Dương, Trần Đối tuy nghi hoặc, nhưng mà vẫn không cự tuyệt, tuy có vẻ kinh ngạc  trước lựa chọn của thiếu niên ngõ hẹp, nhưng có thể là sau khi tế tổ thành công tâm trạng vui vẻ, nên Trần Đối đã nở nụ cười, giọng nói dịu dàng nói lên vài tâm huyết, bảo Trần Bình An có thể yên tâm, lời hứa của con cháu đích hệ Dĩnh Âm Trần thị nhà nàng, chắc chắn còn đáng giá hơn so với hai túi đồng tiền kim tinh. Đối với điều này, Trần Bình An thật ra nửa tin nửa ngờ, không dám tin tưởng hoàn toàn, chẳng qua Ninh Diêu sau khi nghe nói đến "con cháu đích hệ Dĩnh Âm Trần thị", đã nói thầm với Trần Bình An, bảo hắn cứ yên tâm.

Tề tiên sinh trước sau hai lần đưa tặng, tổng cộng bốn chiếc ấn chương. Hai ấn chương đầu tiên, "Tĩnh tâm đắc ý" cùng "Trần thập nhất", được làm từ xà đảm thạch mà Tề tiên sinh cất riêng, hai ấn chương sau, là Tề tiên sinh dùng xà đảm thạch Trần Bình An tặng, khắc chữ theo hình, một chữ tiểu triện một chữ lệ, trùng hợp là hai ấn chương có thể ghép lại, tạo thành một bức thanh sơn lục thủy đồ, một bên vững chải một bên mềm mại, Tề tiên sinh lần lượt khắc hai chữ "Sơn" và "Thủy", y theo cách nói của Ninh Diêu, đại khái có thể gọi là một đôi "Sơn thủy ấn" .

Trần Bình An đặt ba tờ giấy ghi hai phần phương thuốc của Lục đạo trưởng trên mặt bàn.

Ninh Diêu từng ghét chữ Lục đạo trưởng nhạt nhẽo vô vị, nhân khí tài khí yên hỏa khí tiên phật khí, cái gì cũng không có, giống như là cử nhân tú tài nơi vương triều thế tục, vì công danh khoa cử mà đi theo các kiểu chữ thịnh hành, quy quy củ củ, quá thấp kém.

Trần Bình An tất nhiên không nhìn ra chữ của đạo trưởng trẻ tuổi vận vị sâu cạn, trình độ cao thấp ra sao, nhưng cũng không vì Ninh Diêu đánh giá không cao, mà xem thường ba tờ giấy này. Với lại trước đó Lục Đạo trưởng đã chính miệng nói rằng, ở trấn nhỏ muốn đọc sách biết chữ rất khó, Trần Bình An muốn học chữ, có thể bắt đầu học từ phương thuốc của hắn.

Lúc này Trần Bình An thật cẩn thận cầm lấy tờ giấy cuối cùng, trước đó khi xem qua bốn chữ ấn văn màu đỏ son "Lục trầm sắc lệnh" ở trang cuối cùng, cũng không suy nghĩ sâu xa gì, chỉ là hôm nay mình đã có tới bốn chiếc ấn chương, bèn cảm thấy mấy chữ nhỏ nọ, hết sức đáng yêu thân thiết. Trần Bình An nghĩ về sau khi mình rủng rỉnh tiền, một ngày nào đó sẽ mua sách, mang về cất trong nhà, sau đó ở trang tên sách hoặc là trang cuối, nhẹ nhàng lấy ấn "Trần thập nhất" ấn một chữ đỏ, Trần Bình An liên tưởng đến đây, không nhịn được nhếch miệng cười vui vẻ.

Nhưng rất nhanh thôi Trần Bình An đã có chút khó xử, có ấn chương rồi sẽ cần mực đóng dấu. Ở sát bên cửa hàng Áp Tuế chuyên môn bán điểm tâm nơi ngõ Kỵ Long, có một gian cửa hàng tạp vật cái gì cũng bán, treo bảng hiệu viết hai chữ "Thảo Đầu", Tống Tập Tân và tỳ nữ Trĩ Khuê thường xuyên ghé thăm gian cửa hàng này, những thứ gọi là văn phòng tứ bảo, án thư thanh cung đều mua ở đó.

Trần Bình An do dự một lát, cảm thấy đợi cho tương lai biết chữ rồi, ngày nào đó gặp bộ sách vừa nhìn đã ưng, hắn sẽ đi mua một hộp mực đóng dấu.

Trừ cái đó ra, còn có một bao tải xà đảm thạch được chọn lựa tỉ mỉ, bảy tám viên, màu sắc khác nhau, nhưng cho dù đã rời khỏi nước lâu như vậy nhưng vẫn không thay đổi màu sắc. Miệng bao trên bàn đang mở ra, viên lớn thì to bằng bàn tay thanh niên, cỡ vừa thì như nắm tay trẻ con, nhỏ hơn như trứng bồ câu, đặt sát cạnh nhau, nhìn rất thích mắt.

Trần Bình An vốn định tặng cho Lưu Tiện Dương, Tống Tập Tân tuy là một hạt giống đọc sách miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng mà có câu nói rất có  lý, ý tứ đại khái là cùng một vật giống nhau, nằm trong tay người bán hàng rong ngoài ngõ Nê Bình, chỉ bán được mấy văn tiền, còn phải tốn nhiều công sức, nhưng bày ở trong ngăn tủ cửa hàng Thảo Đầu, bước khởi điểm sẽ là ba bốn lượng bạc, khách hàng có tiền thì mua, không tiền thì tiễn.

Người nói vô tình người nghe có tâm, Trần Bình An cảm thấy lời này của Tống Tập Tân có đạo lý, cho nên xà đảm thạch đặt ở chỗ hắn, ở lại trấn nhỏ, nhắm chừng có tốn nhiều sức lực cũng bán không được giá cao gì, nhưng nếu đưa cho Lưu Tiện Dương, đi tới chỗ Dĩnh Âm Trần thị gì đó, cho dù có bị người ta lừa gạt ép giá, thì chắc chắn cũng bán được giá hơn  so với ở chỗ Trần Bình An.

Về phần trong tay mình có một căn nhà tranh, hay là để cho bằng hữu giành được một tòa núi vàng núi bạc, xấu tốt giữa hai vế, đối với Trần Bình An mà nói, căn bản không cần suy xét.

Nếu không vì sao phải làm bằng hữu với Lưu Tiện Dương?

Cho nên không sợ Phong Lôi viên Lưu Bá Kiều kia, Trần Bình An cảm thấy người này không xấu, nhưng mặc kệ Lưu Bá Kiều ngoài miệng xưng huynh gọi đệ với mình như thế nào, Trần Bình An từ đầu tới đuôi cũng không xem là thật, cũng không phụ họa.

Cuối cùng Trần Bình An cầm lấy cây ngọc trâm nọ, Tề tiên sinh nói là năm xưa tiên sinh tặng cho ông, là vật tầm thường, cũng không phải kỳ trân dị bảo gì.

Trên cây trâm ngọc bích có khắc tám chữ nhỏ.

Ninh Diêu đã giải thích những chữ "Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc" trên đó nghĩa là Quân tử như ngọc quý, ôn hòa mà sáng suốt.

Quân tử.

Trần Bình An tuy không đọc sách, nhưng vẫn như cảm thấy từ ngữ này, chắc chắn là cách xưng hô có sức nặng rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận