Kiếm Lai

Chương 295: Nhân gian có lão tú tài (Trung) (1)

Loan Cự Tử liếc lão nhân mũ cao đứng cạnh hoàng đế Đại Ly, người sau lập tức đứng lên, bắt đầu thi triển thần thông Âm dương thuật của Lục gia, che phủ thiên địa, để nơi này lại càng không dễ bị người ta dùng tâm thần hoặc là thuật pháp điều tra từ xa.

Loan Cự Tử lúc này mới mở lời không dọa chết người thì không dừng, “Tai họa ngập trời này, vô cùng có khả năng là nhà khác âm thầm ngáng chân, ít nhất cũng trợ giúp thêm dầu vào lửa. Nói không chừng A Lương xuất hiện trùng hợp như vậy, cũng là có người âm thầm truyền tin tức, Tề Tĩnh Xuân vừa qua đời không bao lâu, A Lương liền đánh đến Đại Ly. Trong chư tử bách gia, chắc chắn có người không mong muốn chi Mặc gia phía sau Loan Trường Dã ta, và đại biểu của nhất mạch Lục gia Âm dương gia này được xuôi chèo mát mái, giúp Đại Ly thâu tóm cả Đông Bảo Bình châu!”

Hoàng đế Đại Ly buông nắm tay, day day má, sắc mặt lạnh như băng, cười lạnh nói: “Hay cho một bố cục loạn thế tranh đấu lớn ngàn năm không có!”

Loan Cự Tử thấp giọng nhắc nhở: “Việc đã đến nước này, càng không thể nhụt chí.”

Nam tử mặc cổn phục nghe vậy thì cười, lắc đầu nói: “Không đâu, ta sẽ không nhụt chí! Mười năm cũng vậy, mười lăm năm cũng thế, có nhiều việc ta còn có thể làm được! Nhớ lại một lượt các đời hoàng đế Đại Ly ta từng bị khinh thường sỉ nhục ở Bảo Bình châu này, chút nội thương này của ta có đáng là gì.”

Ngoài miệng nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nam nhân lại gắng sức nuốt xuống một ngụm máu tươi đã trào tới yết hầu, cúi đầu dùng ngón tay day day cổ, gương mặt toát ra một tia dữ tợn cùng hối hận, chỉ là biểu cảm dữ tợn trên mặt thật lâu vẫn không biến mất, còn nỗi hối hận đã nhanh chóng tiêu tán hết. Đến cuối cùng, vẫn chỉ để lại vẻ bất đắc dĩ.

Thì ra trước khi phi thăng, nam nhân kia đã dùng một chiêu bí thuật vô thượng, lặng yên đánh vỡ tâm mạch của hoàng đế Đại Ly, khiến cầu trường sinh của hắn hoàn toàn vỡ vụn, vốn một vị tu sĩ lầu mười chất chứa sinh cơ dạt dào, hôm nay lại gầy yếu đến mức làm người ta giận sôi.

Không chỉ như thế, Bạch Ngọc Kinh vẫn còn, nhưng không chỉ mười hai thanh phi kiếm bị phá huỷ mất một nửa, mà sáu thanh còn lại cũng không biết tung tích.

Nói đơn giản, chính là Bạch Ngọc Kinh sát lực vô cùng kia chỉ còn lại có cái vỏ, trở thành gối thêu hoa, dọa người còn được, muốn chém giết tu sĩ thượng ngũ cảnh, sẽ là người si nói mộng.

Tống Tập Tân vừa rồi bị hốt hoảng đến thất thố đang đi tới phía trước ba người, giờ đây hắn đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng vẫn hỏi tới cùng: “Loan Cự Tử, Lục tiên sinh, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao ta không cảm giác được bất cứ một thanh phi kiếm nào?”

Bạch Ngọc Kinh lầu mười hai, mười hai thanh phi kiếm.

Hương Hỏa, Để Trụ, Trấn Nhạc, Sơn Hải, Đào Chi, Lôi Tiêu, Tử Điện, Kinh Thư, Phạm Âm, Hạo Nhiên Khí, Hồng Trang, Vân Văn.

Mười hai thanh phi kiếm dốc cả nửa tài lực quốc gia để chế tạo thành, đều là trấn quốc trọng khí danh xứng với thực của vương triều Đại Ly.

Sáu thanh phi kiếm trong đó gồm Hương Hỏa trong đó, đã bị hủy diệt cùng kim thân pháp tướng của sáu vị chính thần Đại Ly kia.

Nhưng theo lý thuyết, sáu vị chính thần núi sông còn lại nhường đường, căn bản là chưa tham dự chuyện ngăn địch, phi kiếm lúc này cho dù chưa trở lại tòa Bạch Ngọc Kinh của kinh thành, cũng tuyệt đối không có khả năng bặt vô âm tín, giống như diều đứt dây, khiến hoàng tử Tống Tập Tân thân là chủ chung của mười hai kiếm, lại mất đi tâm thần kết nối.

Loan Cự Tử quay đầu nhìn lầu cao Bạch Ngọc Kinh cô đơn, một lần nữa quay đầu, thở dài một tiếng nặng nề, một lời nói toạc ra thiên cơ: “Sáu thanh phi kiếm, đã bị tên kia trên đường phi thăng đoạt đi toàn bộ rồi, tuy không bị mang đi trên trời, nhưng hẳn là bị hắn vứt ở một số nơi nào đó không muốn ai biết. Tạm thời chắc chắn không tìm về được, cho dù tìm được, có thể cho chúng ta sử dụng tiếp hay không, khó mà nói được.”

Tống Tập Tân chung quy chỉ là thiếu niên, trong một đêm đột nhiên từ con tư sinh ngõ Nê Bình, biến thành hoàng tử vương triều số một số hai Đông Bảo Bình châu, ngơ ngác đến kinh thành, rồi chẳng hiểu sao lại bị mang tới nơi này, chịu bao đau khổ được mười hai thanh phi kiếm gật đầu tán thành, thật không dễ gì cảm thấy có thể nở mày nở mặt, có thể thẳng sống lưng mà nói chuyện trước mặt nam nhân khốn kiếp kia, nào ngờ đến cuối cùng, chỉ là giỏ trúc múc nước, công dã tràng?

Cho nên sau khi nghe tin dữ, nước mắt của thiếu niên lập tức chảy xuống, cắn chặt môi, trên mặt còn có vài vết máu chưa lau sạch.

Loan Cự Tử cũng không biết khuyên bảo trấn an thiếu niên như thế nào.

Thật ra vị lão nhân thân thế long đong này, cũng có chút như cách một thế hệ, không dám tin những gì trước mắt.

Mặc gia tính cả mạch du hiệp trong đó, vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn của thánh nhân Cự Tử đời đầu tiên, trong đó có nâng đỡ kẻ yếu nước yếu, không để cường giả bắt nạt.

Nhưng đến đời Loan Trường Dã này, ông ta lật xem chính sử dã sử các triều các đại, đi qua vô số núi sông quốc gia, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, cuối cùng đạt được một kết luận, nếu chỉ nâng đỡ kẻ nhỏ yếu, may vá bù đắp không làm nên chuyện gì. Trăm năm loạn thế, quần hùng tranh bá, nâng đỡ nước yếu đối kháng vương triều cường đại tư thái bá chủ, người chết cuối cùng, thương vong hơn xa vương triều cường thế thống nhất giang sơn.

Cho nên Loan Trường Dã cần tìm được một vương triều thích hợp, một quân chủ thích hợp, để thi triển khát vọng của mình.

Cuối cùng hắn tìm được hoàng đế Đại Ly Tống Chính Thuần, hơn nữa không thất vọng, cho dù là chuyện bao vây tiễu trừ A Lương, làm hại Đại Ly quốc thế cường thịnh như mặt trời ban trưa bị thương nặng, nhưng Loan Trường Dã chưa bao giờ cảm thấy bản thân chuyện này là sai, sai là sai ở người tính không bằng “trời tính” mà thôi. So đấu tính kế với một số đại lão nào đó phía sau màn, cho dù Loan Trường Dã cũng phải tự nhận không bằng, nhưng ông ta cố tình muốn cược, được ăn cả ngã về không, cược thắng đại thế thiên hạ không thể ngăn cản!

Hoàng đế Đại Ly mở miệng cười nói: “Hai vị, có thể đi xem Bạch Ngọc Kinh có xuất hiện sơ hở hay không, nhỡ đâu tên kia còn để lại chuẩn bị ở sau, vậy ta chuẩn bị đập đầu chết đi là vừa. Vừa lúc để ta và Tống Mục nói chuyện riêng một lát, nhưng trước đó nói rõ, hai vị phải cam đoan không nghe trộm, kế tiếp cha con chúng ta muốn nói mấy lời về chuyện trong nhà, các ngươi thông cảm một chút.”

Hai vị lão nhân vội vàng đứng dậy, một người cười nói sẽ "không đâu", một người nói "không dám".

Hoàng đế Đại Ly ngẩng đầu nhìn phía thiếu niên vẻ mặt quật cường kia, vỗ vỗ bậc thang bên người, sau đó lặng lẽ bóp nát miếng ngọc bội treo bên hông, trầm giọng nói: “Ngồi xuống nói, bây giờ ta là cha ngươi Tống Chính Thuần, ngươi là con ta Tống Mục... Vẫn nên gọi ngươi là Tống Tập Tân. Tân hỏa tương truyền, thu thập từng tí, điềm báo tốt lắm, Tống Dục Chương đặt tên tục thì tục, vẫn đã bỏ không ít tâm tư.”

Thiếu niên thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh nam nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận