Kiếm Lai

Chương 1117: Có người muốn hỏi quyền Trần Bình An

Trần Bình An cũng không phải thật sự thích rượu, chỉ là cảm thấy ở ngay địa bàn nhà mình bán rượu mà lại không được nửa bát rượu uống, có vẻ không hợp lý. Đây đâu phải là chuyện nửa bát rượu hay một chén rượu chứ?
Vì vậy, Trần Bình An cùng hai vị bên cạnh uống rượu, ăn mì, gắp thức ăn mà cứ phải dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình không rời mấy người quen kiếm tu kia. Tốn không ít công sức, thành công biến hai kẻ cờ bạc thua không ít tiền thần tiên thành con mồi lừa bịp của mình. Với tư cách là phí uống rượu, Trần Bình An ám chỉ với hai bên rằng, lần sau còn có tên khốn kiếp nào làm ăn kiếm tiền bẩn thỉu, hắn, nhị chưởng quỹ này, có thể dẫn mọi người cùng nhau kiếm tiền. Kết quả là hai vị kiếm tu lại muốn giành trả tiền mời Trần Bình An uống rượu, còn không phải là loại rượu rẻ nhất động thiên Trúc Hải, cuối cùng hai gã bợm nhậu, con bạc nghèo kiết xác, lại phải kiếm tiền mua cho bằng được loại rượu năm đồng tuyết hoa một bình, còn nói nhị chưởng quỹ không uống, là không nể mặt, coi thường bạn bè.
Trần Bình An buông bát đũa, im lặng chờ người khác xách rượu đến, cảm thấy có chút cô đơn lạnh lẽo, bạn bè nhiều, muốn không uống rượu cũng khó.
Lúc trước trên đầu thành, cái gã giả danh Nguyên Tạo Hóa, liệt kê mười vị kiếm tiên có sát lực lớn nhất ở Kiếm Khí trường thành, thực ra cũng không khác biệt mấy so với người mà Trần Bình An nghĩ.
Lão đại kiếm tiên, Đổng Tam Canh, A Lương, ẩn quan đại nhân, Trần Hi, Tề Đình Tể, Tả Hữu, Nạp Lan Thiêu Vi, Lão già điếc, Lục Chi.
Trần Thanh Đô một khi dốc toàn lực xuất kiếm, sát lực rốt cuộc như thế nào, cho đến giờ chưa có lời khẳng định, thường chỉ là những lời lẽ, tưởng tượng lãng mạn trong những câu chuyện của các đời sau mà thôi.
Việc Đổng Quan Bộc cấu kết với Yêu tộc, bị lão đại kiếm tiên đích thân chém giết đã khiến cho Đổng gia ở Kiếm Khí trường thành bị tổn thất không ít nguyên khí. Đổng Tam Canh mấy năm này dường như rất ít khi lộ diện, lần trước vì tiễn đưa kiếm tiên Hoàng Đồng của Thái Huy kiếm tông uống rượu coi như là ngoại lệ.
A Lương thì sớm đã không còn ở Kiếm Khí trường thành. Gã đội mũ rộng vành, đeo đao trúc bên hông, sau này còn lừa của Ngụy Tấn một con lừa, một hồ lô trắng bạc để dưỡng kiếm, rồi cùng một thiếu niên mang dép rơm, một cô bé áo hồng đi bên cạnh, cứ như vậy mà tái ngộ.
Ẩn quan đại nhân, chiến lực cao hay không, đã quá rõ ràng rồi, chỉ có một nghi hoặc, đó là chiến lực đỉnh cao của ẩn quan đại nhân rốt cuộc cao đến mức nào. Bởi vì đến nay vẫn chưa ai từng thấy bổn mạng phi kiếm của ẩn quan đại nhân, dù là ở Ninh phủ, hay ở quán rượu kia, ít nhất thì Trần Bình An chưa từng nghe nói qua. Mặc dù có khách rượu nhắc đến ẩn quan đại nhân, nếu cẩn thận thì sẽ phát hiện, ẩn quan đại nhân dường như là kiếm tiên không giống nhất ở Kiếm Khí trường thành.
Trần Hi là gia chủ đương thời của Trần thị, nhưng ở bên cạnh lão đại kiếm tiên, trước giờ không ngóc đầu lên được. Dù là cái chữ Trần kia do Trần Hi khắc, nhưng ở trước mặt Trần Thanh Đô, vẫn chỉ như đứa trẻ chưa lớn. Bởi vậy, đệ tử Trần thị là trong tất cả các thế gia vọng tộc giàu có ở Kiếm Khí trường thành, không thích nhất cái đám người ở đầu tường kia.
Tề Đình Tể, lần đầu Trần Bình An đến Kiếm Khí trường thành, đã từng gặp một vị kiếm tiên trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú khi luyện quyền trên đầu thành, chính là gia chủ Tề gia.
Tả Hữu, đại sư huynh của mình, không cần nhiều lời.
Nạp Lan Thiêu Vi, bế quan đã lâu. Nạp Lan ở Kiếm Khí trường thành là thế gia vọng tộc bậc nhất, có điều Nạp Lan Thiêu Vi thật sự đã quá lâu không xuất hiện, khiến cho gia tộc Nạp Lan có chút yên ắng. Về việc Nạp Lan Dạ Hành có phải là thành viên của gia tộc Nạp Lan hay không, Trần Bình An không hỏi, cũng sẽ không cố tìm hiểu. Ở đời người, chất vấn mọi chuyện, nhưng dù sao vẫn nên có mấy người vài chuyện, phải là đạo lý hiển nhiên trong lòng.
Lão già điếc, chính là lão kiếm tu Yêu tộc xuất thân trong lời đồn, trông coi nhà lao giam giữ rất nhiều đại yêu.
Lục Chi, hôm nay đã bị người quên mất thân phận dã tu Hạo Nhiên thiên hạ của nàng rồi. Kim đan cảnh giới đã đến Kiếm Khí trường thành, từng bước phá cảnh, chiến công hiển hách.
Mỗi lần giữ thành, ắt tử chiến.
A Lương từng tìm nàng uống rượu, từng nói một câu rất thú vị, không biết từ đâu mà lan truyền ra, cũng chỉ là hai người đối ẩm thôi.
"Bỏ đám người, không phải là dã thú thì là thần linh".
Trong lòng Đổng Bất Đắc và Điệp Chướng, người mà bọn họ ngưỡng mộ nhất, chính là Lục Chi.
A Lương khi uống rượu, đã từng thề thốt, vỗ bàn giận dữ mắng, không biết là tên kiếm tiên nào, quá vô liêm sỉ, dám nghe lén ta với Lục Chi nói chuyện! Cái loại bí mật, chuyện thầm thì với cô nương, mà cũng có thể tùy tiện tung hê, dù những lời đó có hay, có ý nghĩa, có phong phạm, thì sao chứ? Còn cần A Lương ta cùng Lục cô nương đồng ý sao?
Trần Bình An uống rượu không mất tiền, cảm thấy mình còn trẻ, thế mà trong suy nghĩ của Nguyên Tạo Hóa lại xếp thứ mười một, cũng không tệ rồi.
Có tên bợm nhậu tiện miệng hỏi:
"Nhị chưởng quỹ, nghe nói ngươi có một người bạn kiếm tiên Bắc Câu Lô Châu, tài năng chém yêu trừ ma không nhỏ, tửu lượng càng cao?"
Trần Bình An đưa tay xoa cằm, chăm chú nghĩ một hồi, gật đầu nói:
"Mấy người cộng lại cũng không đủ hắn đánh đâu."
Đương nhiên không ai tin.
Trương Gia Trinh trong tiếng ồn ào náo nhiệt, nhìn Trần tiên sinh đang ngẩn người suy tư kia.
Có vẻ như giờ khắc này, Trần tiên sinh là muốn cùng người đó uống rượu?
Trần Bình An bật cười, quay đầu nhìn về phía con đường nhỏ, hướng về một hình ảnh.
Tề Cảnh Long và Tào Tình Lãng vai kề vai đi tới.
Trần Bình An cầm chén rượu nâng ly, cầm lấy bát đũa và bình rượu, đứng lên, cất cao giọng nói:
"Chư vị kiếm tiên, hôm nay tôi mời rượu!"
Tất cả các khách uống rượu trong nháy mắt im lặng.
Chuyện gì vậy, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao, nhị chưởng quỹ lại muốn mời khách?!
Không ngờ tên kia cười nói:
"Nhớ trả tiền đấy nhé!"
Ba ngày sau, họ Lưu quả nhiên rất kiên nhẫn, cùng mấy tiểu nương hoa quế ở Kim Túc dạo chơi khắp nơi danh lam thắng cảnh của đảo Huyền Sơn. Bạch Thủ không có hứng thú gì với Thượng Hương Lâu, Linh Chi trai, cho dù là Kính Kiếm các treo đầy chân dung của các kiếm tiên cũng không khiến y có quá nhiều cảm xúc. Suy cho cùng, thiếu niên này chưa chính thức xem mình là một kiếm tu. Bạch Thủ vẫn hướng đến Lôi Trạch đài hơn cả, nơi mà tiếng sấm không ngớt vang vọng. Nghe nói nữ võ thần của Trung Thổ Thần Châu trước đó cũng từng ở đây luyện kiếm. Đáng tiếc các tỷ tỷ ở Lôi Trạch đài, chẳng qua là để chiếu cố cảm xúc của thiếu niên, nên mới nán lại ít lâu. Sau khi chuyển sang Mi Lộc nhai, bọn họ liền lập tức nhao nhao lên. Ở chân núi Mi Lộc nhai có một khu phố cửa hàng, mùi son phấn rất nồng nặc, dù là Kim Túc khá ổn trọng, đến đó cũng muốn vung tiền mua sắm. Thấy Bạch Thủ trợn tròn mắt nhìn, đúng là lũ đàn bà!
Tề Cảnh Long như trước thong thả đi ở cuối, cẩn thận xem xét mọi cảnh điểm. Dù là ở các cửa hàng dưới chân Mi Lộc nhai, gã vẫn dạo bộ một cách chân thành. Thỉnh thoảng gã còn giúp mấy tiểu nương hoa quế mở rộng tầm mắt.
Bạch Thủ cũng đã nhìn ra, ít nhất có hai tiểu nương hoa quế để ý tới họ Lưu. Khi nói chuyện với hắn, giọng đặc biệt nhỏ nhẹ, ánh mắt đặc biệt chăm chú.
Bạch Thủ thấy kỳ lạ, bọn họ đâu biết họ Lưu là ai, không rõ cái gì Thái Huy kiếm tông, càng không biết gì về lục địa giao long Bắc Câu Lô Châu. Nhìn thế nào thì cũng thấy hắn chỉ là một thư sinh cổ hủ nghèo rớt mùng tơi, sao lại mờ ám thích hắn như vậy được? Lẽ nào bổn mạng phi kiếm, bổn mạng thần thông của họ Lưu có thể khiến các cô gái si mê? Nếu thật vậy, Bạch Thủ nghĩ là mình có thể chăm chỉ học kiếm thuật từ gã rồi.
Dù sao đi nữa, cuối cùng cũng không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Tề Cảnh Long cũng không nói rõ cho thiếu niên, thực ra trước sau đã có hai nhóm người bí mật theo dõi bọn họ, tuy nhiên đã bị gã dọa lui.
Lần đầu là một kiếm tu Kim Đan lộ khí tức, nhóm người âm thầm vẫn chưa từ bỏ ý định. Sau đó lại xuất hiện thêm một lão giả. Tề Cảnh Long liền đành phải diễn thêm một chút, xem như là cách tiếp đãi khách.
Sau đó thì không có sau đó nữa.
Bạch Thủ nhìn như đang khoanh tay sau gáy, không ngại người khác làm phiền đi theo bên cạnh họ. Về sau còn đòi xách đồ cho các cô. Thực ra, thân là Thái Huy kiếm tông tổ sư đường đích truyền, y lại càng giống một thích khách của Cát Lộc sơn năm xưa. Luôn chú ý cảnh giác với động tĩnh xung quanh.
Tề Cảnh Long kỳ thực có chút vui mừng.
Rất nhiều bản tâm được thể hiện ở những chi tiết rất nhỏ.
Người Phù gia, dù sao bên phía Tề Cảnh Long, đã định trước không gây sóng gió nổi rồi, vậy thì Bạch Thủ có phải là có thể vô tư, hoàn toàn không quan tâm, thoải mái nhàn nhã mà lựa chọn, hay là đầy bụng tức tối mà đi dạo đảo Huyền Sơn này không?
Dù là Thái Huy kiếm tông nhà mình, lại có bao nhiêu đệ tử đích truyền, sau khi bái sư mà tâm tính lại thay đổi vi diệu mà không biết? Lời ăn tiếng nói, hành vi cử chỉ, nhìn thì vẫn như thường, kính cẩn như cũ, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, thực ra lại có những dấu hiệu về độ lệch của mưu trí ở khắp nơi? Chỉ một sơ suất nhỏ, lâu ngày thì nhân sinh sẽ đi theo một hướng khác? Tề Cảnh Long ở Thái Huy kiếm tông và Phiên Nhiên phong, ngoài việc tu hành ra, cũng sẽ tận lực giúp đỡ các đồng môn, thế hệ sau gìn giữ bản tâm thanh tịnh. Chỉ là có một số việc liên quan đến căn bản của đại đạo thì gã vẫn không thể nói gì thêm được.
Vì vậy Tề Cảnh Long không quá thích hai cái cách nói "Thần tiên loại" và "Bẩm sinh kiếm phôi" này.
Kim Túc và các nàng thắng lợi trở về, ai nấy đều cảm thấy mỹ mãn, quay lại Quế Hoa đảo. Sau chuyến du lịch ngắn ngủi này, dù là Kim Túc cũng có cái nhìn khác về Tề Cảnh Long, khi chia tay còn thành tâm cảm ơn.
Tề Cảnh Long đưa các nàng đến tận Tróc Phóng đình, lúc này mới cùng Bạch Thủ đến Quán Tước khách sạn thanh toán, định sang Xuân Phiên trai ở, sau đó quay về khách sạn. Thiếu niên trông có vẻ hơi hả hê vì chuyện bị hành hạ.
Bởi vì ở bên cạnh khách sạn, một nữ tử quen thuộc đang đứng đó, dung mạo cực đẹp, chính là tiên tử Lô Tuệ của Thủy Kinh sơn, người thứ tám trong mười người trẻ tuổi của Bắc Câu Lô Châu, được khen là thần tiên quyến lữ xứng đôi nhất với Lưu Cảnh Long của Thái Huy kiếm tông.
Lô Tuệ dịu dàng nói:
"Cảnh Long, Xuân Phiên trai nghe nói ngươi và Bạch Thủ đã đến Đảo Huyền sơn ba ngày, nên sai ta đến giục ngươi, ta đã giúp ngươi trả tiền rồi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Tề Cảnh Long trong lòng bất đắc dĩ, cười lắc đầu, dường như nói trách hay không trách đều sai, vậy thì dứt khoát không nói.
Mỗi khi đến lúc như thế này, Tề Cảnh Long lại có chút nhớ Trần Bình An.
Chưởng quầy khách sạn vô cùng kỳ lạ, Xuân Phiên trai lại đích thân đến mời ư?
Gã thanh niên mặc áo xanh không quen biết này, cái giá trị của hắn lớn vậy sao?
Xuân Phiên trai, Viên Nhu Phủ... những nơi tư gia nổi tiếng ngạo nghễ này, dưới tình huống bình thường, không phải tu sĩ thượng ngũ cảnh dẫn đầu đội ngũ, thì ngay cả cửa cũng không có cơ hội vào.
Tề Cảnh Long cười với chưởng quầy khách sạn nói đừng.
Chưởng quầy trẻ tuổi chống tay lên quầy, cười gật đầu. Mình chỉ là một chưởng quầy bé nhỏ của một khách sạn nhỏ, cũng không cần phải khách khí quá với những người thần tiên như vậy, dù sao đã định trước là mình cũng không trèo cao nổi. Huống chi hắn cũng không thích cúi đầu nịnh nọt ai, kiếm chút tiền lẻ, sống cuộc đời yên ổn, không nghĩ ngợi nhiều. Thỉnh thoảng có thể thấy Trần Bình An, Tề Cảnh Long... những người trẻ tuổi toàn thân mây mù bao phủ, không phải rất tốt sao. Biết đâu sau này bọn họ nổi tiếng hơn, Quán Tước khách sạn lại có thêm khách.
Chỉ là muốn nổi danh tại Đảo Huyền sơn long đàm hổ huyệt này, cũng không phải dễ.
Trên đường đến Xuân Phiên trai, Bạch Thủ không ngừng trò chuyện thân mật với Lô Tuệ. Bạch Thủ rất ngưỡng mộ Thủy Kinh sơn, nơi đó có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp.
Thiếu niên kỳ thực không quan tâm nhiều, chẳng qua là thích các cô gái thích mình mà thôi.
Lô Tuệ có vẻ cũng không còn lạnh nhạt như ngày thường, tiên tử Lô Tuệ một lòng cầu đạo giờ đây lại nói nhiều hơn.
Bạch Thủ rất tiếc cho nàng, còn bênh vực cho tiên tử Lô Tuệ, nói rằng cái tên họ Lưu kia không thích nàng, đáng đời phải cô độc, bị Từ Hạnh Tửu của Vân Thượng thành hai lần ép uống rượu đến chết đi sống lại.
Chủ nhân Xuân Phiên trai lần đầu tiên xuất hiện, tự mình chiêu đãi Tề Cảnh Long.
Lô Tuệ đứng bên pha trà cho hai vị kiếm tiên chênh lệch tuổi tác, thiếu niên Bạch Thủ có chút bồn chồn.
Không hiểu vì sao, Bạch Thủ không hề kính sợ Thái Huy kiếm tông, với cái tên họ Lưu kia càng không sợ, nhưng từ lần gặp được kiếm tiên Hoàng Đồng, sư tổ chưởng luật, Bạch Thủ lại bắt đầu lo lắng.
Kỳ thực lần này đến Kiếm Khí trường thành, gặp tông chủ Hàn Hòe Tử, Bạch Thủ lại càng sợ.
Giờ gặp Thiệu Vân Nham của Xuân Phiên trai đang ngồi đối diện sư phụ mình, Bạch Thủ cũng cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Rốt cuộc, đó là những vị kiếm tiên trong truyền thuyết mà.
Những nhân vật lớn đứng trên đỉnh cao của giới kiếm tu Bắc Câu Lô Châu.
Về chuyện sư phụ mình cũng là kiếm tiên, ngày đêm chung đụng, cứ hết miếng họ Lưu lại đến miếng họ Lưu khác, Bạch Thủ lại hoàn toàn không hề lo lắng sợ hãi, thiếu niên chưa bao giờ nghĩ sâu xa về điều này.
Chỉ là nhìn sư phụ trước mắt, ở chỗ các tu sĩ nhỏ bé của Quế Hoa đảo là thế nào, khi đến Xuân Phiên trai gặp chủ nhân là kiếm tiên thì cũng vẫn thế.
Hai tay nhận ly trà do Lô Tuệ cười đưa tới, Bạch Thủ cúi đầu uống trà, dần dần bình tâm trở lại.
Tề Cảnh Long nhắc đến chuyện dự định dùng hồ lô dưỡng kiếm.
Thiệu Vân Nham cười gật đầu đồng ý, còn trả cho một mức giá cực kỳ công bằng.
Tề Cảnh Long nói lời cảm tạ.
Bạch Thủ nghe được mấy chữ Cốc Vũ tiền lúc trước, tại chỗ toát mồ hôi trán.
Thiệu Vân Nham nói:
"Việc mua bán là một chuyện. Thái Huy kiếm tông không nợ chúng ta cái gì, chẳng qua là Tề đạo hữu nợ ta một cái nhân tình. Nói thật, nếu định trước mười bốn quả hồ lô, cuối cùng luyện hóa thành công bảy quả hồ lô dưỡng kiếm, trong vòng ngàn năm này đều là đã có kế hoạch, không thể thay đổi. Chỉ là trước kia một người không thể đến mua như đã hẹn, nên Tề đạo hữu mới có cơ hội mở miệng, ta mới dám gật đầu đồng ý. Trong vòng ngàn năm, trả nhân tình, chỉ cần xuất kiếm một lần là được. Hơn nữa Tề đạo hữu cứ yên tâm đi, xuất kiếm nhất định hợp tình hợp lý, tuyệt đối không để Tề đạo hữu khó xử."
Tề Cảnh Long cười nói:
"Được."
Sau đó Tề Cảnh Long do dự một chút, "Nếu số hồ lô dưỡng kiếm vượt quá bảy, ta có thể định thêm một quả nữa không?"
Thiệu Vân Nham mỉm cười:
"Chỉ có thể là người trả giá cao mới có được, ta tin rằng Tề đạo hữu khó đạt được ước muốn."
Còn có một số lời thật Thiệu Vân Nham không nói, dù có thêm một quả hồ lô dưỡng kiếm đi chăng nữa, thực sự cũng không phải ai cũng mua được. Việc Tề Cảnh Long có được hồ lô dưỡng kiếm này, có ba nguyên nhân: Xuân Phiên trai và Thiệu Vân Nham xem trọng Tề Cảnh Long là một kiếm tu Ngọc Phác cảnh, thành tựu đại đạo trong tương lai; Thứ hai, Tề Cảnh Long rất có khả năng sẽ là tông chủ Thái Huy kiếm tông kế nhiệm; Thứ ba, Thiệu Vân Nham xuất thân ở Bắc Câu Lô Châu, xem như có chút tình cảm quê hương không đáng kể.
Những lời này không cần nói nhiều, là vì vị lục địa giao long tuổi trẻ này hiểu rõ trong lòng.
Tề Cảnh Long nói:
"Đúng là vãn bối nghĩ nhiều."
Thiệu Vân Nham cười nói:
"Nhờ phúc của Tề đạo hữu, ta mới được uống trà do Lô nha đầu pha."
Lô Tuệ là đồ đệ đắc ý nhất của tông chủ Thủy Kinh sơn.
Mà người mà Thiệu Vân Nham mắc nợ duy nhất đời này chính là sư phụ của Lô Tuệ.
Năm xưa giàn hồ lô chí bảo bẩm sinh trong Xuân Phiên trai là hai người cùng nhau may mắn đạt được, thậm chí có thể nói nàng ra sức nhiều hơn, nhưng cuối cùng hai người vì nhiều nguyên do, không thể đến được với nhau, trở thành đạo lữ thần tiên. Đối với quyền sở hữu giàn hồ lô, nàng chưa từng thay đổi chủ ý. Nàng càng như vậy, Thiệu Vân Nham càng khó bình lòng, nên đối với đồ đệ đắc ý của nàng là Lô Tuệ, người không có con cái như Thiệu Vân Nham, xem nàng như con gái của mình. Hơn nữa, Lô Tuệ say mê Lưu Cảnh Long, giống hệt Thiệu Vân Nham và sư phụ Lô Tuệ năm xưa.
Bạch Thủ hơi khó chịu, tên Thiệu kiếm tiên này sao giống Trần Bình An quá vậy, một người gọi Tề Cảnh Long, một người gọi Tề đạo hữu.
Về chuyện này, Bạch Thủ nghe được một số tin đồn ở Phiên Nhiên phong, dường như cái tên họ Lưu đó, tên ban đầu dưới chân núi là họ Tề, sau này lên núi tu đạo, ghi danh ở tổ sư đường nhưng lại viết là Lưu Cảnh Long.
Thiệu Vân Nham uống trà xong, sau khi thỏa thuận xong việc sở hữu hồ lô dưỡng kiếm, liền cáo từ rời đi.
Lô Tuệ vẫn ở lại pha trà.
Bạch Thủ nhìn tiên tử tỷ tỷ kia pha trà, quả thật là đẹp mắt dễ chịu.
Lô Tuệ mỉm cười nói:
"Cảnh Long, có thấy được gì về nội tình của Đảo Huyền sơn không?"
Tề Cảnh Long gật đầu:
"Tróc Phóng đình, tám căn phòng trong Sư Đao phòng đều ở vị trí phong thủy thuận lợi, là tám mắt trận của một đại trận. Đảo Huyền sơn không đơn thuần là một Sơn Tự ấn đơn giản như vậy, nó sớm đã là một tiên binh được tôi luyện nhiều tầng, có cả công và thủ. Về nguồn gốc trận pháp, hẳn là do tiên sinh Ba núi chín Hầu lưu lại một trong ba cổ pháp lớn, chỗ tinh diệu nhất là dùng núi luyện nước, đảo điên càn khôn. Khi tế ra, liền có thần thông phiên chuyển trời đất."
Lô Tuệ thần thái tươi sáng, dù nàng chỉ liếc mắt nhìn người họ Lưu, liền nhanh chóng cúi đầu nhìn hoả lò, vẫn khó giấu được chút tâm tư bách chuyển thiên hồi của người con gái.
Tề Cảnh Long lại đang trầm tư về đại trận của Đảo Huyền sơn.
Bạch Thủ nhìn mà hận không thể lấy búa đập vào cái đầu vốn đã ngu ngốc của họ Lưu.
Lô Tuệ như chợt nhớ ra chuyện gì:
"Sư phụ ta và Ly kiếm tiên là bạn tốt, tiện đường có thể đi cùng ngươi đến Kiếm Khí trường thành. Những người đi du lịch Đảo Huyền sơn cùng ta, còn có Lung Thông nữa, Cảnh Long ngươi hẳn đã gặp rồi. Lần này ta là đi cùng cô ấy du lịch Đảo Huyền sơn."
Tề Cảnh Long gật đầu.
Dường như đây là một chuyện đương nhiên phải làm.
Bạch Thủ ở bên cạnh thấy mệt mỏi vô cùng, liền một hơi uống hết chén trà. Lô tiên tử đến Đảo Huyền sơn làm gì, sao lại đến Kiếm Khí trường thành, ngươi ít ra cũng nên suy nghĩ một chút đi!
Còn gật đầu, gật gù cái đầu nhà ngươi ấy!
Chuyện này thật sự không phải việc của Bạch Thủ hắn, Trần huynh đệ của ta, thật sự muốn vẩy ngươi họ Lưu này mười tám con phố!
Thôi vậy, đợi gặp Trần Bình An rồi nói sau.
Đến lúc đó Bạch đại gia ta ủy khuất một chút, tha thiết xin hảo huynh đệ Trần Bình An truyền cho ngươi cái ba năm công lực.
Lô Tuệ đã thành thói quen, trong lúc Tề Cảnh Long thêm nước trà, khẽ nói:
"Nghe nói ở Thủy Tinh cung có một vị thiên tài vũ phu đến từ Trung Thổ Thần Châu, người này thuộc sáu cảnh mạnh nhất, đạt đến Kim Thân cảnh. Tại Kim Giáp Châu, hắn đã phá vỡ bình cảnh, nhận được Tào Từ chỉ điểm không ít. Lần này đến Kiếm Khí trường thành, nàng muốn lên đầu tường, học theo cách Tào Từ đã từng luyện quyền ở đó mấy năm trước."
Tề Cảnh Long mỉm cười nói:
"Ta có người bạn đang luyện quyền ở Kiếm Khí trường thành, không chừng hai người sẽ chạm mặt nhau."
Bạch Thủ vừa nghe đến chuyện về vũ phu thuần túy, lại còn là nữ tử, liền không tránh khỏi có chút hoảng hốt.
Lô Tuệ tò mò hỏi:
"Là Trần Bình An ở Bảo Bình Châu kia sao?"
Lần trước ở miếu Tam Lang, Tề Cảnh Long đã nhắc đến cái tên này, dường như Tề Cảnh Long đã phải đến núi Hận Kiếm và miếu Tam Lang mua sắm đồ vật trước khi hỏi kiếm ba trận, cũng là vì Trần Bình An này. Bởi vậy Lô Tuệ nhớ rất kỹ người này.
Tề Cảnh Long cười gật đầu.
Lô Tuệ cười nói:
"Ta bắt đầu tò mò về Trần Bình An này rồi, có thể khiến Cảnh Long phải chú ý như vậy."
Tề Cảnh Long vẫn không nói gì.
Bạch Thủ nhịn không được thốt lên:
"Lô tỷ tỷ, ta có một huynh đệ, không có tài cán gì đặc biệt, chỉ có khả năng mời rượu là đệ nhất thiên hạ!"
Tề Cảnh Long quay đầu, trên mặt vui vẻ nhìn Bạch Thủ.
Thiếu niên chính khí hừng hực, quả quyết nói:
"Cái tên Trần Bình An này tửu phẩm thật sự quá kém! Có người huynh đệ như vậy, ta thực sự thấy xấu hổ và tức giận không chịu nổi!"
Lô Tuệ dở khóc dở cười, Cảnh Long sao lại tìm được một người đệ tử lăn lộn như vậy.
Trên đầu thành.
Kiếm tiên Khổ Hạ đối diện với Lâm Quân Bích, Nghiêm Luật và những người khác, đang truyền thụ kiếm thuật. Khổ Hạ giảng dạy một môn kiếm thuật mà Kiếm Khí trường thành cho phép các kiếm tu từ bên ngoài đến nghiên cứu.
Mọi người ngồi trên bồ đoàn, chăm chú lắng nghe chỉ dạy của kiếm tiên Khổ Hạ.
Khổ Hạ trước tiên trình bày khẩu quyết kiếm đạo chủ quan, sau đó giải thích một loạt các khiếu huyệt quan trọng về vận chuyển linh khí, dẫn dắt và sự phối hợp ăn ý, giảng giải rất chi tiết. Tiếp theo, ông cho mọi người đặt câu hỏi về những chỗ chưa hiểu, hoặc nêu ra những điểm mấu chốt mà họ cho là đúng. Phần lớn Khổ Hạ sẽ để Lâm Quân Bích, người có tư chất và ngộ tính tốt nhất, giải thích thắc mắc, nếu Lâm Quân Bích giải thích chưa đủ, Khổ Hạ mới bổ sung thêm vào những chỗ thiếu sót.
Điểm cổ quái của môn kiếm thuật thượng thừa này là chỉ có những người đặt mình trong không gian kiếm khí dồi dào như Kiếm Khí trường thành mới có thể thấy được hiệu quả. Khi đến Hạo Nhiên thiên hạ, vẫn có thể miễn cưỡng luyện tập, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Đối với những kiếm tu có cơ hội tiếp xúc với kiếm quyết này, phần lớn là con cháu các tông môn có pháp thuật và kiếm pháp thượng thừa, nên nó không có nhiều ý nghĩa. Nói tóm lại, môn kiếm thuật này quá chú trọng thiên thời địa lợi, muốn mang lại lợi ích cho kiếm đạo và hồn phách, nên dù là thiên tử chi tử có mang vận mệnh quốc gia như Lâm Quân Bích cũng chỉ có thể luyện tập trên đầu tường, nhờ vào công phu mài giũa ngày đêm, mới mong tiến bộ đạo hạnh.
Khổ Hạ thực ra trong lòng rất lo lắng, bởi người vốn nên truyền thụ kiếm quyết này là kiếm tiên bản địa Tôn Cự Nguyên. Nhưng Tôn Cự Nguyên đánh giá đám người này, những trụ cột tương lai của vương triều Thiệu Nguyên quá thấp, nên đã trực tiếp từ chối, Khổ Hạ là người cố chấp, ban đầu không muốn thoái thác, tự mình đứng ra truyền đạo. Về sau Tôn Cự Nguyên bị làm phiền quá mức mới nói với Khổ Hạ rằng, nếu vương triều Thiệu Nguyên còn hy vọng dẫn người đến Kiếm Khí trường thành lần sau, thì có thể ở lại Tôn phủ, nên lần này đừng làm khó Tôn Cự Nguyên nữa.
Khổ Hạ nhìn đồ đệ ruột của mình, Tương Quan Rừng, trong lòng không khỏi thở dài.
Ông vừa lo lắng cho tính cách thẳng thắn của đồ đệ, vừa cảm thấy việc học kiếm và làm người không nhất thiết phải quá giống Lâm Quân Bích. Huống chi so với một vài thiếu niên thiếu nữ bên cạnh Tương Quan Rừng có lòng dạ hẹp hòi và đầy tính toán, Khổ Hạ vẫn thấy đồ đệ của mình dễ ưa hơn. Việc Khổ Hạ chọn Tương Quan Rừng làm đồ đệ là có lý do riêng, đại đạo gần gũi là điều kiện tiên quyết. Chỉ là Tương Quan Rừng cần phải trải qua tôi luyện nhiều hơn.
Lâm Quân Bích dù chỉ ngồi trên bồ đoàn, hai tay khoanh trước bụng, tâm hồn thản nhiên, vẫn toát lên phong thái trích tiên hiếm thấy trên núi.
Nghiêm Luật một mực học theo Lâm Quân Bích, rất chăm chỉ, từ cách đối nhân xử thế nhỏ nhặt đến cách đối nhân xử thế lớn hơn, Nghiêm Luật đều cảm thấy Lâm Quân Bích tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất đáng để mình học hỏi.
Trước đây, Nghiêm Luật nhìn người rất đơn giản, chỉ chia thành kẻ ngu dốt và người thông minh, không hề quan tâm đến tốt xấu thiện ác. Những người có thể dùng được cho mình thì là bạn, không dùng được cho mình thì chỉ là người dưng ngoài miệng.
Trong những kiếm tu đi cùng lần này, thực ra không ai là kẻ ngu dốt. Chỉ có người đủ thông minh và người chưa đủ thông minh.
Người chưa đủ thông minh, giống như Tương Quan Rừng, đồ đệ ruột của kiếm tiên Khổ Hạ, và cô thiếu nữ ngốc nghếch đang say mê Lâm Quân Bích kia.
Còn người đủ thông minh, giống như những "kẻ ngu dốt" từng bênh vực Lâm Quân Bích trước đó, nhìn có vẻ đổi trắng thay đen, đánh tráo phải trái, thực ra không ai không biết nặng nhẹ lợi hại. Mục đích của họ là gì? Họ chỉ đang cố nịnh bợ Lâm Quân Bích để kiếm chút lợi, nếu như Lâm Quân Bích sơ sẩy, nông nổi, bị người khác thêm mắm thêm muối, mà hành động theo cảm tính, tốt nhất là cùng Trần Bình An sống chết một phen, dù không thì ít nhất là hai người cuối cùng trở mặt, cuối cùng Lâm Quân Bích đụng phải một cái mũi tro, đạo tâm bị tổn hại.
Trên con đường tu hành, việc thiếu đi một Lâm Quân Bích đối với đám người này không gây tổn hại cho bản thân nhưng lại có lợi cho họ. Huống chi họ lại có cơ hội kiếm lợi cho mình.
Dù sao ở vương triều Thiệu Nguyên, lợi ích chồng chéo, trong chuyến đi này, Lâm Quân Bích quá xuất sắc. Bọn họ những vãn bối tu hành của vương triều Thiệu Nguyên dường như cảm nhận được một sự thật: nếu để Lâm Quân Bích thuận lợi leo lên đỉnh cao, thì trong tương lai trăm năm nghìn năm, các kiếm tu của vương triều Thiệu Nguyên sẽ lâm vào tình cảnh "một người độc chiếm đại đạo".
Lâm Quân Bích của vương triều Thiệu Nguyên sẽ giống như Tào Từ trên con đường võ học của Trung Thổ thần châu.
Những người đi cùng đều là những kẻ đáng thương.
Trong đám người này, Chu Mai và Kim Chân Mộng lại thuộc loại người khác, có phần ít toan tính hơn.
Nhưng Nghiêm Luật lại không thích giao du quá nhiều với những người như vậy.
Nghiêm Luật thích giao tiếp với những người khác hơn, những người mà Nghiêm Luật sẵn lòng bỏ tâm sức ra để lôi kéo, chứ không phải là Chu Mai và Kim Chân Mộng.
Để giao tiếp với Chu Mai có gia thế không thua gì mình, hay để lôi kéo Kim Chân Mộng có đạo tâm kiên định và kiếm ý thuần túy, Nghiêm Luật cần phải trả giá những thứ mình không muốn, hoặc là nói mình không giỏi làm.
Lâm Quân Bích vừa truyền đạo vừa lơ đãng nghĩ ngợi chuyện khác.
Trên đầu thành, cách một đoạn đường sẽ có kiếm tiên trấn thủ một phương.
Lâm Quân Bích chưa từng xem những người xung quanh, kể cả Nghiêm Luật, là người đồng đạo của mình, tâm tính quá yếu, tư chất quá kém, đầu óc quá ngu xuẩn. Bởi vậy những chỗ dựa và bối cảnh của bọn họ đều là hư vô. Đôi lúc Lâm Quân Bích chỉ muốn cười, muốn cười vào mặt bọn họ: các ngươi nên trân trọng thời gian hôm nay, có thể cùng ta Lâm Quân Bích miễn cưỡng đi cùng, ít nhất còn có thể nhìn thấy bóng lưng ta, hôm nay còn may mắn ở trên đầu thành luyện kiếm, coi như là địa vị ngang nhau.
Biên Cảnh không cùng những kiếm tiên như Khổ Hạ học kiếm ở đầu tường.
Mà đã chạy đến hải thị thận lâu để xem náo nhiệt. Nơi đây có một địa điểm gọi là diễn võ trường, có chút tương tự núi Chỉ Lệ ở Bắc Câu Lô Châu, giằng co giữa hai bên, chỉ có sống chết, chứ không phân thắng bại.
Chỉ là so với Chỉ Lệ Sơn, nơi này lại khác, diễn võ trường chỉ có những người cùng cảnh giới chém giết, đặt cược bằng tính mạng của nhau. Người thắng sẽ có được tất cả của cải của đối phương và một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
Những trận chiến của kiếm tu thực ra không đặc sắc lắm, hơn nữa cơ hội cũng không nhiều, trừ khi hai bên có thù hằn sống chết thì mới đến đây. Hơn nữa kiếm tu chém giết thường kết thúc trong nháy mắt, không có gì đáng xem. Mọi người thường đứng dậy rời đi rất nhanh, thực không thú vị.
Thứ thực sự đặc sắc là những trận chiến giữa kiếm tu với các luyện khí sĩ khác. Đặc sắc nhất vẫn là việc một luyện khí sĩ may mắn đổi mạng được với một kiếm tu có sát lực mạnh nhất.
Lý do các kiếm tu chủ động đến đây mạo hiểm là để rèn luyện đạo hạnh và kiếm tiền, nuôi phi kiếm.
Những luyện khí sĩ còn lại vì sao lại cam tâm mạo hiểm chịu chết, vẫn muốn tiến vào diễn võ trường, đương nhiên không phải tự nguyện tìm cái chết, mà là bất đắc dĩ. Những luyện khí sĩ này, hầu hết đều bị các thuyền vượt châu bí mật áp giải đến đây, đều là những dã tu từ các châu lớn của Hạo Nhiên thiên hạ, hoặc là những cô hồn dã quỷ của các môn phái tiên gia bị diệt vong. Nếu thắng ba trận với luyện khí sĩ cùng cảnh giới, sẽ được sống, nếu sau đó còn dám chủ động tham gia chém giết, sẽ được nhận tiền thưởng theo quy định. Nếu có thể thuận lợi đánh chết một kiếm tu, một trận sẽ được tự do.
Từng có nho sinh rất đau lòng với việc này, cảm thấy hành vi hoang đường như vậy là quá xem thường mạng người, chất vấn Kiếm Khí trường thành vì sao không hạn chế, để mặc từng chiếc thuyền vượt châu giam giữ nhiều dã tu như thế, rồi bỏ mạng ở đây.
Lại có một nữ hào phiệt của đại vương triều Trung Thổ thần châu, có chỗ dựa vững chắc, nhà mình có một chiếc thuyền vượt châu. Khi đến Đảo Huyền Sơn, nàng trực tiếp ở lại Viên Nhu Phủ, làm vẻ như nữ chủ nhân, tiêu tiền như rác ở Linh Chi trai, thu hút mọi ánh nhìn. Bên cạnh nàng có hai tùy tùng, một người là đại tông sư võ phu chín cảnh, người còn lại là tu sĩ binh gia thượng ngũ cảnh, kín đáo không lộ vẻ. Đến diễn võ trường của hải thị thận lâu, sau khi xem giao đấu, nữ tử không những thương xót cho luyện khí sĩ Hạo Nhiên thiên hạ bị bắt tới Kiếm Khí trường thành, mà còn thương cảm cho những Yêu tộc kiếm tu bị coi là "đá mài kiếm". Nàng cảm thấy chúng đã hóa thành hình người thì cũng là người, ngược đãi như thế là cực kỳ tàn ác, không hợp lễ nghi. Vì vậy, nữ tử làm loạn một trận ở diễn võ trường của hải thị thận lâu, ngạo nghễ rời đi. Kết quả ngay ngày hôm đó, tùy tùng binh gia của nàng đã bị một kiếm tiên bản địa rời thành đánh trọng thương, còn vị võ phu chín cảnh kia thì căn bản không dám ra tay. Vì bên ngoài kiếm tiên đã xuất chiêu, còn có những kiếm tiên khác ở giữa biển mây sẵn sàng xuất chiêu. Nàng đành nén giận, chạy đến cầu cứu Tôn Cự Nguyên, một kiếm tiên có giao hảo với gia tộc mình. Kết quả bị đuổi ra, tất cả đồ đạc bị ném ra đường, còn bị Tôn Cự Nguyên mắng cho một trận.
Nữ tử khóc lóc thảm thiết, vội vàng rời khỏi Kiếm Khí trường thành. Nghe nói sau khi trở về Hạo Nhiên thiên hạ, nàng dựa vào gia thế và tài lực, tập hợp một đám văn hào đại nho, trắng trợn công kích phong tục không văn minh của Kiếm Khí trường thành. Câu nói nặng nề nhất trong đó là:
"Kiếm tu Kiếm Khí trường thành, có khác gì Yêu tộc Man Hoang thiên hạ đâu?"
Chỉ có điều sau đó, gia tộc, tông môn và vương triều của nàng đều không còn ai có thể tiến vào Đảo Huyền Sơn, không phải là do Kiếm Khí trường thành, mà là trực tiếp không thể lên được Đảo Huyền Sơn. Một khi phát hiện có người dám lén leo lên Đảo Huyền Sơn, đều có kiếm tiên canh gác chém xuống biển cả, kết cục thế nào, sống chết mặc trời.
Chuyện năm đó náo loạn rất lớn.
Nhưng các lão đại kiếm tiên đều không nói gì, Đổng gia, người từng trực tiếp xử lý việc này, lại có thực lực rất mạnh.
Hôm nay, biên cảnh không những xem giao đấu, còn cá cược vài kiểu, cược sinh tử, thường có thắng có thua, dù sao không đáng lo. Các con bạc quen mặt ở đây, ai cũng mắt sáng quắc. Vì vậy việc chính thức kiếm tiền hoặc lỗ thảm nhất khi cá cược, chính là cá cược xem ai chết trước. Còn cược cả hai cùng chết, một khi trúng, có thể thoải mái uống rượu ba năm, rượu tiên gia ở Kiếm Khí trường thành không hề rẻ.
Biên Cảnh ngồi ở một góc khuất trên khán đài chật kín người, yên lặng uống rượu, tĩnh lặng chờ đợi hai bên giao đấu hôm nay tiến vào sân.
Sau đó, đầu tiên xuất hiện một kiếm tu Quan Hải cảnh từ Hạo Nhiên thiên hạ đến rèn luyện, tiếp theo là một Yêu tộc kiếm tu rách rưới, toàn thân thương tích cùng cảnh giới. Vết thương chồng chất, nhưng không ảnh hưởng chiến lực, huống chi thể phách của Yêu tộc vốn cứng cỏi, khi bị thương lại càng thêm hung hãn, lại là kiếm tu, sát lực lại càng lớn.
Loại giằng co này không phải là chuyện lạ.
Biên Cảnh nhìn Yêu tộc kiếm tu trẻ tuổi có ánh mắt chết lặng, nghe nói ở Man Hoang thiên hạ, chỉ cần có thể trở thành kiếm tu, đều được vinh dự là "hạt giống đại đạo", có phần giống hạt giống đọc sách ở Hạo Nhiên thiên hạ.
Nghe nói tên Yêu tộc này sau khi một trận đại chiến kết thúc, lén lút vào di chỉ chiến trường, muốn tìm vận may nhặt xương cốt kiếm tàn, rồi bị kiếm tu tuần tra của Kiếm Khí trường thành bắt được, mang về nhà lao này. Cuối cùng kết cục cũng giống nhiều Yêu tộc khác, bị ném vào đây, chết thì thôi, nếu sống sót, lại bị đưa về nhà lao này, dưỡng thương xong, đợi trận chém giết tiếp theo với đối thủ không biết là ai.
Biên Cảnh không hề thấy lạ vì sao lại có không ít người Hạo Nhiên thiên hạ du lịch sinh lòng trắc ẩn với chuyện này.
Vì vậy, Biên Cảnh lúc này vừa uống rượu, vừa mong chờ cái ngày Kiếm Khí trường thành bị công phá, mong chờ lúc đó Yêu tộc chiếm đóng Hạo Nhiên thiên hạ có mang lòng trắc ẩn với những người hảo tâm này không.
Tâm thần Biên Cảnh đắm chìm vào tiểu thiên địa, biết tất cả ý niệm trong đầu của hắn đều bị một tồn tại ẩn sâu trong trái tim như mặt hồ tĩnh lặng của Biên Cảnh biết. Tồn tại kia sau khi gặp được tâm thần hạt cải của Biên Cảnh thì nhếch mép cười. Tồn tại đó toàn thân tràn ngập hơi thở hoang dã không gì địch nổi, chỉ là một động tác nhỏ như vậy, liền kéo theo một kiếm tu đang ở bình cảnh Kim Đan, rất nhiều huyệt vị bổn mạng linh khí trong tiểu thiên địa của hắn cũng theo đó mà lay động, sôi trào như chảo dầu. May mà hơi thở kia thoáng tản mác ra vài phần, không cần Biên Cảnh lấy tâm ý áp chế, đã nhanh chóng bị tồn tại kia tự thu liễm, tránh để lộ sơ hở, sau đó bị các kiếm tiên bản địa vây giết đến chết. Những kiếm tiên này không phải mèo con chó con Ngọc Phác cảnh cho vui. Biết đâu chừng sẽ có lão thất phu của mấy dòng họ Đổng, Tề, Trần. Như vậy mới khó giải quyết. Dù thất bại trong gang tấc cũng vì núi chín nhận. Người đọc sách Hạo Nhiên thiên hạ, nói đạo lý lớn, vẫn có chút ý tứ.
Nó chỉ cùng tâm thần hạt cải của Biên Cảnh nói vài lời:
"Sau khi sự thành, công lao của ta đủ để ngươi đạt được thanh tiên binh nào đó. Cộng thêm ước định trước đây, ta có thể đảm bảo ngươi trở thành kiếm tu Tiên Nhân cảnh. Còn có thể thành kiếm tiên Phi Thăng cảnh hay không, chỉ có thể xem mệnh của ngươi thôi. Khi đã thành Phi Thăng cảnh, lại có một thanh kiếm tốt, còn quản cái gì Hạo Nhiên thiên hạ hay Man Hoang thiên hạ? Tiểu tử ngươi đi đâu mà chẳng được? Chỗ nào dưới chân không phải đỉnh núi? Lâm Quân Bích, Trần Bình An lũ đó, dù là địch hay ta, cũng chỉ đáng để Biên Cảnh liếc mắt coi như con sâu cái kiến mà thôi."
Ngày hôm nay, việc qua lại giữa Đảo Huyền Sơn và Kiếm Khí trường thành có hai cửa chính.
Tề Cảnh Long cùng Bạch Thủ, hai thầy trò, cùng với Lô Tuệ và Nhâm Lung Thông, hai người bạn, cả bốn người cùng tiến vào Kiếm Khí trường thành.
Bạch Thủ hoa mắt chóng mặt, ngồi xổm trên mặt đất nôn oẹ. Tề Cảnh Long ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ấn vai thiếu niên.
Nhâm Lung Thông cũng chẳng khá hơn chút nào, cố nén thôi. Cũng được Lô Tuệ nắm chặt tay, giúp ổn định khí phủ linh khí. Nhâm Lung Thông sắc mặt trắng bệch lúc này mới đỡ hơn vài phần.
Cùng lúc đó, tại một cửa chính khác, có nữ tử một mình rời khỏi thủy tinh cung, đi vào Kiếm Khí trường thành. Lúc dừng chân lại, một thân quyền ý tuôn trào, không hề có cảm giác không thoải mái trước sự áp thắng tự nhiên che khuất bầu trời của Kiếm Khí trường thành.
Hành trình Kiếm Khí trường thành lần này của nàng vốn muốn truy tìm dấu chân của Tào Từ, tá túc trong căn lều nhỏ mà Tào Từ dựng trên đầu tường, rèn luyện Kim Thân cảnh, mong dựa vào sức mạnh của thất cảnh để tiến vào Viễn Du cảnh. Chỉ là sau khi nghe được vài chuyện ở thủy tinh cung, làm cho nàng cảm thấy đây là ý trời! Cho nên, chuyện duy nhất mà nàng mong muốn lúc này, là muốn đối quyền với người mà Tào Từ và Lưu U Châu nhiều lần nhắc đến trên đầu thành, để hắn lại thua liên tiếp ba trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận