Kiếm Lai

Chương 452: Ta Nhiều Pháp Bảo Quá (4)

Hai mắt Lý Bảo Bình sáng lên, đôi mắt vẫn còn thần sắc u ám trước đó, thoáng chốc lại biến thành tiểu cô nương mới xuất đạo.

Thôi Sàm thở dài nói: “Tiểu Bảo Bình à, tiên sinh nhà ta đối với ngươi tốt như vậy, cái gì tốt cũng nhớ đến ngươi, hì, ta không thể hiểu nổi, tiên sinh ta là người nấu nồi thịt kho mà còn không dám bỏ nhiều mắm muối, đến chỗ các ngươi, sao lại không coi bảo bối là bảo bối vậy? Tiểu sư thúc cũng đâu có ngốc.”

Được thôi.

Tiểu cô nương áo bông đỏ chau mày nhăn nhó, miệng xị xuống, nhìn như sắp khóc đến nơi.

Thôi Sàm vội vàng giải thích: “Đừng khóc đừng khóc, Quá Sơn Tức là không thể tới thư viện qua dịch trạm, nhưng thư tín thì vẫn gởi đi được, ở dịch trạm biên cảnh Đại Tùy, Trần Bình An đã viết thư cho các ngươi, đoán chừng mười ngày nửa tháng là tới đây, đến lúc đó là khóc hay là cười, mấy tiểu tổ tông các ngươi tự liệu đi.”

Cuối cùng Thôi Sàm bất lực nói: “Trần Bình An còn nói là, học sinh của ta Thôi Sàm, còn là một tên xấu xa, đừng có tin tưởng hắn, nhưng gặp chuyện, tìm hắn giúp đỡ cũng được.”

Lần này sau khi Thôi Sàm nói ra mấy câu đó, ba người Lý Bảo Bình đã tin tưởng hơn, ngay cả Vu Lộc và Tạ Tạ đều tin tưởng bốn năm phần.

Lý Hòe theo Lâm Thủ Nhất về học xá nghỉ ngơi. Lý Bảo Bình về phòng của mình, đi được nửa đường thì tạm biệt hai người kia.

Sau khi ba người kia đã rời đi, Thôi Sàm lại uống một chén trà, lúc này mới dẫn Tạ Tạ rời khỏi chỗ ở của Vu Lộc.

Thiếu nữ căng thẳng lo lắng, cẩn trọng đi theo thiếu niên áo trắng, lúc này so với đối diện “hậu duệ binh tướng Đại Tùy đã mất cha” kia, còn căng thẳng hơn vạn phần.

Không có đám ba người Lý Bảo Bình ở đây, Thôi Sàm mặt lạnh tanh, không thèm quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Tại sao đối diện Lý Trường Anh, lại không ra tay? Là không dám hay không nỡ?”

Tạ Tạ thật thà trả lời: “Bẩm công tử, có cả hai.”

Thôi Sàm dừng bước chân, tát cho thiếu nữ một cái thiệt mạnh, “Cả chặng đường ăn không ở không, tới cuối cùng chỉ ra tay đánh một hậu duệ tướng quân Đại Tùy đã mất cha? Còn làm được trò trống gì nữa! Sao còn chưa lên trời đi?”

Thiếu nữ mặt đỏ ran lấy hết dũng khí, nhìn thẳng Thôi Sàm, “Rõ ràng không thể làm như vậy, tại sao ta cần phải làm! Công tử, công tử nói ta nghe đi!”

Thôi Sàm lại tát một cái nữa, “Bởi vì mạng của ngươi không đáng tiền, còn không bằng một ngón tay của Lý Hòe! Trong mắt ta, ngươi không đáng giá một xu!”

Thiếu nữ trong lòng tràn ngập u ám, cô cắn chặt môi, tới mức rỉ máu.

Thôi Sàm giơ tay lên định đánh tiếp, thiếu nữ vô cùng kinh sợ, không dám lùi bước, nhưng vẫn quay mặt tránh đi.

Thôi Sàm cười, thu tay lại, cuối cùng từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ má cô, “Sợ ta như vậy sao? Chuyện tốt, ta còn tưởng một thời gian không gặp, con mụ không cần thể diện nhà ngươi đã cứng cáp hơn vài phần, công tử ta vừa cảm thấy thất vọng vừa cảm thấy được an ủi.”

Thiếu nữ thần sắc tê dại.

Thôi Sàm tiếp tục quay người đi tiếp, đột nhiên nói: “Mớ Khốn Long đinh bị đóng chặt vào hồn phách ngươi, ta có thể giúp ngươi lấy ra một nửa, như thế ngươi có thể nhanh chóng khôi phục trở về Động Phủ cảnh.”

Tạ Tạ hạ giọng hỏi: “Tại sao?”

Thôi Sàm không quay người lại, bất ngờ lùi lại phía sau, đá trúng bụng thiếu nữ, thiếu nữ không kịp trở tay suýt chút ngã ngửa ra phía sau, nhất thời đau đớn quằn quại.

Thôi Sàm thần sắc điềm nhiên nói: “Vừa mới nghĩ thông một đạo lý, học theo Trần Bình An, trong tay vân vê một đồng xu, chỉ muốn đem đi tiêu như hai lượng bạc, nếu ngươi là hai lượng bạc, thì tại sao ta lại tiêu như một đồng xu?”

Khoé mắt thiếu nữ lúc này đã ngấn vài giọt lệ.

Đồng xu, lượng bạc.

Cách nói thẳng toẹt thô tục, hơn nữa còn là tính mạng của toàn bộ gia tộc, chỉ được so sánh với một đồng xu, một lượng bạc.

Những thiên tài tu hành có thể vinh danh trong vương triều, để leo lên cảnh giới cao, số kim ngân họ đã tiêu tốn kia, không phải tính toán bằng hai chữ “ngọn núi” sao?

Thôi Sàm vừa đi vừa xoa cằm, chìm vào suy tư, sau khi lấy lại tinh thần, quay đầu cười tươi rói nói: “Có muốn xé bỏ lớp da mặt kia đi, dùng gương mặt thật để đối diện mọi người không? Hôm nay tâm trạng công tử rất vui, khó có dịp mở lòng từ bi, về sau tên của ngươi đổi thành Tạ Linh Việt đi, thế nào, có phải ngươi đang cảm thấy rất cảm kích công tử nhà mình không?”

Thiếu nữ trước giờ bị đánh không đáp trả bị mắng không đáp lời, lúc này không biết lấy đâu ra dũng khí, đáp lại với giọng chói chang: “Không cần!”

Thôi Sàm dừng lại, quay người, nhìn thiếu nữ thất hồn lạc phách kia, tậc lưỡi liên hồi: “Lại còn ngại ngùng sao.”

Thiếu nữ mặt mũi nhòa lệ quỳ sụp xuống, nấc nghẹn nói: “Xin công tử đừng làm như vậy… Tiểu nữ nguyện tiếp tục làm Tạ Tạ bình thường… Đừng xé bỏ gương mặt này, cầu xin công tử…”

Thôi Sàm giơ hai ngón tay lên, “Hai chọn một, xoá bỏ gương mặt này, hoặc công khai thân phận Tạ Linh Việt, ngươi tự lựa chọn đi, cẩn thận ta không cho ngươi lựa chọn nữa đâu.”

Thiếu nữ từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt thê lương trong khoảnh khắc này giống như một con nai non sắp chết, thiếu nữ run run nói: “Tiểu nữ lựa chọn đổi tên.”

Thôi Sàm lắc đầu nói: “Nhìn đi, nói ngươi là con mụ đáng ghét ngươi lại không thừa nhận, cái gì mà gia quốc sư môn, thì ra đều chẳng hơn nổi mặt mũi của bản thân. Được rồi, ngươi sẽ nhanh chóng trở thành Tạ Linh Việt của phủ đệ tiên gia hàng đầu vương triều Lô Thị. Tạ Tạ, mau tạ ơn công tử nhà ngươi đi.”

Thiếu nữ đau khổ nói: “Đa tạ công tử.”

Thôi Sàm bước nhanh về phía trước, một chân đá thiếu nữ ngã nhoài ra đất, phẫn nộ nói: “Phải nói là Tạ Tạ đa tạ công tử!”

Thiếu nữ bò lết trên mặt đất, vai run run: “Tạ Tạ đa tạ công tử.”

Thôi Sàm lườm một cái, “Nhạt nhẽo, tự đi về đi.”

Hắn trở về đường cũ, một mình đi về phía học xá của Vu Lộc, để mặc thiếu nữ khóc không thành tiếng.

Nhưng trước khi bỏ đi, Thôi Sàm bỏ lại một câu nói cổ quái, chỉ tiếc thiếu nữ đã không còn nghe được gì, “Đổi tên là coi như đổi mệnh số, từ nay Tạ Linh Việt sẽ chỉ gặp may mắn, nếu không tin, thì cứ đi mà coi, ha ha, gặp được tán tài công tử như ta, coi như là phúc phận mười kiếp của ngươi.”

Thiếu nữ ngồi ngây ra nơi đó, thậm chí còn quên lau nước mắt.

Gió đêm mùa đông vô cùng lạnh.

Gió khởi lên từ gợn bèo tấm, chỉ là không biết nào, khi đến bên thiếu nữ, lại thổi đến chỉ toàn tro tàn.

Câu này tác lấy từ ý thơ Cuồng phong dấy lên từ ngọn bèo tấm trong bài phú “Phong” của thi sĩ Tống Ngọc nước Sở. Nghĩa gốc có nghĩa là gió được sinh ra từ lòng đất, lúc đầu thì xoáy nhẹ trên ngọn cỏ, ngọn bèo, sau dần sẽ thành một cơn gió mạnh và vững chãi, sau này được dùng để chỉ nguồn gốc của những ảnh hưởng và xu thế bắt nguồn từ những nơi tinh tế và khó nhận thấy.

Đợi Thôi Sàm về tới học xá, Vu Lộc đã ngồi ở bên bàn, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, thấy Thôi Sàm thì niềm nở cười đứng dậy đón, “Công tử tha tội.”

Thôi Sàm : “Ngồi đi, nể tình ngươi thông minh hơn Tạ Tạ nhiều phần, ừm, thiên phú cũng tốt hơn, ta không tính toán với ngươi nữa.”

Vu Lộc ngoan ngoan ngồi xuống, còn rót trà cho Thôi Sàm, động tác tự nhiên, không hề có dấu hiệu trọng thương phải nằm bẹp.

Thôi Sàm đón lấy chén trà, cười hỏi: “Nói nghe coi, tại sao ra tay kết thúc mọi chuyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận