Kiếm Lai

Chương 638: Tiên Sư Giá Lâm (5)

Lão đạo sĩ Thần Cáo tông đã mang theo bốn vãn bối đồng môn xuống núi rèn luyện, đi vào khoảnh sân rách nát không chịu nổi, hai tay chắp sau lưng, lặng lẽ tư thế tay chỉ tông môn mới có, bốn người còn lại lập tức bay vút đi ra ngoài, tự chiếm vị trí, vây lấy đôi nam nữ cổ trạch, trong đó nam tử đeo kiếm còn đứng trên tường cao, nhìn tư thế này cũng không giống như phô trương ta là người tới đây giúp đỡ.
Nam tử tên là Dương Hoảng cầm lấy tay nữ quỷ xấu xí, nhẹ giọng nói: "Nguyện đời đời kiếp kiếp, kết làm vợ chồng."
Nữ quỷ vẫn không thể mở miệng nói chuyện, ú a ú ớ, nhưng mà ở đây mọi người đều biết, nàng đang nói câu nói kia "Nguyện đời đời kiếp kiếp, kết làm vợ chồng."
Cứ như vậy.
Thiếu niên giầy rơm vốn thờ ơ lạnh nhạt giờ đây nước mắt tuôn trào.
Đến ngay cả chính hắn cũng hơi ngơ ngác.
Ký ức khi còn nhỏ đã sớm mơ hồ, có rất nhiều việc đã không còn nhớ rõ.
Nhưng mà có một cảnh, Trần Bình An đến nay còn nhớ rõ rành rành, cha hắn là một người tính tình chất phác không giỏi ăn nói, có lẽ cả đời cũng chỉ nói được một câu tâm cảmh, "Kiếp sau chúng ta còn có thể tiếp tục ở bên nhau không?"
Lúc ấy người phụ nữ nhã nhặn trầm tĩnh đang may vá y phục chỉ mỉm cười hỏi lại, "Sao lại không ở bên nhau nữa?"
Lúc ấy Trần Bình An liền rúc vào trong lòng người phụ nữ, đối với những lời liên quan tới sinh sinh tử tử này, hắn còn quá nhỏ tuổi không có cảm xúc gì, nhưng mà dung mạo vẻ mặt của cha mẹ vào khoảnh khắc lúc ấy lại khiến đứa nhỏ nhớ rất kỹ.
Theo thời gian trôi qua, sau khi cha mẹ đi rồi, càng về sau, Trần Bình An lại càng cảm thấy, nếu thật sự thích một người, hình như một đời là không đủ.
Vì thế mới có cảnh tượng như vừa rồi.
Đạo sĩ Trương Sơn trong lúc vô tình phát hiện sự khác thường của Trần Bình An, lau hai má mình, hơi nghi hoặc, trời mưa có lớn thì cũng không đến mức nước mưa đầy mặt chứ? Huống chi trận mưa to giàn giụa đến hiện tại đã biến thành mưa phùn lắc rắc, cho dù không dùng ô che cũng không sao.
Trương Sơn có chút lo lắng, hỏi: "Trần Bình An, không sao chứ?"
Trần Bình An vội vàng lau mặt, nặn ra một khuôn mặt tươi cười, lắc đầu nói: "Không sao không có gì, đêm nay nhiều chuyện cổ cổ quái quái như vậy, rất đáng sợ, con người ta hơi chậm hiểu, trước đó cố gắng để không bị kinh hãi, bây giờ không có việc gì rồi mới dám thoải mái mà khóc."
Đạo sĩ Trương Sơn vẻ mặt bội phục, đưa tay vỗ vỗ bả vai Trần Bình An, quay đầu đi, nhịn cười nói: "Ngươi coi như ta không nhìn thấy là được."
Lão đạo nhân Thần Cáo tông nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cười nhìn thẳng về phía nam tử cổ trạch đang đứng thẳng người, chậc chậc nói: "Cảnh còn người mất mọi chuyện thôi, hay cho một đôi uyên ương số khổ. Dương Hoảng, ngươi cảm thấy bần đạo nên xử trí các ngươi như thế nào? Ngươi nói ta nên dựa theo khuôn vàng thước ngọc tông môn, chiếu quy củ xử theo pháp luật? Hay là dựa theo giao tình cá nhân giữa ngươi ta, làm việc không theo quy củ đây?"
Nam nhân cổ trạch cắn chặt răng, im lặng không lên tiếng.
Nhưng tới cuối cùng, hắn đang định quỳ xuống cầu xin Thần Cáo tông tiên hãy khai ân.
Đao khách râu quai nón đang muốn mở miệng nói chuyện, hắn ta muốn bênh vực lẽ phải, không phun ra thì không thoải mái!
Lão đạo nhân quay đầu đi, ánh mắt âm trầm, một tiếng hét to, "Loại người không liên quan, ngoan ngoãn câm miệng! Thần Cáo tông thanh lý môn hộ, không phải chỗ người khác khoa tay múa chân!"
Đao khách râu quai nón tức giận đến con mắt chảy ra tơ máu, hận không thể một đao vung lên chém tới.
Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có thể chán nản thở dài.
Những chuyện nhà của tông môn đại phái, người ngoài dám can đảm xen vào, thật sự là có chết cũng vô ích.
Giang hồ như thế, trên núi cũng vậy.
Đi tới nơi nào cũng giống nhau, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngay vào lúc này, Trần Bình An quay đầu lặng lẽ đưa cho đạo sĩ Trương Sơn một viên cầu, "Trương Sơn, từ giờ trở đi, hai chúng ta coi như không quen biết. Thứ này ngươi nhận lấy..."
Đạo sĩ Trương Sơn đưa tay đẩy trở về, ngả đầu tới nhẹ giọng nói: "Trần Bình An, ngươi tuyệt đối đừng dính vào, chỉ cần ngươi động thủ trước, sẽ hoàn toàn không chiếm được lý, tiểu đạo biết cách đối phó với những chính đạo tiên sư này, chắc chắn có tác dụng hơn so với đánh nhau, nhớ kỹ, khi ta bị người ta đánh, ngươi đừng ra tay giúp đỡ, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Trần Bình An hỏi: "Như vậy cũng được sao?"
Đạo sĩ trẻ tuổi khuôn mặt tươi cười sáng lạn nói: "Thử xem, nếu không được, ngươi lại qua đó gánh đỡ."
Nói xong câu đó, đạo sĩ Trương Sơn thấy hơi vui vẻ, Trần Bình An là võ phu nắm vững tam cảnh, đi lên cũng chỉ bị đánh, vẫn nên xin tam giáo lão tổ ở trên, phù hộ đồ tử đồ tôn Trương Sơn Phong lần này xuất mã, nhất định phải đi!
Đạo sĩ trẻ tuổi đứng lên, chỉnh lại quần áo, bước tới đi vào sân rộng tú lâu, một bộ dáng khẳng khái hy sinh, lớn tiếng nói: "Các vị trước hết hãy nghe một lời của tiểu đạo!"
Mọi người ở đây đều nhìn phía vị đạo sĩ ngoại hương này, thần sắc khác nhau, đạo nhân thiếu niên Thần Cáo tông bên hông buộc chặt một sợi dây thừng đen thui nhìn thấy đạo sĩ Trương Sơn, sắc mặt liền có phần không vui, tháo dây thừng xuống tùy tay ném đi, dây thừng tựa như một linh xà, tự động giãn ra giữa không trung, nháy mắt trói đạo nhân trẻ tuổi lại, Trương Sơn lắc lắc lúc lắc như đòn bánh tét, thiếu chút nữa té ngã, thật vất vả mới đứng vững người được.
Thiếu niên Thần Cáo tông cười lạnh nói: "Dựa vào cái gì phải nghe ngươi nói lời thừa? Một đạo sĩ lai lịch không rõ, còn dám lên tiếng huyên náo, ta ném thẳng ngươi ra khỏi viện."
Đạo sĩ Trương Sơn phẫn nộ nói: "Tiểu đạo họ Trương tên Sơn, đến từ Câu Lô châu, sư phụ là Hỏa Long Chân nhân Lăng Tiêu phái, tiểu đạo lại là đệ tử Long Hổ sơn Trương gia có thể tra ra trong gia phả! Lần này đi xa bốn phương, đi tới Bảo Bình châu rèn luyện đạo tâm, là vì hoàn thành khảo nghiệm của sơn môn Long Hổ sơn, chỉ cần tiểu đạo quay về quê nhà, có thể trở thành đạo sĩ trong danh sách gia phả thiên sư phủ vàng ngọc! Thần Cáo tông các ngươi, thật là đại uy phong, lại dám khi nhục người của Long Hổ sơn Trương gia như thế!"
Thiếu niên Thần Cáo tông kinh nghiệm giang hồ ít ỏi chợt thấy mù mờ, trong lúc nhất thời không còn vẻ ương ngạnh ngút trời.
Rõ ràng, là bị "Long Hổ sơn thiên sư phủ" làm cho kinh sợ. Vật cổ tay cùng Thần Cáo tông, thật đúng là không dám nắm chắc phần thắng.
Người có tên cây có bóng, tông môn thanh danh có thể truyền lưu đến Bảo Bình châu, chắc chắn là người không dễ chọc vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận