Kiếm Lai

Chương 397: Cao hơn thiên ngoại (1)

Nhưng mặc kệ như thế nào, thiếu niên Thôi Sàm cũng vậy, quốc sư Thôi Sàm ở kinh thành cũng thế, mặc kệ tính tình quen thói gian trá, khát máu, lòng dạ thâm trầm đen tối như thế nào, nhưng chưa bao giờ thiếu lá gan dám chơi đánh bạc dám chịu thua. Đặc điểm này bắt đầu từ kiếp sống bái sư nhập môn, cầu học  đến khi lưu lạc làm quốc sư man di phương Bắc Bảo Bình châu nho nhỏ, Thôi Sàm chưa từng vứt bỏ.

Lý Bảo Bình lắc đầu nói: “Cho dù ta chắc chắn sẽ thắng, nhưng ta cũng sẽ không nhận lời người làm chuyện như vậy."

Thôi Sàm chớp chớp mắt, “Loại giao dịch này mà cũng không làm, về sau làm sao trở thành tiểu phu tử, nữ tiên sinh của thư viện Sơn Nhai?”

Lý Bảo Bình vẻ mặt khinh rẻ nhìn “sư bá” năm xưa. Tiểu cô nương từng nhủ với lòng, như là đánh chết chướng ngại vật cuộn mình ở giữa đường, cô cũng sẽ bao giờ để ý tới việc “nhặt xác”., Lúc này tiểu cô nương nhảy một cái là qua, ‘Vù’ một cái liền chạy tới phương xa không biết tên, đi tìm đối thủ phía sau. Cho dù là tiên sinh Tề Tĩnh Xuân, cũng phải thở dài bó tay đối với việc này.

Tiểu cô nương giơ cánh tay, quơ quơ con dấu trắng xóa trong tay, “Có sợ không?”

Thôi Sàm cười ha ha nói: “Tiểu nha đầu lừa đảo lớn lên ở sơn dã, ta không chấp nhặt với ngươi.”

Lý Bảo Bình chậm rãi thu hồi cánh tay, nhẹ nhàng hà một hơi lên con dấu chữ triện, tỏ dấu hiệu chuẩn bị tìm chỗ đóng dấu.

Thôi Sàm nuốt nước bọt, “Lý Bảo Bình, đừng như vậy, có chuyện từ từ nói. Mọi người đều là môn sinh nho gia, quân tử động khẩu không động thủ. Chúng ta còn có tình đồng môn. Hơn nữa, ngươi không sợ tiểu sư thúc thấy ngươi kiêu căng ngang ngược như vậy, không có chút hiền thục nhã tĩnh nào của tiểu thư khuê các, sau này sẽ không thích ngươi?”

Lý Bảo Bình cười vui vẻ nói: “Tiểu sư thúc sẽ không thích ta? Trên đời này người tiểu sư thúc thích nhất chính là ta!”

Thôi Sàm thở dài, “Nhưng một ngày nào đó, tiểu sư thúc của ngươi sẽ có cô nương thích nhất.”

Tiểu cô nương không chút do dự nói: “Vậy thích ta thứ hai, vẫn là chuyện rất đáng vui mừng mà.”

Vẻ mặt Thôi Sàm như nhìn thần tiên quỷ quái, “Vậy cũng được à?”

Tiểu cô nương đột nhiên lộ ra vẻ mặt giống như thật, nhìn về phía sau Thôi Sàm, Thôi Sàm quay đầu, tưởng có chuyện gì ngoài ý muốn, hiện giờ bộ thân thể này của hắn không chịu nổi chút giày vò nào, nhưng trong nháy mắt trong lòng Thôi Sàm biết không ổn, phía sau không có một vật gì, cũng không có khác thường.

Một con dấu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh bốp lên trán hắn, đánh cho Thôi Sàm lập tức ngã ngửa ra.

Trong quá trình ngã xuống đất, thiếu niên Thôi Sàm bi phẫn muốn chết, đây là lần thứ ba!

Ngửa mặt nằm trên mặt đất, Thôi Sàm cả giận nói: “Lý Bảo Bình, ngươi còn dám lấy con dấu đánh lén ta, đánh một lần, ngươi sẽ từ vị trí được thích thứ hai ngã xuống thứ ba, cứ vậy mà suy ra, ngươi tự mình cân nhắc mà làm! Thôi Sàm ta tốt xấu gì cũng từng làm thánh nhân nho gia, lời nói của ta dù gì cũng có trọng lượng, chớ bảo ta không báo trước!”

Những thứ này đương nhiên là lời gạt người ngoài mạnh trong yếu, nho gia thánh nhân quả thật có thần thông khẩu hàm thiên hiến, nhưng để làm được như vậy đòi hỏi truyền thừa văn mạch văn vận, cùng với ôn dưỡng hạo nhiên chi khí của bản thân phải cực kỳ hà khắc.

- Giải thích câu "khẩu hàm thiên hiến" ẩn ý là luật, có thể quyết định sống chết của một người. Hết giải thích.

Hôm nay Thôi Sàm trừ trong bảo vật phương thốn kia cất giữ vật ngoài thân, cùng với một túi da cành vàng lá ngọc, còn lại chính là hai tay trống trơn, đã có tuyết lại còn thêm sương, vật phương thốn giống như động thiên nhỏ hẹp nhất trong thiên địa, cho dù là chủ nhân thần ý tương thông với vật phương thốn, nhưng vẫn có yêu cầu nhất định với cảnh giới của Luyện khí sĩ. Vật đó trên người Thôi Sàm, cần bản thân hắn ta phải có tu vi thấp nhất là cảnh giới thứ năm, về phần nếu người khác muốn cưỡng chế phá vỡ, thì cần mạnh tới cảnh giới thứ mười, ví dụ như trường phái kiếm tu binh gia, về phần tu sĩ cảnh giới thứ mười một, thì sẽ mở ra rất dễ dàng.

Đạo lý rất đơn giản, vật phương thốn là nhà mình, nhưng cửa nhà có lắp khóa, tu vi cảnh giới thứ năm chính là cái chìa khóa kia trong tay chủ nhân, giống như cần mở khóa vào cửa.

Nếu là đạo phỉ hại dân hại nước muốn phá cửa mà vào, không phải làm không được, nhưng sẽ gặp khó khăn rất lớn.

Hiện giờ cơ thể Thôi Sàm cực kỳ gầy yếu, cả về thần hồn lẫn thân thể, ngay cả thiếu niên yếu ớt tầm thường cũng không bằng, tương lai nếu điều trị thích đáng, mới có khả năng khôi phục khí lực của người bình thường. Về phần chuyện tu hành, thì thật sự phải mặc cho số phận, dựa vào đại cơ duyên cùng đại phúc vận, nhưng Thôi Sàm cảm thấy với cảnh ngộ của mình trên cả hành trình, có thể sống làm đồ đệ của Trần Bình An là đã rất hài lòng biết đủ rồi.

Thánh nhân nho gia cảnh giới thứ mười hai, ngã xuống tu sĩ cảnh giới thứ mười, lại ngã xuống tới cảnh giới thứ năm, cuối cùng ngã xuống làm phàm phu tục tử không thể thấp hơn được nữa.

Thôi Sàm cảm thấy cuộc đời của mình, thật sự là quá mức lên voi xuống chó.

Còn dám uy hiếp ta?

Kẻ này ăn đòn mà không nhớ lâu, ngay cả Lý Hòe cũng không bằng.

Lý Bảo Bình tức giận đến mức chạy vội đi, sau khi ngồi xổm xuống, nhằm vào đầu thiếu niên Thôi Sàm đập mạnh con dấu một phen.

Nhanh như vũ bão, làm người ta không kịp trở tay.

Ngay cả Thôi Sàm kẻ tâm tính cứng cỏi như vậy, ở giờ khắc này cũng cảm thấy không ham sống nữa.

Dù sao đối thủ chỉ là một tiểu cô nương, chứ không phải lão tú tài, Tề Tĩnh Xuân những kẻ đó.

Trong bức hoạ cuộn tròn núi sông, thiếu niên vung cánh tay bổ một kiếm, khi rơi xuống đất liền mất đi ý thức, được nữ tử cao lớn khôi phục chân thân ôm vào trong lòng. Nàng cẩn thận giúp Trần Bình An cùng nhau ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai tay nhẹ nhàng ôm thiếu niên thân hình gầy yếu, vì mái tóc đen tơ vàng buộc lại buông xuống trước ngực, che khuôn mặt thiếu niên, nàng liền đưa tay hất về phía sau lưng, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt ngăm đen của Trần Bình An.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Trong bức hoạ cuộn tròn thuộc địa giới cấm chế của thánh nhân một phương chợt xuất hiện một bóng người màu vàng cực kỳ cao lớn, sừng sững ở đỉnh Tuệ Sơn, như là đang đối thoại với lão tú tài. Cho dù là nữ tử nhìn quen trời cao đất lớn, cũng cảm thấy vị khách không mời mà đến này quả thật không thể khinh thường. Lão tú tài đại khái là không muốn cuộc đối thoại bị tiết lộ, nên đã ngăn cách cảm ứng, nàng không để bụng việc này, một lần nữa cúi đầu, nhìn thiếu niên ngủ say, mỉm cười nói: “Nếu về sau thành Luyện khí sĩ, làn da trắng trở lại, thật ra cũng là thiếu niên có phong độ, không thể gọi là tuấn mỹ, nhưng chắc chắn sẽ là một người ‘đoan chính thanh tú’.”

Trên đỉnh núi lớn.

Thần nhân màu vàng có pháp tướng vốn cao tới ngàn trượng, sau khi đáp ở đỉnh núi liền co nhỏ lại thành nam tử khôi ngô cao một trượng, mặc một bộ giáp trụ màu vàng uy nghiêm trang trọng, mặt ngoài giáp vàng khắc dấu phù lục vô số kể, có vài phù văn cổ xưa đã sớm thất truyền, tản mát ra khí tức chất phác hoang vắng, không biết đã truyền thừa mấy ngàn mấy vạn năm, có một số tuy đã trải qua ngàn năm vẫn mới tinh như ngày hôm qua, tản mát ra hào quang thần thánh, từng phù lục được khảm ở trong giáp trụ, giữa những hàng chữ, như là những con sông màu vàng, những văn tự này, giống như những ngọn núi cao màu vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận