Kiếm Lai

Chương 157: Ngẩng Đầu

Tống Trường Kính cũng không muốn tiếp tục tán gẫu đề tài kẻ đã chết kia, "Có phải thực sự muốn biết về gã trung niên cùng ta tranh giành sinh tử kia?"

Tống Tập Tân theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, không nói gì.

Tuy ba chiếc xe ngựa đi trước, nhưng ở phía sau hai người đã đánh nhau đến trời đất mù mịt, trong đó có một lần Tống Trường Kính cả người từ trên trời rơi xuống ở nơi cách xe ngựa vài chục trượng, tạo ra một cái hố to, sau lại có một lần, Tống Trường Kính trả đòn lại, lúc ấy thiếu niên đã trèo lên đỉnh xe, tận mắt nhìn thấy hán tử khỏe mạnh khí thế như lục địa giao long kia, bị Tống Trường Kính một quyền đánh văng vào trong một ngọn núi nhỏ, bụi đất bắn ra cực kỳ đồ sộ.

Không phải người.

Đây là đánh giá duy nhất của thiếu niên vào lúc đó.

Thật ra Tống Trường Kính và hán tử ngang trời xuất thế kia đánh nhau không hề có chút mờ ảo thần tiên nào, cũng là đánh từng quyền vào da thịt, từ đầu tới đuôi đều như là đang lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng! Thứ để so sánh chính là ai mạnh mẽ dã man hơn.

Tống Trường Kính đột nhiên vò vò đầu thiếu niên, trong giọng điệu phá lệ có chút ấm áp, "Hoàng huynh dã tâm rất lớn, thời điểm hoàng đế Đại Tùy còn nhìn chằm chằm Đại Ly, huynh ấy đã nhìn tới tận thành Lão Long nơi cực nam Đông Bảo Bình Châu. Có phải ngươi đang cảm thấy rất kỳ lạ, bản vương cũng là hoàng tử con vợ cả Đại Ly, lại là phiên vương nắm giữ quân quyền một quốc gia, ở trong quân lẫn dân gian đều có uy tín cao, không người nào có thể so sánh, lại vẫn có thể làm huynh đệ thân thiết với phụ thân ngươi?"

Tống Tập Tân cười cười, giảo hoạt nói: "Thúc thúc muốn nói thì nói đi."

Tống Trường Kính thu tay lại, trầm giọng nói: "Bởi vì mong muốn duy nhất của bản vương, là nhìn thấy quang cảnh phía trên Chỉ cảnh Võ Đạo, chỉ có đi tới đó, Tống Trường Kính ta mới không uổng cuộc đời này."

Giờ khắc này trong lòng thiếu niên tựa như có nước lũ kích động, run giọng hỏi: "Nếu ta toàn tâm toàn ý, có thể có được độ cao như thúc thúc hôm nay chứ?"

Tống Trường Kính lắc đầu cười nói: "Ngươi a, nếu như tập võ, có chết cũng không lên được cảnh thứ tám, không có tiền đồ, vẫn nên ngoan ngoãn làm Luyện khí sĩ đi, thành tựu chắc chắn rất cao."

Tống Tập Tân có phần không phục, "Vì sao ta cũng chỉ có thể là võ đạo cảnh thứ tám?"

Tống Trường Kính thích thú cười nói: "Chỉ có thể?"

Tống Tập Tân hơi mặt đỏ.

Tống Trường Kính cũng không so đo thiếu niên không biết trời cao đất rộng, hí mắt nhìn phía phương xa, chậm rãi nói: "Luyện khí sĩ, là nghề dựa vào ông trời mà giành chén cơm ăn, mệnh tốt hay không là điều rất quan trọng, hôm nay ở trong này gặp được cơ duyên, ngày mai lại ở nơi đó nhặt được pháp bảo, ngày kia không cẩn thận gặp được thần tiên thâm tàng bất lộ, ngày kia xem phong cảnh, không chừng liền ngộ đạo, giống như làm cái gì đều có thể tăng trưởng tu vi. Về phần người trong võ đạo chúng ta, đa số không giống vậy, không có đường tắt nào để đi, chỉ có thể dựa vào từng bước một bước mà đi, thật sự không thú vị."

Tống Tập Tân tâm trạng phức tạp, có chút mất mát.

Tống Trường Kính không hề để ý tới đứa cháu này, xoay người đi tới hướng xe ngựa, dư quang khóe mắt nhìn thấy bóng lưng cô gái, do dự một chút, đi đến bên cạnh cô, cùng cô ngẩng đầu nhìn phía đại môn kia.

Tống Trường Kính lẩm bẩm: "Khí của Chân long, ngưng kết thành châu. Giống loài giao long nơi thế gian, mọi người đều xem châu là quý, giống như bản mạng nguyên thần của tu sĩ."

Tỳ nữ Trĩ Khuê không quay đầu, nhưng mà toát ra một tia căng thẳng.

Tống Trường Kính cười nói: "Vì tấm biển cầu hành lang viết bốn chữ 'Phong sinh thủy khởi', Đại Ly ta phải trả giá quá lớn, ngoài khả năng cô có thể tưởng tượng. Phong sinh thủy khởi, thủy khởi, vì sao phải thủy khởi? Còn không phải hy vọng thời điểm giao long ra khỏi sông có thể thông suốt. Bản vương thì sao, thật ra không để tâm đối với chuyện này, tất cả chỉ là thiếu gia nhà ngươi hắn có ý hận cha hắn, sau khi cô ra khỏi tiểu động thiên này, cũng nhắm chừng trừ Tú Hổ nơi kinh thành, có thể sẽ không còn có ai có thể khoa tay múa chân đối với cô."

Tống Trường Kính quay đầu, nhìn sườn mặt cô gái, "Tuy nói cô và đứa cháu kia của bản vương có mệnh số gắn móc vào nhau, cùng một nhịp thở, cùng vinh nhục, nhưng mà cô cũng đừng quá mức được sủng mà kiêu, đừng để trong đầu bản vương có ý niệm ra tay, à, nể mặt giang sơn Đại Ly và đứa cháu Tống Tập Tân, bản vương có thể ngoại lệ, cho cô hai cơ hội thoát chết, vừa vặn ứng với câu nói bất quá tam."

Cô gái bỗng nhiên tức giận, trước tiên xoay người lại, rồi lui về phía sau hai bước, hung hăng nhìn chằm chằm vị phiên vương Đại Ly khiến cho cô sinh ra cảm giác sợ hãi này, "Ta vốn không phải là người, các ngươi lại muốn dùng quy củ thế nhân để trói buộc ta, đến cùng là ai không giảng đạo lý? Khuôn vàng thước ngọc, phạm vi quy củ của loài người các ngươi liên quan gì đến ta?!"

Tống Trường Kính vui vẻ cười nói: "Đừng hiểu lầm, bản vương tuyệt sẽ không quá nghiêm khắc với cô trong những việc nhỏ, hoàn toàn ngược lại, bản vương mới là bùa hộ mệnh lớn nhất của ngươi."

Tống Trường Kính nghiêm nghị nhìn cô gái, cô có một đôi đôi mắt nổi lên màu vàng kim biến hoá kỳ lạ, cuối cùng ông ta nói: "Sau khi đánh xong một trận, bản vương và cô thật ra đã là người ngồi chung một thuyền. Nhớ kỹ những lời này, nhất là tương lai, vào thời điểm cô có tư cách làm ra lựa chọn trọng đại, hãy nhớ kỹ những lời này."

Tống Trường Kính xoay người rời đi.

Bên xe ngựa, một gã xa phu trung niên đầy người toát lên vẻ sa trường lỗ mãng, nhìn chiếc áo khoác lông chồn trắng đến chói mắt trên người Đại Ly phiên vương, thật sự không kiềm được, mở miệng cười nói: "Vương gia, khi nào thì thay áo choàng lông chồn mới đây, áo này đã bao nhiêu năm rồi, Vương gia mặc không thấy phiền, nhưng mà bọn ta nhìn đến phát phiền."

Tống Trường Kính bước lên xe ngựa, xoay người vén rèm xe lên, tức giận ném ra một câu: "Đánh xong Đại Tùy rồi nói sau."

Xa phu xua ngựa sang sảng cười to, đối mặt vị Đại Ly phiên vương quyền quý dưới một người trên vạn người này đúng là tuyệt đối không câu nệ chút nào.

Tống Trường Kính sống kiếp nhung mã hai mươi năm, tuy nói làm tướng làm soái, tuy không thể mỗi lần đại chiến đều làm gương cho binh sĩ, đa phần là ở trong đại trướng bày mưu nghĩ kế, nhưng Đại Ly biên cảnh khói lửa nổi lên bốn phía, mỗi lần gặp tử chiến, Tống Trường Kính tất nhiên tự mình xông vào trận địa. Đường đường phiên vương, trong cuộc sống bình thường, không rượu chè mỹ nhân, hầu như có thể dùng từ "thân vô ngoại vật" để hình dung.

Trường Kính ngồi vào thùng xe, ngồi xếp bằng, chau mày: "Người nọ muốn bản vương sau khi rời khỏi Ly Châu động thiên, không cần vội vàng đi tới kinh thành, 'Không ngại ở chân núi chờ một chút, ngẩng đầu nhìn sẽ thấy', chờ cái gì? Nhìn cái gì?"

Tống Tập Tân và tỳ nữ Trĩ Khuê cũng bước vào thùng xe, xe ngựa đã chuẩn bị nhích người đi qua cánh cổng kia.

Tống Tập Tân phát hiện Trĩ Khuê cuộn mình ở góc, lạnh run, hắn lo lắng nói: "Làm sao vậy?"

Trĩ Khuê run giọng nói: "Ta cảm giác được, bên kia cánh cổng có vô số thứ đáng sợ."

Tống Tập Tân cười an ủi nói: "Có thúc thúc ta ở đây, cô sợ cái gì? Đừng sợ, trời sập xuống hắn cũng có thể gánh được."

Không ngờ Trĩ Khuê còn sợ hãi hơn, lui mạnh vào trong góc, khóc nức nở nói: "Cho dù là hắn, cũng không đỡ nổi!"

Tửu lâu lớn nhất trấn nhỏ, xuất hiện một vị khách ít đến.

Một vị tiên sinh dạy học tóc mai trắng xóa, gọi một bầu rượu và mấy đĩa thức ăn nhắm rượu, tự uống một mình, sảng khoái.

Thì ra vị tiên sinh học thục hôm nay không lên lớp dạy học giảng bài.

Một đám trẻ nhỏ của học thục cũng vui vẻ về nhà.

Khi ông ta uống hết chén rượu cuối cùng, ăn xong miếng đồ ăn cuối cùng thì nhẹ nhàng buông đũa xuống.

Bốp một tiếng.

Tiểu động thiên ngàn dặm giang sơn, yên tĩnh không tiếng động, tất cả yên lặng.

Phương thiên địa này nháy mắt đóng băng.

Giờ khắc này, khắp Đông Bảo Bình Châu, thần tiên trên núi, phàm nhân dưới núi, mọi người đều không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lại.

Nhưng mà ngay sau đó, giống như do có ở tiên nhân phía trên tiên nhân dùng đại thần thông sửa thiên đổi nhật, che lấp cảnh tượng của cả tòa Ly Châu động thiên.

Trời cao bắc bộ Đông Bảo Bình Châu, vạn lý vân hải quay cuồng, chậm rãi rủ xuống.

Có một người toàn thân tuyết trắng, tay áo phiêu diêu, thân cao tựa như không biết mấy ngàn mấy vạn trượng, ngồi nghiêm chỉnh, trước người lơ lửng một hạt châu vỡ vụn lớn cỡ lòng bàn tay hắn.

Người này pháp tướng to lớn, giống như là xem cả tòa Đông Bảo Bình Châu là một học đường tư thục.

Phía trên biển mây vô biên vô hạn, có từng đạo từng đạo thanh âm uy nghiêm nổ vang như thiên lôi.

"Tề Tĩnh Xuân, ngươi làm càn!"

"Đại nghịch bất đạo!"

"Quay đầu là bờ!"

Người đọc sách kia cúi đầu nhìn hạt châu, chậm rãi thu hồi tầm mắt, cuối cùng ngẩng đầu cất cao giọng nói: "Thiên đạo phản công trấn nhỏ tích lũy ba ngàn năm mà thành, Tề Tĩnh Xuân ta sẽ một mình gánh lấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận