Kiếm Lai

Chương 568: Tử Kết Của Tử Cục (4)

Màn đêm nặng nề, có vị đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, đẩy một chiếc xe một bánh, cắm lá cờ thầy tướng số trông có vẻ đáng sợ mà, đi trên đường lớn thông tới huyện Hòe Hoàng, bánh xe nghiền trên mặt đường, không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt.

Người này chính là đạo nhân trẻ tuổi lúc trước từng làm thầy bói nhiều năm ở trấn nhỏ.

Một con chim sẻ từ hư không xông tới phá vỡ màn đêm, từ trong gợn sóng chui ra, dừng gấp, đậu ở đầu vai đạo nhân trẻ tuổi, dùng mỏ chim thân mật vuốt ve hai má đạo nhân.

Đạo nhân trẻ tuổi tươi cười sáng lạn, đưa một bàn tay vỗ nhẹ đầu chim sẻ, "Biết rồi biết rồi, trước kia vất vả cho ngươi rồi, bắt ngươi gắp tới gắp lui một đồng tiền, giúp khám nghiệm văn vận, không có cách nào khác mà, Tề Tĩnh Xuân chơi cờ lợi hại như vậy, ngươi xem, cuối cùng hai chúng ta cũng không tính ra được nước cờ chuẩn bị phía sau của Tề Tĩnh Xuân. Tốt thôi, trận thua này tiểu đạo ta đành chịu phục. Ai bảo lão sư bất công làm chi, rõ ràng đồ đệ ta chơi cờ xem bói kém cỏi nhất, đánh nhau với người ta kém cỏi nhất, kết quả đến cuối cùng, những chuyện khổ sai đều bắt ta đi làm, như vậy không phải làm khó người ta sao."

Đạo nhân trẻ tuổi giống như mấy mụ đàn bà lắm chuyện đang oán thán liên thiên, không hề có chút khí độ thần tiên.

Chim sẻ đột nhiên mổ vành tai đạo nhân trẻ tuổi một cái.

Đạo nhân trẻ tuổi dường như hiểu rõ tâm ý chim sẻ, cười ha ha, "Tiên nhân sao lại không phải người rồi?"

Đạo nhân trẻ tuổi ánh mắt sáng lên, cười hắc hắc, học theo tăng nhân kia một tay dựng thẳng trước ngực, nói nhẹ thì là chẳng ra thể thống gì, trông thật buồn cười, nhưng nếu nói nặng, thì đó là ngỗ nghịch với đạo thống.

Đạo nhân trẻ tuổi không chút đứng đắn, nhẹ giọng nói: "Chúng Phật tổ Bồ Tát phù hộ, để cho tiểu đạo lần này trở về trấn nhỏ, hòa khí phát tài, nhất định phải hòa khí phát tài. Ừm, lần trước cầu xin các vị vẫn có tác dụng mà, cuối cùng không phải đánh nhau sống chết với Tề Tĩnh Xuân đúng không.? Cho nên lần này xin hãy chiếu cố tiểu đạo ta. Trước lạ sau quen, sau này mọi người đều là bằng hữu rồi!"

Đạo nhân trẻ tuổi đưa mắt nhìn.

Trấn nhỏ dưới bóng đêm hiện rõ mồn một trong mắt hắn.

Dù là Ly Châu động thiên sau khi rơi xuống, mất đi đại trận bảo vệ, hay là trước khi rơi vỡ, có đầy đủ thuật pháp cấm chế , đối với đạo nhân trẻ tuổi mà nói, thật ra đều giống nhau, cũng không khác biệt gì.

Đạo nhân trẻ tuổi đưa một ngón tay, nhẹ nhàng gõ chiếc mũ đạo kiểu cổ xưa, tựa như đang tự hỏi một vấn đề làm người ta đau đầu.

Đạo nhân trẻ tuổi tên là Lục Trầm.

Chính là nút thắt quan trọng khiến Tề Tĩnh Xuân lúc trước dù có rời khỏi Ly Châu động thiên hay không thì đều phải chết.

Chỉ có điều, Tề Tĩnh Xuân bất ngờ lựa chọn lui một bước lớn, đạo nhân trẻ tuổi liền lui một bước nhỏ theo.

Tào Hi thích nói chuyện lung tung đi rồi, Tạ trạch nhất thời một lần nữa trở lại thanh tịnh, trên dưới một nhà, từ phụ nhân giữ vai trò chủ nhà cho đến một cặp con trai con gái, rồi đến mấy ông lão bà lão, đi đường đều phải rón ra rón rén, e sợ sẽ quấy nhiễu Tạ Thực đang nghỉ ngơi. Khoảng thời gian này, người nhà Tạ gia sống không được tự nhiên, đột nhiên từ bộ Giáp Tuất trong gia phả bản tộc xuất hiện một vị lão tổ tông còn sống sờ sờ, không biết đã sống bao nhiêu mùa xuân vinh thu khô.

Sợ là cũng chỉ có vị kia thiếu niên lông mày dài từ nhỏ đã kiệm lời, tâm cảnh tương đối an ổn, bởi vì Tạ Thực nhìn chung đã giải thích với hắn về thế giới bên ngoài, hơn nữa còn cho thiếu niên tạm thời đi theo Nguyễn Cung đúc kiếm rèn sắt, chuyện cơ duyên không phải cứ đi theo lão tổ nhà mình làm mưa làm gió sẽ càng tốt. Thiếu niên lông mày dài tâm tính cứng cỏi, cho dù biết lão tổ Tạ Thực sắp sửa trở thành vị thiên quân đứng đầu Câu Lô châu phương bắc, bất luận tu vi hay là địa vị đều cao hơn sư phụ Nguyễn Cung một bậc, thiếu niên vẫn là không thể nghĩ tới chuyện thay đổi môn phái, điều này làm cho Tạ Thực rất thích thú trong lòng, đây mới là độ lượng mà con cháu Tạ gia nên có.

Chắc chắn thiếu niên sẽ không biết được, nếu đôi lông mày dài kia thoáng hiện lên chút tâm trí bất định, Tạ Thực sẽ gạt đi suy nghĩ bồi dưỡng hắn, thậm chí sẽ chủ động dứt khoát nói rõ với Nguyễn Cung, tránh cảnh gia môn bất hạnh, để lại di họa.

Điều này có nghĩa là kẻ lông mày dài kia hầu như hoàn toàn mất đi khả năng chứng đạo trường sinh và trọng chấn môn phong.

Tiên sư trên núi thu nhận đệ tử, đặc biệt là lục địa thần tiên của Đạo giáo sẽ rất cực kỳ coi trọng tu tâm, vốn không phải là chuyện vài năm có thể xác định, thường thì phải dạo chơi bốn phương mấy chục lượt mới có thể tìm được một đệ tử hài lòng có thể kế thừa hương khói. Trong lúc này, rất nhiều tiên sư đưa ra đủ thử thách, phú quý, sinh tử, ái tình, đủ các hạng mục thế tục, đều là quan ải tu đạo lên trời, sẽ tiếp tục làm cá tạp trong sông, hay là cá chép vượt long môn, có khi chỉ nằm trong một lựa chọn.

Đại đạo mênh mông, mỗi một người dấn thân thập cảnh, nhất là Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh, sẽ không có ai ngoại lệ, đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm.

Chẳng qua đại đạo ba ngàn, đường lên núi cũng không chỉ có một, cho nên người nào có duyên pháp của người nấy, tính cách đó thiên quân Tạ Thực không thích, nhưng rơi vào trong mắt thánh hiền nhà khác hoặc là bàng môn tả đạo, lại có khả năng là một viên ngọc tốt. Cho nên người xưa có câu trời không tuyệt đường của ai.

Đương nhiên, Tạ Thực có địa vị cao thượng, ánh mắt tất nhiên sẽ cao xa, thật ra với tư chất thiên phú của thiếu niên lông mày dài, ở trong các môn phái tiên gia Bảo Bình châu đều sẽ là hạt giống tu đạo cực kỳ quý giá, bọn họ sẽ không quan tâm điều gì, trước tiên cứ thu làm đệ tử rồi tình sau. Bên trong sơn môn có thêm một vị thần tiên trung ngũ cảnh, bất luận là dùng để kinh sợ thế tục vương triều đế vương chúng tướng, hay là xử lý quan hệ tế nhị với "hàng xóm” trên núi xung quanh, đều sẽ có trợ lực rất lớn, ai lại đi soi mói như Tạ thiên quân.

Tạ Thực chậm rãi uống rượu, gương mặt u sầu.

"Lão tổ tông, có tâm sự sao?"

Thiếu niên lông mày dài ngồi ở bàn đối diện, một đôi người tí hon hương khói phẩm tướng rất cao thấy không có người ngoài ở đây, liền từ tấm biển nơi đại đường nhảy xuống, truy đuổi đùa giỡn, chơi đùa trên vai trên cổ thiếu niên. Thiếu niên lông mày dài đã quá quen với chuyện này.

Tạ Thực uống buồn rượu, "Tự hổ thẹn với lòng mà thôi."

Thiếu niên lông mày dài kinh ngạc nói: "Lão tổ tông lợi hại như vậy, còn phải làm chuyện trái với lương tâm?"

Tạ Thực cười cười, "Sau này ngươi cũng sẽ khó chịu như vậy, không cần phải ngạc nhiên. Tính tình của ngươi, thật thà nhiều hơn linh động, học kiếm rất tốt, Đạo gia tu thanh tịnh, nghe có vẻ là tính tình như ao tù nước đọng, nhưng thật ra không phải, cần phải để tay lên ngực tự hỏi, từng điều từng đạo, không hề thoải mái."

Thiếu niên lông mày dài gật đầu.

Tạ Thực nhìn khuôn mặt còn hơi non nớt, trong lòng than thở.

Loạn thế sắp diễn ra, quần hùng tranh giành, nhất định sẽ rất phấn khích, nhưng đồng thời sẽ có thêm nhiều cảnh sinh ly tử biệt, trên núi dưới núi như nhau.

Tạ Thực phất tay, ra hiệu thiếu niên có thể rời khỏi.

Hai người tí hon hương khói trở về lại tấm biển, dựa sát vào nhau, khe khẽ nói nhỏ.

Tạ Thực nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp kéo dài, ngồi đả tọa, tinh thần đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận