Kiếm Lai

Chương 423: Tiễn chàng ngàn vạn dặm (4)

Tùy Bân cười nói: “Không phải đối với những người đọc sách tuổi còn nhỏ kia, tính khí cha ngươi rất tốt, cực kỳ tốt hay sao."

Nam tử áo bào xanh cũng hết cách trong việc này.

Tùy Bân do dự một lúc rồi nói, “Thật ra cha ngươi nổi nóng như vậy, chỉ sợ vẫn là bởi vì liên quan đến cơ hội đại đạo. Tuy ngươi cố ý che giấu điều này, nhưng có lẽ vị quốc sư Đại Ly kia, đã đoán ra cha ngươi biết rõ tình hình, nhìn thấy được chuyện xa như vậy, chưa chắc không có ý đồ dùng chuyện này để ly gián quan hệ cha con của các ngươi.”

Trong lòng nam tử áo bào xanh rùng mình.

Trong thùng xe đột ngột truyền ra một tiếng nói tang thương, “Tùy Bân, ngươi thông minh như vậy, chưa chắc là chuyện tốt nha.”

Tùy Bân cười ha ha nói: “Lão tiên sinh, ta cũng từng là người đọc sách, ừm, hôm nay trở thành quỷ đọc sách. Ta đã không sợ chết, ngại gì lấy cái chết ra đe dọa?”

Lão giao xuất quỷ nhập thần mỉm cười nói: “Bao cỏ này có ngươi phụ tá, ta an tâm rồi.”

Nam tử áo bào xanh cảm thấy hơi khó thở.

Chim khôn chọn cành mà đậu.

Nếu nói trước kia cha khinh thường hà bá nho nhỏ, hoặc là nói ông luôn cẩn thận ngủ đông, vốn không cần người ngoài, như vậy từ nay về sau sẽ bắt đầu “tranh đấu giành thiên hạ”, “văn thần võ tướng” dưới trướng chẳng phải càng nhiều càng tốt sao?

Tùy Bân tựa như nhìn thấu tâm tư của thủy thần Hàn Thực giang, mỉm cười trêu ghẹo: “Yên tâm, ta sẽ không phản bội, cho dù làm quỷ, ta vẫn còn chút cốt khí ấy.”

Lão giao ngồi ở trong thùng xe lạnh lùng liếc con gái đang cuộn mình ngồi trong góc, quay đầu nhìn về phía màn xe bên kia, trên mặt liền đổi thành nụ cười ấm áp chân thành, “Chuyện đứa con gái kia của ngươi, ta từng nghe nói, muốn ta bỏ chút sức, giúp cô ta trở thành sơn thần Hoành Sơn hay không?”

Tùy Bân lắc đầu nói: “Thứ nghiệp chướng không bằng heo chó đó, cứ kệ cho nó tự sinh tự diệt là được.”

Lão giao cười sang sảng, “Tính khí này giống ta.”

Nam tử áo bào xanh bên ngoài và nữ tử bị thương nặng trong thùng xe cùng cảm thấy cõi lòng tràn đầy thê lương.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.

Thủy thần Hàn Thực giang cũng vậy, khai sơn thuỷ tổ Tử Dương phủ cũng thế, cách tu vi cảnh giới thứ mười chỉ có một bước, ở địa giới của mình cao cao tại thượng, quyền sinh sát trong tay, còn tiêu diêu tự tại hơn so với quân vương thế tục.

Nhưng vậy thì đã làm sao?

Ra khỏi quận thành, đội ngũ và xe ngựa đi thẳng hướng tây.

Thôi Sàm xuống xe ngựa, tới bên cạnh Trần Bình An, cười nói với Lý Hòe trước: “Có muốn ngồi lên xe ngựa kia của ta chút không? Rộng rãi thoải mái, nằm ngủ cũng được.”

Lý Hòe nóng lòng muốn thử, nhưng không dám tự tiện hành động, Trần Bình An hiểu ý cười nói: “Đi đi.”

Thôi Sàm thấp giọng nói: “Tiên sinh, học tập tiên sinh đối nhân xử thế, quả nhiên hữu dụng với ta, được lợi không phải là ít, có cần ta cảm tạ gì không?”

Trần Bình An gật gật đầu.

Thôi Sàm mừng rỡ, “Tiên sinh nói đi. Hôm nay tuy ta không mở được kho báu trong vật phương thốn, tạm thời không lấy ra được cái gì, nhưng lần trước vào thành, mua đồ trong nhà tên bại gia tử kia, thật ra là có hai vật tốt, ví dụ như người tí hon bằng lưu ly kia, thật ra có giấu huyền cơ, chỉ cần rót vào nó linh khí chân khí, nó sẽ nhẹ nhàng nhảy múa, trông rất sống động, nó còn có thể uyển chuyển hát múa...”

Trần Bình An nói với hắn: “Biến đi.”

Thôi Sàm bi thương, lặng lẽ rời khỏi, chạy tới quấn lấy Lâm Thủ Nhất và Lý Bảo Bình, kết quả đều ăn món canh sập cửa vào mặt, cuối cùng đành phải hầm hừ quay về thùng xe, nhìn thấy Lý Hòe vui vẻ lăn lộn trong xe, Thôi Sàm ngồi ở một bên, mở một cái bọc, lấy ra người tí hon bằng lưu ly màu sắc tối mờ kia, quơ quơ về phía Lý Hòe, “Có muốn không?”

Lý Hòe nhìn chằm chằm nữ tử bằng lưu ly tinh xảo đẹp đẽ tuyệt luân đó, ước chừng nửa thước, đứa nhỏ nói nghĩ một đằng nói một nẻo, “Không muốn chút nào.”

Thôi Sàm tăng thêm chút lực đạo, lưu ly từ trong ra ngoài, từng chút một tản mát ra hào quang nhu hòa, sau đó Thôi Sàm đặt nó ở trên sàn thùng xe, rất nhanh sau đó người đẹp lưu ly liền phát ra tiếng vang kẽo kẹt, sau một lát trầm tĩnh, bỗng nhiên sống lại, ấy thế mà còn bắt đầu nhảy múa, dáng người thướt tha, đồng thời ngâm nga một bài ca dao cổ xưa không biết tên, không phải quan thoại Đại Ly Đại Tùy, cũng không phải nhã ngôn chính thống của Bảo Bình châu, cho nên Lý Hòe nghe mà không hiểu nàng đang hát cái gì, nhưng một màn này thật sự cảnh đẹp ý vui, đứa nhỏ không nhịn được nằm úp sấp ở trên mặt đất, si ngốc nhìn mỹ nhân lưu ly uyển chuyển nhảy.

Đợi hào quang tràn đầy ở trong cơ thể lưu ly trôi đi hết, người đẹp lưu ly lại trở nên yên tĩnh, khôi phục trở lại tư thái vật chết cứng ngắc bất động.

Thôi Sàm dẫn dụ từng bước nói: “Tặng không cho ngươi mà cũng không lấy? Ngươi sợ cái gì, ngươi và Trần Bình An là bạn bè, ta là đệ tử của Trần Bình An, quan hệ gần gũi như vậy, ta mưu đồ ở ngươi cái gì? Hơn nữa, trên người ngươi có gì đáng để ta ham muốn, đúng không?”

Lý Hòe thu hồi tầm mắt, nhìn Thôi Sàm, tức giận nói: “Ngươi đánh rắm, bảo bối trên người ta rất hiếm có! Ngươi có bọ bạc không? Biết biến thành châu chấu chuồn chuồn đó!”

Thôi Sàm dở khóc dở cười, “Đó là thứ ta tặng cho ngươi mà nhỉ?”

Lý Hòe gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ là của ta, cho nên ngươi không có mà?”

Thôi Sàm ngồi xuống, dựa vào vách xe, ôm bụng cười to, “Quả nhiên là đám thằng nhóc Ly Châu Động Thiên, nhất là các ngươi những kẻ dựa vào may mắn và phúc duyên của mình, cuối cùng trở thành một đám đệ tử thân truyền còn sót lại của Tề Tĩnh Xuân, không một đứa nào là đèn cạn dầu dễ đối phó. Hai đứa Thạch Xuân Gia và Đổng Thủy Tỉnh còn kém một chút, so với Vu Lộc Tạ Tạ chẳng tốt hơn là bao.”

Thôi Sàm ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên đỉnh đầu mình, chậc chậc nói: “Hay cho một câu trong minh minh tự có ý trời.”

Thôi Sàm thu hồi tầm mắt, nhìn đứa nhỏ nằm ở trên sàn ngây người, tò mò hỏi: “Không muốn thật hả?”

Lý Hòe ừm một tiếng, “Không cần nữa, tối hôm qua trước khi ngủ, Trần Bình An nói với ta, sau này đến thư viện Đại Tùy, không thể tùy tiện nhận lợi ích từ người khác.”

Thôi Sàm trêu ghẹo: “Nhưng lúc này cách biên cảnh Đại Tùy còn có mấy trăm dặm đường, cho dù tiến vào lãnh thổ Đại Tùy, đi tới tòa thư viện Sơn Nhai mới kia, vẫn còn có bảy tám trăm dặm lộ trình, cộng lại thì ít nhất cũng là ngàn dặm đường. Lý Hòe ngươi vội cái gì?”

Lý Hòe nhìn trần nhà, “Trần Bình An nói hắn sẽ không ở lại thư viện học tập đọc sách, sau khi đưa chúng ta đến, hắn sẽ xoay người trở về nhà.”

Thôi Sàm cười nói: “Đây không phải chuyện các ngươi ngay từ đầu đã biết chuyện sao?”

Lý Hòe gối đầu bằng hai tay, thấp giọng nói: “Cứ đi mãi, ta bèn quên mất.”

Thôi Sàm ngẩn người.

Hắn vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Không có việc gì, ta không ở lại thư viện, đến lúc đó đi cùng Trần Bình An về trấn nhỏ, Lý Hòe, có hâm mộ không?”

Lý Hòe ngạc nhiên quay đầu, Thôi Sàm mặt đầy đắc ý.

Lý Hòe đột nhiên đứng dậy, vén màn xe, mặt đầy oan ức, rống lên: “Trần Bình An, Thôi Sàm hắn muốn lừa tiền ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận