Kiếm Lai

Chương 154: Hạt Châu (1)

Lưu Bá Kiều làm ra tư thế tiện tay ném đồ vật xuống đất.

Ninh Diêu không chút nể nang nào vạch trần sự thật: "Chính Dương Sơn không được như ngươi nói, Phong Lôi viên cũng không cường đại được như ngươi nói."

Lưu Bá Kiều không có chút thần sắc xấu hổ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chuyển sang đề tài khác, cười hì hì nói với Trần Bình An: "Nghe nói tiền thân của cầu hành lang này là một cầu đá hình vòm, bên dưới cầu đá hình vòm có treo một cây kiếm cũ rỉ sét, để phòng ngừa rồng đi khỏi nước đúng không? Nói chung, thứ đồ chơi cũ nhìn không có gì đặc biệt kia chắc chắn không phải vật tầm thường, có thể chính là linh bảo thần vật kinh thiên địa khiếp quỷ thần."

Lưu Bá Kiều ra sức chà chà chân trên hành lang làm bằng ván gỗ, nói: "Nhưng mà vừa rồi ta nằm úp sấp ở trên đất, lấy tay gõ nửa ngày, cũng không thể phát hiện ra manh mối gì, chẳng lẽ vật ấy không có duyên với ta? Theo lý mà nói thì không thể như vậy được, thiên tài kiếm đạo không xuất thế như ta, nếu thanh kiếm cũ kia thật sự là thần binh lợi khí, cho dù không tự mình chạy đến ta trước mặt đến nhận chủ, tốt xấu gì cũng phải có cảm ứng cộng minh chứ? Chẳng lẽ thật ra thanh kiếm kia chỉ là món đồ cũ thôi sao? Ài, đáng tiếc đáng tiếc."

Trần Bình An ở bên cạnh ngớ người ra, người này nói chuyện không giống như đang nói giỡn chút nào, rất nghiêm trang, tuy không liên quan chút nào với "có lý có chứng cứ", nhưng ngươi lại không thể nói là hắn hoàn toàn chỉ đang nói hươu nói vượn.

Lưu Bá Kiều cũng mặc kệ Trần Bình An có thấy phiền hay không, tự mình nói về những tin đồn thú vị về trấn nhỏ, nói ai đó kẻ nào đó có được cơ duyên khiến người ta ghen tức, thế nào mà rút cả sợi dây xích ra khỏi giếng sâu giết Tỏa Long; còn có những người đi dạo vài ngày cũng không tìm được cơ duyên gì.

Kết quả cuối cùng ở một ngõ nhỏ rách nát, cứ như vậy tùy ý ngẩng đầu nhìn lên, kết quả phát hiện trên đỉnh vách tường đại môn, được khảm một chiếc kính nhỏ bằng thanh đồng, người nọ mang tâm lý chữa ngựa chết như ngựa sống, trèo thang lên nhìn, ngoan ngoan, đúng là lão tổ tông của kính chiếu yêu, kính được chạm trổ hình vân lôi, cung văn, khắc tám chữ nhỏ, 'Nhật nguyệt chi quang, thiên hạ đại minh', huynh đệ kia cao hứng đứng ở trên cây thang gào khóc lên; còn có một vị thiên kim tiểu thư xuất thân thiết kỵ Hải Triều, nhân họa được phúc, làm quen được với Thôi công tử của Quan hồ thư viện, hai người vừa gặp đã như quen từ lâu...

Sau khi qua cầu hành lang, Trần Đối Trần Tùng Phong tự nhiên đi chậm lại, để cho Trần Bình An đi phía trước dẫn đường.

Đoàn người đi dọc theo một dòng suối nhỏ vô danh hướng lên trên, Trần Bình An gùi trên lưng một gùi lớn đan bằng trúc ố vàng, Trần Tùng Phong lại gùi một rương sách dễ thương đan bằng tre trúc màu xanh đậm. Lưu Bá Kiều rất tò mò không biết trong gùi của Trần Bình An đựng những gì, muốn tìm tòi đến tột cùng, kêu Trần Bình An đi chậm lại, hắn vừa đi theo vừa lật tới lật lui bên trong gùi, phát hiện có không ít đồ đạc lung tung các thứ, ba chiếc nón lá xếp chồng lên nhau, hai cái bình, một bình nước, một bình đựng dầu, hai thanh sài đao lớn nhỏ, hai viên đá đánh lửa và một ống thắp lửa, dưới đáy gùi còn có một loạt ống trúc bị chặt đôi rồi ghép lại, ước chừng có bảy tám khúc, một cái túi vải đựng móc câu dây câu cá.

Lưu Bá Kiều hỏi: "Trần Bình An, mấy ống trúc đó để làm gì vậy?"

Trần Bình An đưa ra đáp án, "Có tổng cộng tám ống trúc, trong đó có sáu ống trúc đựng bốn gói cơm tẻ, còn hai ống, để một ít dưa muối không dễ bị hư.”

Lưu Bá Kiều vẻ mặt đắc ý, bước chân đi đường cũng có chút phiêu, lớn tiếng nói: "Dưa muối à, ta từng ăn rồi!"

Trần Bình An kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, nghĩ rằng từng ăn đồ ướp muối thì có gì tài giỏi chứ? Trừ khi ngươi có thể không uống nước không ăn cơm, một hơi ăn hết một ống dưa muối mới là giỏi.

Lưu Bá Kiều đột nhiên hiếu kỳ nói: "Lần này vào núi, chúng ta chống chọi bằng ba bữa cơm, cần hai ống trúc lớn chứa đồ ăn ướp muối sao? Đồ ăn ướp muối kiểu này, ta chỉ gắp một đũa nhỏ là có thể ăn hết nửa chén cơm!"

Trần Bình An đang nghĩ tới lựa chọn sơn đạo nào đi nhanh nhất, thuận miệng nói: "Ta và Ninh cô nương ăn một ống dưa muối, ngươi và hai bằng hữu kia ăn chung một ống."

Lưu Bá Kiều ngẩn người, thấp giọng cười nói: "Đừng khách sáo như vậy a, ta và các ngươi ăn một ống trúc."

Ninh Diêu nói như đinh đóng cột: "Không được! Ngươi ăn với bằng hữu của mình đi."

Lưu Bá Kiều phẫn uất nói: "Dựa vào đâu hả?!"

Ninh Diêu hất cằm, ra hiệu đáp án ở bên Trần Bình An, ý là ta cũng không muốn nói nhiều lời với Lưu Bá Kiều ngươi.

Lưu Bá Kiều đưa mắt nhìn sang chỗ khác, ánh mắt có chút u oán, trong u oán lại lộ ra chút chờ mong.

Trần Bình An cười lắc lắc đầu.

Lưu Bá Kiều bất đắc dĩ thở dài, "Trọng sắc khinh bạn, ta có thể hiểu được."

Ninh Diêu châm chọc: "Nhanh như vậy đã thành bằng hữu, vậy bằng hữu của ngươi không tới mấy vạn, cũng có mấy ngàn đúng không?"

Lưu Bá Kiều trừng mắt nói: "Sao có thể!"

Ninh Diêu nhíu mày, thay hắn bỏ thêm ba chữ, "Sao có thể ít như vậy?"

Lưu Bá Kiều chậc chậc nói: "Ninh cô nương, tính khí này của cô không được như Tô tiên tử nhà ta."

Ninh Diêu nhíu mày nói: "Là Chính Dương Sơn Tô Giá?"

Lưu Bá Kiều càng thêm đắc ý, "Đúng! Tô Giá, Giá nghĩa là lúa, vị thánh nhân kia nói là 'Người thích trồng lúa rất nhiều’! Thế nào hả, Tô tiên tử nhà ta, có phải cái tên thôi cũng rung động lòng người hay không?"

Ninh Diêu hỏi một vấn đề Trần Bình An tuyệt đối không hiểu, "Nếu ngươi thật sự thích Tô Giá như vậy, vậy ngươi có nghĩ tới hay không, một khi cô ấy cũng thích ngươi, làm sao bây giờ?"

Lưu Bá Kiều nhất thời kinh ngạc, lúng túng lắp bắp, cuối cùng chột dạ lẩm bẩm: "Cô ấy sao có thể thích ta được."

Trần Bình An cảm thấy Lưu Bá Kiều này, không xấu.

Trần Đối và Trần Tùng Phong đi trước mặt cách xa ba người hơn mười bước.

Nhìn thấy Lưu Bá Kiều và thiếu niên giày rơm tán gẫu hợp ý như vậy, Trần Tùng Phong có chút hâm mộ, Lưu Bá Kiều giống như trời sinh đã giỏi giao tiếp cùng người khác, tam giáo cửu lưu bách gia, đế vương quân tướng người buôn bán nhỏ, căn bản là không có đối tượng nào hắn không thể nói chuyện phiếm cùng.

Trần Tùng Phong nhỏ giọng hỏi: "Sau khi người phụ nữ đó nghe được phong thanh, liền lập tức bái phỏng nha thự, chủ động nói muốn trả lại bộ giáp, Thanh Phong thành Hứa Thị xin được bồi tội, vì sao cô không thu lấy?"

Trần Đối so với trước khi tiến vào trấn nhỏ phía trước, rõ ràng hôm nay đã hòa nhã hơn nhiều, nếu như trước kia Trần Tùng Phong hỏi câu như vậy, cô sẽ chỉ coi như gió thoảng bên tai, mà nay cô lại nhẫn nại giải thích: "Nếu Thanh Phong thành sớm biết chân tướng, tổ tiên thiếu niên họ Lưu là người thủ mộ của Dĩnh Âm Trần Thị ta ở lại trấn nhỏ mà vẫn có gan dám làm thì đương nhiên sẽ phải trả giá đắt, hơn nữa chắc chắn không phải chỉ đơn giản trả lại giáp trụ mà thôi. Nhưng mà nếu bọn họ trước đó cũng không biết được tin tức, đại đạo cơ duyên vốn là quý giá khan hiếm, mỗi người đều có thể tranh giành, Dĩnh Âm Trần Thị ta cũng không đến mức bá đạo như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận