Kiếm Lai

Chương 1094: Ra khỏi nhà phải đánh vài trận

Trần Bình An luyện quyền xong, do dự một chút, vẫn rời khỏi tòa nhà, lại đến bên kia dốc Trảm Long đình nghỉ mát, đứng đó ôm quyền, cố ý tỏa ra một thân quyền ý.
Bà lão tập tễnh bước đến, chậm rãi leo lên ngọn núi nhỏ mà cả tòa Kiếm Khí trường thành đều thèm thuồng đã lâu, cười hỏi:
"Trần công tử có việc muốn hỏi?"
Trần Bình An áy náy nói:
"Tuy rằng mới đến, nhưng có một số việc, nhịn không được, đành phải làm phiền Bạch ma ma nghỉ ngơi."
Bà lão gật đầu cười nói:
"Người một nhà không nói hai lời, Trần công tử đừng khách khí, lão bà tử trong lòng vui mừng, khách khí quá lại mất hứng."
Trần Bình An đợi bà lão ngồi xuống rồi mới ngồi ngay ngắn, nhẹ giọng hỏi:
"Hai vị tiền bối qua đời, Ninh phủ quạnh hiu quá, còn bên Diêu gia?"
Bà lão trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
"Chuyện này liên quan đến một câu chuyện xưa, năm đó phu nhân cố ý phải gả vào Ninh gia đang suy tàn, Diêu gia trên dưới đều không đồng ý. Lão gia năm đó cảnh giới không cao, cũng không có dáng vẻ trở thành kiếm tiên, nếu chỉ như thế, Diêu gia cũng không đến nỗi phản đối kịch liệt như vậy, không cho phu nhân gả cho một người đàn ông không có tương lai, vấn đề ở chỗ năm đó Diêu gia mời một vị đạo gia thánh nhân ngồi trấn tại cổng nhà, giúp tính quẻ cho lão gia và phu nhân, kết quả không tốt lắm. Vì vậy, Ninh phủ năm đó đã muốn lấy Trảm Long đài này làm của hồi môn đưa cho Diêu gia, nhưng nhà phu nhân không đồng ý, lúc phu nhân xuất giá cũng chẳng có chút phong quang nào. Lão gia ngoài miệng không nói gì, kỳ thực những năm đó vẫn luôn cảm thấy áy náy với phu nhân, cảm thấy mắc nợ nàng. Dù sau này lão gia lên tới thượng ngũ cảnh, bên Diêu gia vẫn lạnh nhạt, không có cách nào, có một cái gai trong lòng, lão gia còn có thể thế nào, vẫn áy náy thôi, dù lão gia khuyên can thế nào, phu nhân cũng không mấy khi về nhà mẹ đẻ, số lần đi có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần đi cũng toàn nói chuyện đứng đắn. Dù nhà chỉ cách nhau hai con đường, mà còn như kẻ thù vậy, không qua lại gì. Mãi đến sau này Ninh phủ có tiểu thư, quan hệ hai nhà mới tốt hơn chút, đáng tiếc sau này lão gia và phu nhân đều mất, Diêu gia, đặc biệt là ông bà ngoại của tiểu thư, tình cảm dành cho tiểu thư rất phức tạp, vừa đau lòng, không gặp thì lo lắng, gặp thì lại thấy phiền, đừng thấy tiểu thư không quá giống phu nhân, nhưng dung mạo thì đúc từ một khuôn. Trong chuyện hôn sự của lão gia và phu nhân, thật tình mà nói, ngay cả ta là người hầu xuất thân từ Diêu gia, cũng có chút oán hận, nhưng về phần tiểu thư, đúng là không thể trách Diêu gia được, có thể làm được thì Diêu gia đều đã làm, chẳng qua là mấy lão nhân ít hỏi han ân cần như các bậc trưởng bối khác thôi. Trần công tử, những chuyện này chính là chuyện cũ của Ninh phủ và Diêu gia, thực ra cũng không có gì nhiều đáng nói cả. Kỳ thực người Diêu gia đều là người tốt, bằng không cũng không dạy ra một nữ tử hiếm có như phu nhân."
Trần Bình An lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Bà lão cảm khái nói:
"Năm đó khi có tiểu thư, lão gia suýt nữa đã đặt tên cho tiểu thư là Diêu Ninh, nói thích tên đó hơn Ninh Diêu, ý nghĩa tốt hơn, phu nhân không đồng ý, hai người xưa nay không cãi nhau bao giờ, mà vì chuyện đó lại náo loạn một trận, sau đó đến lúc tiểu thư trảo cưu, lão gia bày mưu tính kế, đặt ra hai món đồ, một con dao thái nhỏ rất đẹp và một khối Trảm Long đài nhỏ, dao là một trong những đồ cưới của phu nhân, lão gia nói chỉ cần khuê nữ cầm con dao trước thì sẽ mang họ Diêu, kết quả tiểu thư nhìn trước ngó sau, rồi cầm trước khối Trảm Long đài nặng trịch kia, chính là khối về sau tặng cho Trần công tử. Lúc đó phu nhân cười rất vui."
Bà lão có chút thương cảm, "Phu nhân từ nhỏ đã không thích cười, cả đời cười không nhiều lắm, chỉ cần khóe miệng hơi nhếch, hoặc là mím môi một chút, xem như là cười rồi. Còn lão gia xuất thân không bằng Diêu gia, từ nhỏ đã hiểu chuyện, một mình gánh vác Ninh phủ đã suy tàn, còn phải ra sức bảo vệ dốc núi Trảm Long kia, cơ nghiệp không nhỏ, nhưng tu vi thì lại không theo kịp, lão gia khi còn trẻ, trước mặt mọi người phải chịu không ít đau khổ, ngược lại ai gặp cũng thấy ôn hòa, cư xử đúng mực. Cho nên mới nói, tiểu thư vừa giống lão gia, lại vừa giống phu nhân, cả hai đều giống."
Trần Bình An gật đầu nói:
"Ta lần trước ở Đảo Huyền Sơn, đã gặp Ninh tiền bối và Diêu phu nhân một lần."
Bà lão cười nói:
"Chỉ có một lần thôi sao?"
Trần Bình An không hiểu.
Bà lão không nói rõ bí mật, chuyển sang chuyện khác:
"Nghe bà già này lảm nhảm một tràng chuyện xưa, suýt nữa quên Trần công tử còn có việc muốn hỏi, Trần công tử cứ hỏi tiếp đi."
Trần Bình An chậm rãi nói:
"Ninh cô nương có thể tự lo liệu được cho mình, ở quê nhà cũng thế, năm xưa du ngoạn Hạo Nhiên thiên hạ cũng vậy. Cho nên ta lo mình đến đây, không những chẳng giúp được gì, còn làm Ninh cô nương phân tâm, gặp bất trắc. Vì vậy đành làm phiền Bạch ma ma và Nạp Lan ông nội, cẩn thận hơn một chút."
Trần Bình An đứng lên, ôm quyền tạ lỗi, thành khẩn nói:
"Nếu như còn loại thích khách nào có thể làm hại Bạch ma ma, ta Trần Bình An không sợ chết, chỉ sợ chết rồi vẫn không bảo vệ được Ninh Diêu."
Bà lão dường như hơi bất ngờ, ngẩn người một lát rồi cười nói:
"Nói năng thẳng thắn, tốt lắm, như thế mới là người một nhà. Có thể gạt bỏ sĩ diện mà nghĩ nhiều cho tiểu thư, đó mới là phẩm chất của cô gia tương lai, điểm này giống hệt lão gia, quá giống."
Bà lão đầu tóc bạc phơ cúi đầu, dụi dụi mắt.
Trần Bình An hai tay nắm chặt, để sát đầu gối, giọng run run nói:
"Đã nhiều năm như vậy, ngoài việc chỉ biết nghĩ ngợi lung tung ra, ta đã làm được gì cho Ninh Diêu?"
Ngoài đình nghỉ mát đột nhiên có giọng một ông lão khàn khàn vang lên, "Hồ đồ!"
Chính là ông quản sự già cả trông cửa chính Ninh phủ.
Trần Bình An ngẩng đầu liếc nhìn ông lão đang đi lên bậc thang, im lặng.
Ông lão ngồi vào trong lương đình:
"Ước hẹn mười năm, có toàn tâm thực hiện lời hứa? Sau mười năm, trăm năm, nghìn năm, chỉ cần còn sống ngày nào, có nguyện vì tiểu thư nhà ta mà thấy chuyện bất bình thì có quyền thì dùng quyền, có kiếm thì xuất kiếm? Nếu trong lòng tự hỏi, ngươi Trần Bình An dám nói là có thể, vậy còn áy náy cái gì? Chẳng lẽ mỗi ngày dính lấy nhau, tình chàng ý thiếp, mới là yêu thật? Ta năm xưa đã nói với lão gia rồi, phải để ngươi ở lại Kiếm Khí trường thành, mài giũa cho cẩn thận, thế nào cũng phải luyện ra được phi kiếm bản mệnh mới được, không phải kiếm tu thì làm sao làm kiếm tiên..."
Chưa đợi ông lão nói xong, bà lão đã đấm một quả vào vai ông lão, bà hạ giọng nhưng vẫn giận dữ nói:
"Lảm nhảm cái gì đấy, muốn làm ồn đến mức tiểu thư mới chịu bỏ qua à? Thế nào, ở Kiếm Khí trường thành này, ai có giọng lớn thì người đó nói có lý à? Sao ông không ra đầu thành gào cho đã? Hả? Bản thân lúc hai mươi mấy tuổi thì có bản lĩnh gì, tự biết chứ, chỉ cần tôi lỡ tay một quyền thôi thì ông đã bay xa bảy tám trượng, rồi lăn lê bò toài gào khóc, đồ lão vương bát đản, câm miệng qua một bên đi..."
Khí thế của ông lão đột nhiên biến mất, trở lại dáng vẻ ông lão mắt đục ngầu, đi lại tập tễnh, rồi lẳng lặng xoa bóp vai.
Không phải vì ông lão cảm thấy mình không có lý, mà vì thật lòng hiểu rằng nói đạo lý với phụ nữ đang nóng giận, chỉ có đường chết, cho dù là kiếm tiên có cả trăm thanh phi kiếm bản mệnh, cũng vô dụng.
Trần Bình An hít sâu một hơi, cười nói:
"Bạch ma ma, con còn một vấn đề muốn hỏi."
Bà lão lập tức ngưng mắng, mặt mày ôn hòa ngay, nhỏ nhẹ nói:
"Trần công tử cứ hỏi, bọn ta người già, thời gian vô giá trị nhất. Đặc biệt là loại phế kiếm tu như Nạp Lan Dạ Hành, ai mà nói chuyện tu hành với ông ấy là ông ấy sốt ruột."
Ông lão hiển nhiên quen với giọng điệu châm chọc của Bạch Luyện Sương, nghe những lời đâm chọt này như cơm bữa, chẳng mảy may khó chịu, lười làm bộ giận dữ.
Trần Bình An nói:
"Nếu như, vãn bối chỉ nói là giả sử không may, Kiếm Khí trường thành không còn giữ được, thì Ninh phủ phải làm sao?"
Bà lão và ông lão nhìn nhau.
"Chuyện này chỉ là một khả năng rất nhỏ thôi."
Trần Bình An chậm rãi nói:
"Cho nên vãn bối sẽ ở lại đây phụng bồi Ninh cô nương, trận yêu tộc tấn công thành sắp tới, ta sẽ xuống thành chém giết, đích thân lãnh giáo bản lĩnh yêu tộc. Bạch ma ma, Nạp Lan ông nội, xin cứ yên tâm, vãn bối giết địch có lẽ không giỏi, nhưng tự bảo vệ mình thì có, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa. Có ta ở bên cạnh Ninh cô nương, coi như có thêm sự bảo hộ."
Bà lão có chút lo lắng, "Không phải xem thường Trần công tử, thật sự là chiến trường phía nam Kiếm Khí trường thành, chuyện ngoài ý muốn quá nhiều. Cảnh tượng chém giết ở đây khác hẳn với Hạo Nhiên thiên hạ. Cứ nói một chuyện thôi, cảnh tiểu đả tiểu nháo giang hồ và sa trường, Trần công tử đã từng một mình phải đối mặt với địch tứ phía chưa? Quê nhà chúng ta, chỉ cần ra khỏi đầu thành, xuống phía nam, không cẩn thận, thì kết cục là hàng trăm hàng nghìn kẻ địch ùa đến."
Trần Bình An đứng lên, cười nói:
"Lúc trước Bạch ma ma lưu lại lực lượng quá nhiều, quá mức khách khí, không bằng từ đầu đến cuối, lấy cảnh giới Viễn Du đỉnh cao, để dạy quyền cho vãn bối một chút."
Lão nhân cười nhạo, "Hay một câu 'Quá mức khách khí' ."
Bà lão không quay đầu, tung ra một quyền, lão nhân nghiêng đầu tránh được.
Bà lão đứng lên, "Trần công tử, lão bà tử này sẽ phải đắc tội, dù là tiểu thư sau này có trách tội, cũng phải dùng thêm mấy phần khí lực để chiêu đãi khách rồi."
Trần Bình An gật đầu, hơi ngả người ra sau, một bộ áo xanh bay xuống bên ngoài đình nghỉ mát, khi chạm đất, đã xắn tay áo, kéo thế quyền, "Bạch ma ma, lần này vãn bối cũng sẽ dốc hết sức ra quyền."
Bà lão dù sao cũng là một vị đại tông sư võ học, khí thế bỗng nhiên biến đổi, không vội rời khỏi đình nghỉ mát, mũi chân vô thức xoa xoa mặt đất, cười ha hả:
"Vậy cũng phải xem Trần công tử có cơ hội ra quyền không đã."
Lão nhân đứng lên, nhìn xuống diễn võ trường, thầm gật đầu. Kiếm Khí Trường Thành này, sinh ra ở nơi thuần túy võ phu, lại rất hiếm có.
Thằng nhóc này không phải loại người có chiêu thức đẹp mắt, điều này rất đáng quý. Dưới đời, những người trẻ tuổi có tư chất tốt, chỉ cần số mệnh không quá tệ, chỉ nói về cảnh giới, đều rất có thể khiến người ta kinh hãi.
Mấu chốt là xem cảnh giới đó, vững chắc đến đâu, có lãng phí công sức hay không. Trong lịch sử Kiếm Khí Trường Thành, những thiên tài kiếm tu từ nơi khác đến lăn lộn rất nhiều, hơn phân nửa là cái gọi là kiếm phôi bẩm sinh từ Bắc Câu Lô Châu. Ai nấy đều chí hướng cao xa, mắt cao hơn đầu. Đến Kiếm Khí Trường Thành, chưa kịp lên đầu thành đã bị đánh cho tơi tả, không còn tính khí. Có một quy tắc bất thành văn là, không cố ý bắt nạt người ngoài, chỉ được giao đấu cùng cảnh giới. Người trẻ tuổi nơi khác đến, thắng một người, có thể là nhờ may mắn, xem như không tệ. Thắng hai người, có chút bản lĩnh. Nếu thắng được người thứ ba, Kiếm Khí Trường Thành mới xem ngươi là thiên tài.
Trước đây, gã vũ phu trẻ tuổi Tào Từ, cũng không ngoại lệ, kết quả bị thiếu niên áo trắng dùng một tay đánh qua ba ải.
Chỉ là điều này có chút bất lợi cho thiếu niên kiếm tu Kiếm Khí Trường Thành, bởi vì họ chỉ có thể chọn kiếm tu cảnh giới Động Phủ xuất chiến. Mà mấy kẻ cứng đầu này, thường không ra ngoài chiến trường của Kiếm Khí Trường Thành, chỉ có thể dựa vào một thanh phi kiếm bổn mạng, liều mạng xông lên. Người nào trụ được với Tào Từ, người thứ ba đó, mới thật sự là thiên tài kiếm đạo, hơn nữa hẳn đã tham gia chiến sự thảm khốc ở đầu tường phía nam, nhưng vẫn thua dưới một tay nghênh đón địch của Tào Từ.
Chẳng qua màn đùa giỡn của đám vãn bối kia, không gây xôn xao gì ở Kiếm Khí Trường Thành, dù sao cảnh giới võ học của Tào Từ lúc ấy còn thấp.
Điều thực sự khiến kiếm tiên Kiếm Khí Trường Thành kinh ngạc là việc Tào Từ ở lại dựng lều trên đầu tường, mỗi ngày đi qua đi lại đánh quyền, cái quyền ý lâu dài không ngừng lưu chuyển kia.
Hôm nay, Trần Bình An lại là một vũ phu Kim Thân Cảnh đến Kiếm Khí Trường Thành, lại vào Ninh phủ trước mặt mọi người. Đây đương nhiên là chuyện tốt, nhưng thật ra cũng là một việc rắc rối không nhỏ.
Trần Bình An lại ở Ninh phủ, mối quan hệ với tiểu thư nhà mình lại gần gũi như vậy, Nạp Lan Dạ Hành rất khó thực sự yên tâm.
Một khi ra cửa, đám thanh niên nóng nảy ngoài kia chắc chắn gây sự, Trần Bình An có thể né tránh, nhưng như vậy lại khiến người khác khinh thường, biến cả Kiếm Khí Trường Thành thành trò cười. Cứng đối cứng, cho dù qua hai ải trước, người thứ ba ra kiếm chắc chắn không nhẹ nhàng gì, ít nhất cũng ngang với Yến Trác, Trần Tam Thu, thậm chí là những kiếm tu Kim Đan trẻ tuổi lúc trước, hơn nữa tuổi tác dưới ba mươi, không thể quá ba mươi lăm. Người đó nhất định phải là kiếm phôi bẩm sinh, kinh nghiệm chém giết phong phú, ví như cái gã tự cao tự đại nhà họ Tề, từ bé đã không coi ai ra gì.
Nạp Lan Dạ Hành liếc nhìn bà lão bên cạnh.
Bạch Luyện Sương là người mang võ vận lớn, chỉ có điều tính tình bướng bỉnh, cả đời trung thành với phu nhân và Diêu gia. Nếu không, với tu vi võ học của nàng, đổi sang gia tộc khác, nàng đã là "Bạch phu nhân" ở phủ đệ giàu có rồi. Kết quả, từng bước biến từ một thiếu nữ xinh đẹp thành một gái lỡ thì mặt mày cau có, rồi thành một bà lão tóc trắng hỏng bét.
Tuổi tác và bối phận cao hơn Nạp Lan Dạ Hành, bà lão đều thấy rõ trong mắt.
Càng nhiều hơn là thấy tiếc cho bà lão.
Vì thế mà nhiều chuyện nhỏ cũng nhường bà vài phần.
Nếu không thì, trảm long đài của Ninh phủ này, trước khi lão gia trưởng thành, làm sao mà giữ được.
Bà lão nhón mũi chân, bay ra khỏi đình trên đỉnh núi nhỏ. Vốn chậm rãi phiêu đãng, trong chớp mắt đã mạnh mẽ rơi xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển, thân hình bà hóa thành một đám sương mù.
Lão nhân nheo mắt, cẩn thận quan sát chiến cuộc.
Thường thấy kiếm tu luận bàn, chứ ít khi thấy võ phu giao tranh, đặc biệt là Bạch Luyện Sương ra quyền.
Chỉ có thể giao đấu từng quyền từng cước.
Một bộ áo xanh trượt ra, hai khuỷu tay nhẹ nhàng chống vào vách tường sau lưng, chậm rãi lùi về phía trước.
Bạch lão bà lại trúng một cước của thằng nhóc kia? Dù không nặng, với cương khí của Bạch Luyện Sương cũng dễ dàng hóa giải kình đạo còn lại, nhưng đạp trúng khác với không đạp trúng, khác biệt một trời một vực.
Điều thực sự đáng nói không phải là tốc độ ra tay của Trần Bình An ngang ngửa vũ phu Viễn Du cảnh đỉnh cao, mà là khả năng phán đoán đường đi và thế quyền của Bạch Luyện Sương.
Lão nhân cười nói:
"Hay lắm nhóc con, thật không khách khí với Bạch ma ma ngươi chút nào."
Trần Bình An chậm rãi bước chân, không hề đi thẳng, mà hơi chếch, mỉm cười:
"Chỉ là Bạch ma ma sơ ý thôi."
Bạch Luyện Sương lần đầu có ý chí chiến đấu, trước đây, khi thăm dò trong hành lang, cộng thêm cú đấm vừa rồi, bà lão đều xem Trần Bình An là cô gia tương lai, đâu có thật sự dụng tâm ra quyền.
Không hổ là hậu bối từng ăn ba quyền của vũ phu mười cảnh.
Bà lão bước một bước nhỏ về phía trước, hai tay kéo thế quyền, cũng đẹp mắt nhưng mang theo khí tượng và ý quyền lớn, cười hỏi:
"Trần Bình An, có dám chủ động áp sát ra quyền không?"
Trần Bình An chân đạp Lục Bộ Tẩu Thung, một bước cuối đạp xuống, ầm một tiếng, quyền ý như thác lũ trút xuống.
Bà lão vặn người, một tay vuốt nắm đấm của Trần Bình An xuống, một chưởng đẩy vào trán Trần Bình An, nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng lại như một cái chùy bọc vải bông, hung hăng nện chuông.
Ngay cả Nạp Lan Dạ Hành cũng thấy cú tát này thật không nhẹ tay chút nào.
Trần Bình An bị một chưởng đánh bay ra ngoài, nhưng quyền ý chẳng những không bị đứt rời, ngược lại càng thêm cô đọng nặng nề, như nước sâu tĩnh lặng, lưu chuyển khắp người.
Trên không trung lộn người, một chân tiếp đất, nhẹ nhàng trượt đi vài thước, lại không hề dừng lại, hai chân lại chạm đất, mấy lần di bước cực nhỏ, vai theo đó mà rung nhẹ, một bộ áo xanh nổi lên chấn động, vô hình hóa giải quyền cương còn sót lại từ một chưởng kia của bà lão. Cùng lúc đó, Trần Bình An đem thế quyền Thần Nhân Lôi Cổ trên tay, học theo ý quyền của Bạch ma ma, hai tay hơi khép lại, mưu cầu cảm nhận một kiểu môi trường tích lũy sức nhiều và xả ra nhiều hơn.
Bà lão không khỏi bật cười:
"Trần công tử, lúc này lại học lỏm thế quyền, thật không xem lão bà tử là vũ phu cảnh giới ngã chín này ra gì à?"
Trần Bình An cười khổ:
"Thói quen rồi."
Trần Bình An lại mở rộng thế quyền, khôi phục Thần Nhân Lôi Cổ Thức như ban đầu.
Bà lão thừa cơ trong khoảnh khắc đó, đột nhiên xông tới, một quyền dán bụng, một quyền đi thẳng, khí thế như cầu vồng.
Ai ngờ, Trần Bình An đã sớm chờ sẵn, lấy quyền đổi quyền, mặt ăn trọn một đòn chắc chắn, nhưng cũng đánh một quyền thật sự vào trán bà lão.
Hai chân bà lão trùng xuống, thân hình bất động, chỉ là chỗ trán lại hơi bầm tím.
Trần Bình An vẫn lưng tựa tường, hai đầu gối hơi khuỵu, thế quyền lúc đóng lúc mở, như giao long rung lưng, hóa giải quyền cương của bà lão một lần nữa.
Còn về mấy vết máu chậm rãi chảy ra trên mặt.
Không phải là Trần Bình An cố tình không để ý, mà thật sự không quan tâm, ngược lại thấy quen thuộc và an tâm.
Vì thế Trần Bình An nói:
"Bạch ma ma có thể dùng thân thể chín cảnh, tung ra nắm đấm Viễn Du cảnh đỉnh cao chưa?"
Nạp Lan Dạ Hành bên cạnh trong lương đình không nín được cười.
Bà lão cũng hơi vui vẻ, không hề có ý giận dữ, hiếu kỳ hỏi:
"Trần Bình An, nói thật với ta, ngoài ba quyền của vũ phu mười cảnh, ngươi còn ăn bao nhiêu đòn của tông sư?"
Trần Bình An suy nghĩ một chút, "Còn bị hai vị vũ phu mười cảnh cho ăn quyền, thời gian ít nhất một lần, cũng phải có một tháng, trong lúc đối phương dùng uy thế đè ta mà đánh, một mực không ngừng, hầu như mỗi lần đều hấp hối, khiến người ta phải kéo đi ngâm thuốc."
Nạp Lan Dạ Hành dở khóc dở cười.
Bà lão lắc đầu, thu thế quyền, "Ta đây cũng không cần phải ra quyền nữa, miễn cho làm trò cười cho người trong nghề. Cũng không thể bởi vì luận bàn, còn muốn lớn hơn nửa đêm đi chuẩn bị cái vại thuốc."
Nàng tuy từng là vũ phu mười cảnh, rồi lại dừng bước ở khí thịnh, cái này cùng tư chất của nàng tốt xấu, ma luyện nhiều ít đều không có quan hệ, mà là do sinh ra ở Kiếm Khí Trường Thành, sẽ bị bẩm sinh áp chế, có thể may mắn phá cảnh lên mười cảnh, cũng đã là chuyện ngoài ý muốn lớn rồi, nếu như nói kiếm tu ở Hạo Nhiên thiên hạ bên ngoài, trong mắt Kiếm Khí Trường Thành đều không đáng nhắc tới, thì nàng cũng đã nghe qua một vị thánh nhân mỉm cười nói, vũ phu thuần túy của Hạo Nhiên thiên hạ, có thể nói là vàng ròng nguyên chất, mỗi một vị vũ phu đỉnh núi mười cảnh, nội tình đều vững như núi cao.
Vì vậy Bạch Luyện Sương đời này không có gì tiếc nuối lớn, duy nhất chưa đủ, chính là không thể cùng vũ phu mười cảnh luận bàn.
Trần Bình An kỳ thật nói ra câu kia rồi, cũng rất hối hận, lập tức gật đầu nói:
"Vậy là đủ rồi, quyền ý thế quyền của Bạch ma ma, cũng đã khiến vãn bối được lợi không nhỏ, là bức họa võ học mới tinh mà vãn bối chưa bao giờ lãnh hội qua."
Nạp Lan Dạ Hành nhẹ nhàng gật đầu.
Là một người có con mắt tinh tường, cũng rất biết nói chuyện.
Bà lão tươi cười rạng rỡ.
Trần Bình An đột nhiên nghiêng người.
Bà lão quay đầu nổi giận mắng:
"Đồ vật lão bất tử kia, có ai đánh lén như ngươi không?"
Nạp Lan Dạ Hành chỉ nhìn về phía Trần Bình An, cười nói:
"Đây chính là tốc độ phi kiếm mà kiếm tu Ngọc Phác cảnh bên chúng ta cũng sẽ có, trốn không được, rất bình thường, nhưng chỉ cần có ý niệm né tránh như vậy, cũng đã coi như không tệ rồi."
Trần Bình An ôm quyền hành lễ.
Từ đầu chí cuối, Trần Bình An căn bản không thấy thanh phi kiếm kia.
Lão nhân phất phất tay, "Trần công tử mau đi nghỉ ngơi."
Lão nhân từ trong lương đình hư không biến mất.
Bà lão cũng muốn cáo từ rời đi.
Trần Bình An lại cười giữ lại, "Có thể hay không cùng Bạch ma ma nói chuyện thêm."
Bà lão tươi cười đầy mặt, cùng Trần Bình An cùng nhau lướt vào đình nghỉ mát, Trần Bình An sớm đã lấy tay áo lau vết máu, nhẹ giọng hỏi:
"Bạch ma ma, ta có thể uống chút rượu không?"
Bà lão cười nói:
"Chuyện này có gì mà được hay không được, cứ thoải mái uống đi, nếu tiểu thư hỏi, ta giúp ngươi nói."
Trần Bình An lấy ra một bình rượu nếp, uống vài ngụm rồi buông bầu rượu, cùng bà lão nói đến vũ phu thuần túy của Hạo Nhiên thiên hạ, đương nhiên cũng nói cả hiểu biết về giang hồ bên Ngẫu Hoa phúc địa.
Ngẫu nhiên còn đứng lên, buông bầu rượu, vì bà lão khoa tay múa chân vài thế quyền học trộm được.
Bà lão phần lớn là đang nghe người trẻ tuổi đầy chí tiến thủ nói chuyện, nàng dáng tươi cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu, lời không nhiều lắm.
Người trẻ tuổi tính tình trầm ổn, nhưng vẻ mặt lại đầy hưng phấn.
Nạp Lan Dạ Hành đứng ở đằng xa trong màn đêm, nhìn xem một màn trên đỉnh núi lương đình kia, mỉm cười nói:
"Ánh mắt tiểu thư, giống phu nhân năm xưa."
Ninh Diêu đứng ở một bên mặt băng bó, nhưng không giấu nổi thần sắc rạng rỡ, nói:
"Không chừng còn tốt hơn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận