Kiếm Lai

Chương 613: Đạo Cao Một Thước (1)

Trấn nhỏ Long Tuyền, trong một học thục đã cũ kỹ đến thà bỏ chứ không dùng, đạo nhân trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, một mình ngồi sau một bàn sách nhỏ, nhìn về vị trí Tề Tĩnh Xuân đã đứng tròn một giáp 60 năm kia, đạo nhân im lặng không nói, ngón tay theo bản năng nhẹ nhàng vẽ từng vạch trên mặt bàn.
Lấy lại tinh thần, Lục Trầm nhấc tay lên, sau đó chộp một cái, Hạ Tiểu Lương ngự phong rời khỏi côn thuyền, thế mà trực tiếp bị hắn “vớt” ra được từ trong biển mây mênh mang, cho dù Hạ Tiểu Lương là Luyện khí sĩ Kim Đan cảnh, đi hơn ngàn vạn dặm đường, nhưng trong khoảnh khắc đó vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa, lảo đảo một lúc mới đứng vững thân hình.
Hạ Tiểu Lương vẻ mặt nghiêm túc, chỉnh lại vạt áo, định thần lại tâm hồ, lui về phía sau ba bước, quỳ xuống hành lễ, "Đệ tử Hạ Tiểu Lương, bái kiến sư phụ."
Từ ngọc nữ đạo thống một châu, một bước nhảy thôi đã trở thành đệ tử đích truyền của giáo chủ một giáo Đạo gia, không khác gì cá chép vượt long môn.
Lục Trầm gật gật đầu, giơ tay tỏ ý Hạ Tiểu Lương có thể đứng dậy, "Đứng lên đi, ở môn hạ của bần đạo, không cần câu nệ nghi lễ bái sư, có tâm ý là được. Hiện tại ngươi sẽ không tin, về sau sống chung lâu rồi, chờ ngươi gặp mặt năm vị sư huynh sư tỷ còn lại, tự ngươi sẽ hiểu rõ. Ngoài đại đạo ra, mọi thứ đều là viển vông."
Lục Trầm vốn được sinh ra ở Hạo Nhiên thiên hạ nhưng thật sự trưởng thành ở Thanh Minh thiên hạ, trước giờ cũng không quá để ý tới những lễ nghi thế tục của Nho gia, thậm chí là khuôn vàng thước ngọc trong đạo thống của chính mình, hoặc cũng có thể nói là trước khi phi thăng, hắn vốn đã là một người rời bỏ thế tục, cho nên mới sống thực khoáng đạt không bị cản trở, văn chương lưu lại cũng trứ danh hậu thế nhờ hai chữ "Tiêu dao".
Khác với đại sư huynh chu đáo, nhị sư huynh cư xử đúng mực, thân là tiểu sư đệ, cho dù ở trước mặt sư phụ, hắn cũng đều không quá để ý tới quy củ, vì thế còn từng bị đại sư huynh khuyên nhủ, thậm chí là bị nhị sư huynh đánh, nhưng sau đó Lục Trầm vẫn cứ làm theo ý mình, cũng may sư phụ thi thoảng xuất hiện ở Tiểu Liên Hoa động nên cũng không để bụng chuyện này.
Lục Trầm nhìn đạo cô trẻ tuổi khẽ lộ ra nét căng thẳng, mỉm cười nói:
"Sao hả, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, luôn cảm thấy bần đạo thân là sư phụ này, mỗi ngày đều nghĩ cách gài bẫy người ta? Cho nên ta nói mỗi câu, ngươi đều phải cẩn thận cân nhắc, cẩn thận suy nghĩ? Vậy ngươi sai lầm rồi, tốt quá hoá cùi bắp, sẽ trở thành không tốt, lần này sở dĩ ngươi có thể trở thành đích truyền của bần đạo, là vì ngươi đã liên tiếp vượt qua ba cửa ải để tay lên ngực, thứ nhất, đã nhận ra tính toán của bần đạo, quyết định thật nhanh, nhanh chóng hồi tưởng truy hỏi bản tâm của mình, gạt đi giả tượng 'Ông trời tác hợp’, bắt được chân tướng 'Duyên cạn’. Qua được cửa này, ngươi mới có thể không chết non ở Câu Lô châu, nếu không đến địa phương kiếm tu khắp nơi kia, sẽ có rất nhiều nơi chỉ trông vào tốc độ ra kiếm nhanh cùng nắm đấm để nói chuyện, tương lai ngươi chung quy sẽ gặp đại suy sụp, một khi tâm cảnh lộ ra sơ hở, bởi vì đời này ngươi quá mức trôi chảy, sẽ vỡ vụn hoàn toàn triệt để, bần đạo cũng không cần đi tìm kiếp sau của ngươi."
Lục Trầm đưa ra tay chỉ chỉ Hạ Tiểu Lương, mỉm cười nói: "Ngươi phải biết rằng, lần này Tạ Thực và Đại Ly muốn ba người, Lý Hi Thánh thì không cần nói nữa, Mã Khổ Huyền là người may mắn được nhị sư huynh ta chọn, một già một trẻ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, về phần có tin tức khác hay không, trong đạo thống đều có quy củ, không cho giữa sư huynh đệ ba người thôi diễn tính toán lẫn nhau. Mà Hạ Tiểu Lương ngươi lại là người do bần đạo chọn, bởi vì đạo tâm ngươi rất giống với lịch trình tu hành lúc trước của bần đạo, phá vỡ mê chướng, chỉ thẳng bản tâm. Cho nên so với cái gì quân cờ con rối, cái gì Đạo gia bố cục tại tòa thiên hạ bách gia chi tranh trong tưởng tượng của ngươi, sẽ đơn giản hơn nhiều, bần đạo chỉ là thấy ngươi ưng mắt, bèn chọn ngươi làm đệ tử."
"Ngươi thực sự nghĩ những lão già trong văn miếu, sẽ không nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bần đạo? Cho nên mới nói, đây là dương mưu đường đường chính chính, Hạ Tiểu Lương ngươi về sau có thể đứng vững gót chân ở Câu Lô châu, sống được đến cuối cùng hay không, phải xem chính năng lực của ngươi, sau khi bần đạo đi về Thanh Minh thiên hạ, có thể sẽ không chú ý quan tâm tới đệ tử, nhóm Nho gia thánh nhân có thể sẽ không cố ý hại ngươi, hơn nữa ngươi còn có một vị sư huynh dạo chơi ở Trung Thổ Thần Châu, cùng với sư tỷ lịch lãm ở bên Kiếm Khí Trường Thành, thực sự xảy ra chuyện, ngươi có thể tìm bọn họ hỗ trợ, hôm nay nhóm các ngươi đã là người trong đồng đạo, có tình đồng môn... nếu xem bần đạo là sư phụ, cần phải cố gắng thôi."
Nói tới đây, Lục Trầm mỉm cười nói: "Yên tâm, bần đạo cũng không phải là sư phụ ngươi ở Thần Cáo tông, sẽ không muốn ngươi làm đạo lữ song tu cái gì hết."
Hạ Tiểu Lương lại biến thành đạo cô mạo mỹ khí chất thanh lương, ở ngoài đại đạo đều là vật ngoài thân. Nàng hỏi một vấn đề cân nhắc đã lâu, "Thanh Minh thiên hạ mà Đạo giáo chúng ta chủ chưởng tất cả, có phải cũng có thánh nhân Nho gia âm thầm bố cục?"
Lục Trầm cười ha ha, "Đương nhiên rồi, nơi nào cũng giống nhau, ai nấy đều rất bận. Ngươi có nghĩ đến những kẻ như Mã Khổ Huyền, Ngụy Tấn, Tống Trường Kính, chính là thiên chi kiêu tử đỉnh cao nhất không?"
Lục Trầm cười thực vui vẻ, "Vậy sau này ngươi thực sự nên đi Trung Thổ Thần Châu để nhìn xem, hoặc là tương lai đi tới Bạch Ngọc Kinh của Thanh Minh Thiên Hạ, ngươi sẽ rõ, núi cao luôn có núi cao hơn."
Hạ Tiểu Lương ngồi ở cách đó không xa sau một chiếc bàn, vòng eo cong vòng, cứ như vậy đối diện cùng Lục Trầm, sau khi nghe vậy nàng nhíu mày, tựa như có chút suy nghĩ chưa ra.
Lục Trầm nghiền ngẫm hỏi: "Ngươi muốn hỏi vì sao tam giáo không dứt khoát giao ước, chỉ phát triển thế lực tại địa bàn nhà mình, xa lánh học thuyết giáo phái khác? Đỡ phải phiền phức như thế?"
Hạ Tiểu Lương gật gật đầu, đây đúng là suy nghĩ trong lòng nàng.
Lục Trầm cảm khái nói: "Bởi vì hôm nay từng tòa từng tòa địa bàn này, hoàn toàn chính là mấy tòa chiến trường cổ lớn nhất. Đó là thành quả đám tiên hiền đã dùng tính mạng đổi lấy, chúng ta cũng sợ đời sau thiên địa biến sắc thôi. Nếu lựa chọn bảo thủ, hoặc là để cho người phía dưới cảm thấy đại đạo bế tắc, sẽ có một kết cục như thế nào, bây giờ mỗi một thiên hạ chính là chứng cứ rõ ràng nhất."
Lục Trầm tùy tay chỉ một cái, là phương hướng Mộ thần tiên của trấn nhỏ, "Núi sông như trước, nhưng mà chủ nhân từng cao cao tại thượng, đã trở thành một đống tàn chi đoạn hài trong đất rỉ."
Hạ Tiểu Lương hơi tỉnh ngộ.
Có vài chuyện quá mức xa xôi, tối nghĩa khó hiểu, người biết đến không muốn nói, lại không viết trên sách, người không biết, đương nhiên mờ mịt.
Rất nhiều nghiền ngẫm suy đoán, nhà nhà vun đắp, giấy bút văn nhân thiên mã hành không, tạp lục dã sử ra vẻ cao thâm, vô số kể, vàng thau lẫn lộn năm này qua năm khác, chỉ sợ ngẫu nhiên có từng chút một chân tướng trồi lên mặt nước, cũng đều bị nhanh chóng bao phủ vào trong đó, cuối cùng trái lại sẽ bị xem là sai lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận