Kiếm Lai

Chương 682: Hàng Phục (4)

Thành Hoàng gia trừ đôi mắt tối đen như mực, tản mát ra khí tức âm trầm, khiến người đối diện cảm thấy lưng phát lạnh, thì kim thân vẫn xán lạn như trước, khiến người ta chói loá cả mắt, độ cao ba trượng, mỗi một quyền đều đập cho vách tường lõm xuống, mỗi một chân đạp tới đều đạp cho gạch đá vỡ nát, quả thực chính là một pho tượng thần linh uy nghiêm tọa trấn thiên đình đang hàng yêu trừ ma ở nhân gian.
Cô gái chuông bạc lòng tràn đầy sầu lo, Kim Thành hoàng mang tư thái vô địch như thế, thật sự có thể bị người khác đánh bại sao?
Cô cũng có chút nghi hoặc khó hiểu, vì sao kiếm tiên lão thần tiên không tế ra hai tấm phù lục màu vàng? Thậm chí còn không muốn sử dùn cả phi kiếm? Trái lại chỉ là vật lộn cận thân với Thành Hoàng gia, trận này đều đã thay đổi nhiều loại quyền pháp, vài lần nàng tận mắt thấy thần tiên đeo hộp bị đánh từ bên này Thành Hoàng điện bay sang bên kia, nghe tiếng động , hẳn là bị Kim Thành hoàng quét văng vào trong vách tường, sau đó Thành Hoàng gia không thèm Thành Hoàng điện sẽ có thể bị sụp đổ, dứt khoát rút lấy một cây cột trong đại điện, lấy làm vũ khí trong tay, tùy ý quét ngang đập tới.
Thật sự là thần tiên đánh nhau, đất rung núi chuyển. Cô gái nhìn mà kinh tâm động phách, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, yên lặng tự nhủ cố lên cố lên. Lão thần tiên tuy tạm thời bị vây trong thế hạ phong, nhưng cũng có tư thế oai hùng bừng bừng. Ví dụ như hắn đưa hai nắm đấm đón đỡ nơi đỉnh đầu, cứng rắn chống đỡ cây cột nhà đang nện xuống đầu, cây cột bị bẻ gẫy, hai đầu gối hắn lập tức lún xuống đất. Cô gái nhanh chóng nhắm mắt nghiêng đầu, không đành lòng nhìn tiếp, nghĩ rằng cú này nhất định rất đau. Lại có một lần, hắn bị một cước đá ra khỏi đại điện, cả người quay cuồng ở trên quảng trường hơn mười vòng, Kim Thành hoàng thì đứng ở cửa sau đại điện, mặt nở nụ cười lạnh, ngoắc ngoắc tay với Trần Bình An, sau khi đứng dậy Trần Bình An lại nhảy vào đại điện. Không đến công phu một nén nhang, Thành Hoàng điện đã bị Thành Hoàng gia Trầm Ôn xé nát, năm sáu cây cột nhà bị tháo xuống, đại điện trải qua mấy trăm năm mưa gió đã hoàn toàn sập đổ, bụi đất ngập trời, Kim Thành Hoàng rút ra cây cột nhà sơn màu đỏ cuối cùng, vách tường bên tay trái không như tường bên tay phải bị phá nát bấy, mà là toàn bộ mặt tường đổ ra phía ngoài, Trần Bình An mới đứng ở trên tường, hai tay áo đã rách rưới, quay đầu nhẹ nhàng phun ra một búng nước máu.
Trần Bình An xem tòa Kim Thành Hoàng này như Mã Khổ Huyền thứ hai, thông qua đại chiến, để rèn luyện thể phách thần hồn của mình. Chỉ trông vào một đôi nắm tay, có lẽ đánh không lại. Giống như tượng thần kia trong tòa Thành Hào điện này, mặc kệ bị chủy đánh bị thương nặng như thế nào, đều có thể rất nhanh chóng khôi phục về trạng thái đỉnh phong, điều này thật không hợp lý chút nào. Dư quang khóe mắt Trần Bình An quét ngang phế tích, hồi tưởng một chút vị trí đứng của Kim Thành Hoàng từ đầu tới đuôi, trong lòng hiểu rõ. Phương thốn vật mang tên Diệu Tiểu động thiên, có được hiệu quả tuyệt diệu như nhau. Thánh nhân khắp nơi đều có địa giới, tỷ như Tề tiên sinh và Nguyễn sư phụ đặt mình trong Ly Châu động thiên, chỉ cần Nho gia thánh nhân ở học cung thư viện, binh gia thánh nhân ở di chỉ cổ chiến trường vân vân, chém giết giao thủ cùng người khác sẽ đều có được thiên thời địa lợi.
Nói vậy vị Yên Chi quận Thành Hoàng gia kia đặt ở trong này cũng phù hợp điểm ấy.
Trần Bình An hít sâu một hơi, tiếp tục vọt tới trước, trước tiên dụ dỗ vị Thành Hoàng gia này rời khỏi tòa Thành Hoàng điện xem thử, nếu như có thể dụ dỗ hắn hoàn toàn rời khỏi địa vực Thành Hoàng các là tốt nhất. Nhưng mà thế sự không như ý người muốn, Kim Thành hoàng tuy nhập ma, linh trí hỗn độn, nhưng mà bằng vào bản năng, chết sống không muốn rời khỏi Thành Hoàng điện địa bàn cũ đã trở thành phế tích, cho dù Trần Bình An hai lần không tiếc lấy thân mình bị thương để làm mồi, ngã ra bên ngoài Thành Hoàng điện, Kim Thành Hoàng nhiều nhất cũng chỉ là lấy từng cây cột nhà làm vũ khí, điên cuồng đập tới Trần Bình An mà thôi.
Trần Bình An không muốn tiếp tục hao phí thời gian ở trong này, vẫn nên mau chóng đi tới phủ Thái Thú, tố giác vị chủ mưu giả thần giả quỷ kia. Trận đại chiến này thực sự vui sướng thống khoái, ở giờ khắc này mới hoàn toàn thể hiện ra. Trần Bình An ra quyền không ngừng, cùng lúc đó, Mồng Một Mười Lăm trong hồ lô dưỡng kiếm cũng đều đã bay vút tới hướng Kim Thành hoàng. Phía trên phế tích Thành Hoàng điện, Mùng Một cầu vồng trắng, Mười Lăm xanh biếc, hai thanh phi kiếm, phối hợp khoảng cách Trần Bình An ra quyền, quẩn quanh tượng thần Kim Thành hoàng cao lớn. Cô gái chuông bạc nhìn mà hoa cả mắt, trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng Trần Bình An tế ra một tấm Bảo Tháp Trấn Yêu phù chất liệu màu vàng, lấy một tấm phù lục màu vàng hoàn toàn ảm đạm không chút ánh sáng, lúc này mới trấn áp nó trong đó, kim thân vỡ nứt từng tấc, cuối cùng chỉ còn lại có hơn mười mảnh kim thân mảnh vỡ, cùng với hộp gỗ nhỏ màu xanh. Trần Bình An yên lặng thu hồi mấy thứ kia, sờ sờ gương mặt đầy vết máu, đi tới bên cạnh cô gái, cười hỏi:
"Cô tên là gì?"
Cô gái kinh ngạc lên tiếng, "Lưu Cao Hinh!"
Trần Bình An nói:
"Cao hứng?"
Cô gái có chút mặt đỏ, giải thích nói:
"Cao trong chỗ cao, hinh trong ôn hinh. Không phải hứng trong cao hứng."
- Giải thích, ôn hinh tức là ấm áp, hai chữ cao hinh đồng âm với cao hứng. Hết giải thích.
Khi cha mẹ đặt tên đã có ngụ ý là tương lai cô có thể siêu quần xuất chúng, vừa ở chỗ cao nhất vừa có hương thơm. Cô gái dung nhan khá xinh, tâm cảnh thuần nhiên. Cô không muốn dài dòng trong chuyện này, vị thần tiên lão gia trước mắt vừa đại chiến với Kim Thành hoàng nhập ma xong, đang cần điều dưỡng khí cơ. Trần Bình An vốn muốn nói đặt tên này thật tốt, sang hèn cùng chung, rất giống tên mình a. Kết quả không phải "Cao hứng", đành phải nuốt trở lại vào bụng những lời đó. Trần Bình An đột nhiên có điều không biết nên nói hay không, nghi hoặc hỏi:
"Cô không phải là muội muội của Lưu Cao Hoa đó chứ?"
Cô gái trước mắt sáng ngời, "Sao hả, thần tiên lão gia cũng quen biết ca ca ta?"
Trần Bình An cười nói:
"Vừa mới quen biết không bao lâu, vừa hay ta đang muốn đi phủ quận thủ một chuyến, nói cho cha ngươi biết lão thần tiên kia mới là đầu sỏ gây chuyện."
Đêm đó cô gái không đi xem náo nhiệt đài cao giữa hồ, cho nên chưa nhìn thấy khuôn mặt lão thần tiên và nữ quỷ y phục rực rỡ. Trần Bình An đã bay vút về hướng tường cao, cô gái bận rộn không ngừng theo sát phía sau, hai người một trước một sau bay lên hành lang chạy trên tường nhà, cô gái tuy cũng có rèn luyện thể phách, nhưng rốt cuộc vẫn còn xa mới bằng Trần Bình An, rất nhanh thôi đã thở hồng hộc, Trần Bình An mới đứng trên mái cong của một nóc nhà, để cho cô nghỉ ngơi một lát. Lưu Cao Hinh cẩn trọng nói:
"Lão kiếm tiên, sao mà ngươi không ngự kiếm phi hành a, có thể mang ta cùng nhau ngự phong lăng không đi tới nhà của ta, sẽ nhanh hơn một chút."
Xưng hô kiếm tiên lung tung cũng có thể bỏ qua, lại còn "Lão" kiếm tiên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận