Kiếm Lai

Chương 1100: Người giảng đạo lý nhất đã đến

Vị kiếm tiên nơi khác vừa lên tiếng, Diêu Trùng Đạo, thân là gia chủ Diêu gia, liền rơi vào thế khó xử.
Quả không hổ là Tả Hữu, ăn nói hành động rất dễ khiến người ta lâm vào cảnh khó xử, chuyện trăm năm trước, những kẻ có kiếm tâm vỡ nát bẩm sinh trong thiên hạ Hạo Nhiên, chắc chắn rất đồng cảm với hoàn cảnh của Diêu Trùng Đạo bây giờ. Tỉ như, khi nãy Tả Hữu ra kiếm, nửa điểm không hề gây khó dễ. Còn Tào Tuấn, thiên tài có kiếm tâm ví như hoa sen nở rộ khắp hồ nước Nam Bà Sa Châu, kết cục lại thê lương vô cùng, chỉ còn một hồ nước khô cằn tàn bại, ngã xuống thần đàn, trở thành trò cười cho toàn bộ Nam Bà Sa Châu, cuối cùng chỉ có thể lẳng lặng rời đến Bảo Bình Châu. Trong trăm năm qua, hắn vẫn không thể phá cảnh tiến vào Ngọc Phác cảnh, phải biết rằng Tào Tuấn năm đó được công nhận là kỳ tài kiếm đạo trăm năm có một của Nam Bà Sa Châu.
Thấy kiếm tiên nơi khác nhận ra điều bất thường ở đây, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, muốn xem kịch hay, người thích uống rượu đã mở bầu.
Rốt cuộc không phải là đám kiếm tu ngoài đường, những người đứng trên đầu thành đều là kiếm tiên từng trải chinh chiến, tự nhiên không ai lớn tiếng reo hò hay huýt sáo.
Đương nhiên, cũng là sợ Tả Hữu mất hứng, lại kéo bọn họ vào cuộc đánh nhau.
Kiếm thuật của Tả Hữu rất cao, kiếm khí quá mạnh, tương đối không có đạo lý, chẳng sợ nhất mình hắn đấu với một đám người.
Sắc mặt Diêu Trùng Đạo rất khó coi.
Là gia chủ Diêu thị, nỗi giận trong lòng dồn nén bấy lâu.
Ngay lúc Diêu Trùng Đạo định hô Tả Hữu ra đầu tường phía nam giao chiến một trận.
Trần Bình An đã kiên trì đóng vai người hòa giải, nhẹ nhàng thả Ninh Diêu ra, gọi một tiếng Diêu lão tiên sinh, rồi để Ninh Diêu ở cùng trưởng bối nói chuyện, còn hắn thì đi gặp Tả tiền bối.
Ninh Diêu dìu ông ngoại tản bộ.
Trần Bình An nhanh như mũi tên, lóe lên rồi biến mất, đi tìm Tả Hữu.
Không còn cảnh tượng người trẻ tuổi động tay động chân không quy không tắc, chỉ còn cháu ngoại ở bên cạnh, sắc mặt Diêu Trùng Đạo liền tươi tỉnh hơn nhiều.
Đối với con gái và con rể, lão nhân có lẽ mang tâm trạng phức tạp, thương xót, tiếc nuối, oán trách, giận dữ, buồn bã... Rất khó diễn tả rõ ràng, nhưng đối với Ninh Diêu, người cháu cách một thế hệ, trong lòng lão nhân chỉ có tự hào và áy náy.
Ở phía đầu tường đối diện, Trần Bình An dừng bước cách một vị kiếm tiên trung niên đang quay lưng về phía mình mười bước, không thể lại gần, tiểu thiên địa trong thân người ông ta gần như tràn đầy kiếm khí, tựa như từng giây từng phút đều đang đối địch với đại thiên địa bên ngoài.
Kiếm tu bình thường cùng các luyện khí sĩ tam giáo Bách gia khác, một vài huyệt đạo quan trọng chứa đầy linh khí, rồi thoáng khai phá, đã tính là không dễ.
Gặp Tả Hữu, Trần Bình An chắp tay nói:
"Vãn bối bái kiến Tả tiền bối."
Tả Hữu làm lơ.
Trần Bình An liền vòng sang một bên, nhảy lên đầu tường, xoay người, đối diện Tả Hữu, ngồi xếp bằng.
Vô số kiếm khí giăng khắp nơi, phá vỡ hư không, nghĩa là mỗi luồng kiếm khí đều chứa đựng kiếm ý, đạt đến cảnh giới tinh khiết trong truyền thuyết, có thể tùy ý phá vỡ tiểu thiên địa. Nói cách khác, giống như ở nơi giáp ranh giữa Hài Cốt Ghềnh và Quỷ Vực Cốc, Tả Hữu căn bản không cần rút kiếm, thậm chí không cần khống chế kiếm khí, vẫn có thể tự do đi lại, cửa tiểu thiên địa tự mở.
Thấy Tả Hữu không muốn nói chuyện, Trần Bình An không thể cứ vậy bỏ đi, như thế thì quá thất lễ, trong lúc rảnh rỗi, liền bình ổn tâm thần, dõi theo những luồng kiếm khí lưu chuyển, hy vọng tìm ra một chút "quy tắc" nào đó.
Ước chừng một khoảng thời gian bằng nửa nén nhang, hai mắt chua xót của Trần Bình An khẽ động, chỉ là tâm cảnh rất nhanh đã tĩnh lặng như mặt nước.
Vừa rồi nhìn thấy một luồng kiếm khí tựa hồ sắp xuất hiện nhưng chưa ra, tựa hồ sẽ thoát khỏi sự ràng buộc của Tả Hữu, cảm giác kinh hãi trong khoảnh khắc ấy, giống như tiên nhân cầm trong tay một ngọn núi cao, sắp đập vào tâm như hồ nước của Trần Bình An, khiến Trần Bình An cảm thấy lo lắng chờ đợi.
Tả Hữu vẫn không mở mắt, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng:
"Tìm ta có việc?"
Trần Bình An hỏi:
"Văn thánh lão tiên sinh, hôm nay đang ở phương nào? Sau này ta nếu có cơ hội đến Trung Thổ thần châu, nên tìm kiếm như thế nào?"
Sắc mặt Tả Hữu hơi dịu đi, hờ hững nói:
"Tiên sinh đã rời khỏi Tuệ Sơn, đi mở đường cho các bậc thánh hiền Nho gia thời xưa, nơi mà đã lâu không ai khai phá. Có một vị tiền bối Trung Thổ, tay cầm kiếm tiên đi mở đường, tiên sinh thì phụ trách củng cố con đường, không thể thiếu một ai."
Trần Bình An gật đầu nói:
"Cảm tạ Tả tiền bối đã giải đáp thắc mắc cho vãn bối."
Tả Hữu hỏi:
"Học hành thế nào?"
Trần Bình An đáp:
"Việc đọc sách, chưa từng lười biếng, tự vấn lương tâm liên tục."
Tả Hữu nói:
"Hiệu quả không tốt lắm."
Trần Bình An nói:
"Đọc sách là việc lâu dài, nhanh và nhiều, tư chất vãn bối không được, khó tránh khỏi nông cạn, chi bằng chậm mà chắc, cầu sự thâm hậu."
Tả Hữu im lặng.
Ở trên đầu tường đối diện, Diêu Trùng Đạo có chút ghen tị, bất đắc dĩ nói:
"Bên kia có gì mà đẹp, cách nhau nhiều cảnh giới như vậy, đánh không nổi."
Ninh Diêu muốn nói lại thôi.
Về mối quan hệ giữa Trần Bình An và Tả Hữu, rất ít người ở Kiếm Khí Trường Thành biết đến, Ninh Diêu dù ở chỗ Bạch ma ma hay ông nội Nạp Lan, cũng không hề nhắc đến nửa lời.
Đây là một điều vô cùng thú vị, nếu Trần Bình An và Tả Hữu không có quan hệ, thì với tính tình của Tả Hữu, có lẽ đã chẳng thèm mở mắt, càng không vì Trần Bình An mà mở miệng nói chuyện.
Vì thế Diêu Trùng Đạo lúc này thực ra cũng không hiểu ra sao, không rõ vì sao một kiếm tu kỳ quái không màng chuyện đời như Tả Hữu, lúc trước lại vì một người ngoài mà gây sự với mình. Chuyện nhà Diêu, Ninh, ngươi Tả Hữu có phải đã lo quá nhiều không? Vì vậy, nếu không có cái thằng nhóc họ Trần kia xía vào rồi đứng ra giảng hòa, thì Diêu Trùng Đạo giờ phút này đã ở trên chiến trường rộng lớn ở đầu tường phía nam, tự mình lĩnh giáo xem kiếm thuật của Tả Hữu có thật sự cao đến vậy hay không rồi.
Về phần thắng thua, không quan trọng.
Dù sao cũng là thua.
Diêu Trùng Đạo mặc dù là một vị đại kiếm tiên Tiên Nhân cảnh, nhưng đã xế chiều, từ lâu đã vô vọng phá cảnh, mấy trăm năm qua chiến sự không ngừng, tệ nạn kéo dài dai dẳng, Diêu Trùng Đạo tự mình cũng thừa nhận, ông lão đại kiếm tiên này, càng ngày càng chỉ có tiếng mà không có miếng. Mỗi khi nhìn thấy mấy đứa trẻ mới vào Địa tiên cảnh trẻ tuổi đầy chí tiến thủ, một đám vãn bối Ngọc Phác cảnh bừng bừng khí thế, Diêu Trùng Đạo thường vừa vui mừng lại vừa sầu não. Chỉ có nhìn xa xa cháu ngoại gái của mình, cô gái trẻ là người dẫn đầu, người được lão già A Lương gọi bằng cái tên "mặt khổ qua", mới có chút ít tươi cười.
Đã từng có người uống rượu quá chén, nói rằng cứ mỗi lần nhìn thấy cái mặt khổ qua như khắc chữ "Thiếu nợ trả tiền" của Diêu lão, lại muốn lương tâm trỗi dậy, nhớ tới món tiền rượu đã nợ nhiều năm.
Sau đó, tất cả tửu quán và quán rượu mang danh Diêu gia sẽ không bao giờ bán cho người đó nửa bầu rượu, mà món nợ tiền rượu cũng không cần hắn ta phải trả nữa.
Diêu Trùng Đạo thuận miệng hỏi:
"Xem ra hai người họ trước đây quen biết?"
Ninh Diêu chỉ có thể nói một sự việc:
"Lần đầu Trần Bình An đến Kiếm Khí Trường Thành, thuyền vượt châu khi đi ngang qua Giao Long Câu bị chặn lại, chính Tả Hữu đã ra kiếm mở đường."
Chuyện này, Kiếm Khí Trường Thành có nghe thấy, có điều phần lớn tin tức không đầy đủ, một phần là do bên Đảo Huyền Sơn giấu kín chuyện này, bởi sau biến cố Giao Long Câu, Tả Hữu và đệ tử đích truyền của vị Đạo lão nhị ở Đảo Huyền Sơn, đã đánh một trận tưng bừng trên biển, mà Tả Hữu xuất kiếm, dường như chưa bao giờ cần lý do.
Lão nhân và Ninh Diêu, thật ra không gặp nhau nhiều, càng ít khi trò chuyện.
Vì vậy, so với Tả Hữu và Trần Bình An, cũng không khá hơn chút nào.
Trần Bình An nói:
"Tả tiền bối chém giao long ở nơi giao long tụ tập, là ân cứu mạng, vãn bối những năm qua, luôn khắc ghi trong lòng."
Tả Hữu lạnh nhạt nói:
"Nguồn cơn, không liên quan đến ngươi."
Trần Bình An cười nói:
"Ta biết, bản thân mình thật ra cũng không được Tả tiền bối xem là vãn bối."
Tả Hữu nói:
"Không cần vì vậy mà suy nghĩ nhiều, những người lọt vào mắt ta, cảnh vật hay chuyện người trong thiên hạ này, đếm được trên đầu ngón tay."
Trần Bình An lại nói thêm:
"Ta cũng không cảm thấy muốn nhận Tả tiền bối làm đại sư huynh."
Tả Hữu bật cười, mở mắt ra, nhưng lại nhìn xa xăm về phương xa, "Ừ?"
Trần Bình An thần sắc bình thản, dịch chuyển, quay mặt về phương xa ngồi xếp bằng, "Cũng không phải là gã trẻ người non dạ năm nào, hôm nay dù còn chút bốc đồng, cũng chỉ là những lời nói trong lòng mà thôi."
Tả Hữu vẫn không hề tức giận, ngược lại nói một câu lạc đề ngàn dặm:
"Sống ở đời, ngoài việc xác định xem thế giới rốt cuộc là trời cao đất rộng hay nhỏ như hạt cải, điều quan trọng nhất, chính là chứng minh chân ngã."
Trần Bình An chậm rãi nói:
"Vậy ta xin nói vài lời thật lòng, có lẽ không có đạo lý gì đáng nói, nhưng mà không nói thì không được. Cả đời Tả tiền bối, vừa học vừa luyện kiếm, cuối cùng tích tiểu thành đại, gập ghềnh mà vẫn thoải mái, vô cùng đặc sắc, trước khiến vô số bẩm sinh kiếm phôi phải cúi đầu, sau lại ra biển cầu tiên, một mình một kiếm hỏi kiếm Bắc Câu Lô Châu, cuối cùng còn hỏi kiếm Đồng Diệp Châu, dùng lực chém Đỗ Mậu, ngăn cản hắn phi thăng.
Làm nhiều chuyện như vậy, vì sao lại không đi Bảo Bình châu liếc mắt nhìn. Tề tiên sinh nghĩ như thế nào, đó là chuyện của Tề tiên sinh, đại sư huynh nên làm thế nào, đó là chuyện một vị đại sư huynh nên làm."
Tả Hữu trầm mặc không nói gì.
Trần Bình An đứng lên, "Đây chính là điều ta muốn nói duy nhất sau khi đến Kiếm Khí trường thành lần này, nghe nói Tả tiền bối đã ở nơi đây."
Trần Bình An chuẩn bị cáo từ rời đi.
Tả Hữu lại nói:
"Nói chuyện với tiền bối, đừng đứng cao như vậy."
Trần Bình An đành phải nuốt lại lời tạm biệt, ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ cũ.
Thật tình mà nói, chuyến này đến đầu tường, Trần Bình An đã chuẩn bị tâm lý cho một trận đánh nhau, cùng lắm thì nằm ở phủ Ninh bên kia cả tháng.
Hai người lại im lặng.
Trần Bình An hỏi:
"Tả tiền bối có thể nói ra suy nghĩ của mình?"
Tả Hữu lắc đầu nói:
"Ta không muốn giảng đạo lý, đây không phải là chuyện ta giỏi, cho nên đang do dự về lực độ xuất kiếm, cảnh giới của ngươi quá thấp, ngược lại sẽ thành phiền toái."
Trần Bình An cũng không cho rằng Tả Hữu đang nói đùa, vì vậy nói:
"Văn thánh lão tiên sinh, thích uống rượu, cũng thích du ngoạn khắp nơi, sẽ không có đến Kiếm Khí trường thành sao? Rượu ở đây, kỳ thực cũng không tệ."
Tả Hữu dường như lần đầu tiên có chút nghẹn khuất, "Cút đi!"
Tiền bối lên tiếng, vãn bối phải nghe theo, Trần Bình An lập tức đứng dậy, gọi Ninh Diêu một tiếng, tế ra Phù chu, lơ lửng bên ngoài đầu tường.
Diêu Trùng Đạo gật đầu với Ninh Diêu, Ninh Diêu cưỡi gió bay đến Phù chu, cùng Trần Bình An đang ra vẻ trấn tĩnh, cùng nhau trở về thành trì vẫn sáng đèn trong đêm tối xa xa.
Tả Hữu liếc nhìn người trẻ tuổi áo xanh trên Phù chu, đặc biệt là cây trâm bạch ngọc quân cờ rất dễ thấy kia.
Tả Hữu lại nhắm mắt, tiếp tục rèn kiếm ý.
Báo láo với tiên sinh.
Báo cái nào trúng cái đó, còn chiếm được lý.
Chuyện này, năm đó khi tất cả mọi người còn trẻ, giữa các sư huynh đệ, ai là người giỏi nhất?
Diêu Trùng Đạo đi tới gần Tả Hữu, nhìn chiếc Phù chu nhỏ và hào quang thành trì, hỏi:
"Tả Hữu, ngươi rất coi trọng người trẻ tuổi này?"
Tả Hữu lạnh nhạt nói:
"Ấn tượng của ta về Diêu gia rất bình thường, nên đừng có ỷ lớn tuổi mà nói nhảm với ta."
Diêu Trùng Đạo suýt chút nữa tức giận bốc hỏa, thật cho rằng mình là Bồ Tát đất không có cách nào rồi hả?
Muốn đánh thì đánh, ai sợ ai.
Ngươi Tả Hữu thật sự có thể đánh chết ta sao?
Kết quả, vị lão đại kiếm tiên cười đi ra khỏi nhà tranh, đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nói:
"Khách hiếm đến."
Trần Thanh Đô rất nhanh đã trở lại nhà tranh, nếu người đến là khách không phải là địch, thì không cần lo lắng. Trần Thanh Đô chỉ giậm chân một cái, lập tức thi triển cấm chế, toàn bộ đầu tường Kiếm Khí trường thành đều bị tách ra thành một tiểu thiên địa, để tránh có người lén nhìn.
Ngoại trừ Trần Thanh Đô là người đầu tiên phát giác ra dấu vết này, mấy vị thánh nhân tọa trấn cùng vị ẩn quan đại nhân cũng đều ý thức được chuyện bất thường.
Không ai có thể lặng yên không tiếng động mà không đi cửa chính Đảo Huyền sơn, trực tiếp vượt qua hai lớp cấm chế màn trời, đi đến Kiếm Khí trường thành.
Không những là vị đại thiên quân đạo gia trấn thủ Đảo Huyền sơn làm không được.
E rằng, những người phụ trách trông coi bản đồ châu ở văn miếu thiên hạ Hạo Nhiên cùng các bậc tự thánh hiền, tay cầm lệnh bài bằng ngọc cũng làm không được.
Rất nhiều kiếm tiên trấn giữ trên đầu thành còn không biết có người lẻn vào, phía bên ngoài Kiếm Khí trường thành thì càng không phát hiện ra điều gì.
Đến khi đầu tường có dị tượng, muốn truy tìm căn nguyên thì đúng là khó hơn lên trời.
Hơn nữa, không ai dám vọng động, rất nhiều kiếm tiên lại tiếp tục dốc lòng tu luyện.
Tả Hữu ngẩn người, sau đó định đứng lên.
Kết quả bị một cái tát vào đầu, "Thì cứ như vậy nói chuyện với tiền bối à? Quy tắc ở đâu?"
Tả Hữu do dự một chút, vẫn định đứng dậy, tiên sinh đến thì cũng phải đứng lên hành lễ, kết quả lại bị một cái tát nữa vào đầu, "Còn chưa nghe xong có phải không? Muốn tranh luận đúng không? Ba ngày không đánh là muốn leo lên đầu đội nón hả?"
Tả Hữu đành phải đứng cũng không phải đứng, ngồi cũng không phải ngồi, ở bên đó, nói với Diêu Trùng Đạo:
"Là vãn bối thất lễ, xin lỗi Diêu lão tiền bối."
Sau đó, Diêu Trùng Đạo liền nhìn thấy một lão nho sinh nghèo xác xơ, vừa đưa tay đỡ Tả Hữu đang có chút mất tự nhiên, vừa nhoẻn miệng cười rạng rỡ với mình, "Diêu gia chủ, Diêu đại kiếm tiên đúng không, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, sinh được con gái tốt, lại giúp tìm được con rể tốt, con gái tốt con rể tốt lại sinh ra một đứa cháu ngoại gái tuyệt vời, rồi cháu ngoại gái tốt đó lại tìm được người cháu ngoại rể tốt nhất, Diêu đại kiếm tiên, thật là phúc khí lớn, ta ngưỡng mộ cũng không kịp, ta cũng chỉ dạy dỗ vài đệ tử cũng tàm tạm thôi."
Tả Hữu cuối cùng cũng đứng lên được, lùi về sau một bước, chắp tay thi lễ, "Tiên sinh!"
Những kiếm khí kinh thiên động địa của Tả Hữu không hề ảnh hưởng gì đến vị lão nho sinh áo xanh thân hình mờ ảo bất định kia.
Diêu Trùng Đạo vẻ mặt không thể tin, thử hỏi:
"Văn thánh tiên sinh?"
Lão tú tài vẻ mặt xấu hổ, "Văn thánh gì mà Văn thánh, cũ rồi, ta tuổi còn nhỏ, không thể đảm đương nổi danh xưng tiên sinh, chỉ là gặp may nên mới có chút thành tựu nhỏ nhoi thôi, giờ không nhắc nữa, ta không bằng Diêu gia chủ tuổi cao, cứ gọi ta một tiếng lão đệ là được."
Diêu Trùng Đạo có chút sững sờ.
Có chút không biết nên giao tiếp như thế nào với vị Văn thánh nho gia nổi danh này.
Lễ nghi của Nho gia Hạo Nhiên thiên hạ rất phiền phức, lại đúng là thứ bị kiếm tu Kiếm Khí trường thành coi thường nhất.
Lão tú tài liếc nhìn xung quanh, lo lắng nói:
"Ta đến vội, tranh thủ thời gian phải đi, không thể ở lâu, vị lão đại kiếm tiên kia, chúng ta tâm sự chút nhé?"
Trần Thanh Đô ngồi trong túp lều, cười gật đầu, "Vậy tâm sự."
Một vị thánh nhân nho gia tọa trấn Kiếm Khí trường thành chủ động hiện thân, chắp tay thi lễ, "Bái kiến Văn thánh."
Các thánh nhân của tam giáo trấn thủ nơi này cũng sẽ thay phiên, thời gian dài ngắn không cố định.
Vị thánh nhân nho gia này từng là một phật tử lừng danh trong một thiên hạ, sau khi đến Kiếm Khí trường thành, thân kiêm học vấn thần thông hai giáo, thuật pháp cực cao, là nhân vật ẩn quan đại nhân cũng không quá muốn trêu chọc.
Lão tú tài cảm khái một câu, "Chỉ là cãi nhau thua thôi mà, là do chính mình học chưa tinh thông, chứ đâu phải do học vấn Phật gia không tốt, lúc đó ta đã khuyên ngươi đừng vậy, sao lại không tìm đến nương tựa vào môn hạ Nho gia chúng ta, giờ thì hay rồi, chịu tội nhé? Thật sự nghĩ có chuyện tốt đơn giản như vậy? Thế thì còn tranh cái gì nữa, chả phải do Đạo tổ Phật tổ có bản lĩnh khuyên can hay sao, chứ đâu có nguyên nhân gì cao siêu như thế? Hơn nữa, ngươi chỉ là cãi nhau không giỏi, nhưng đánh nhau thì lại rất giỏi mà, tiếc thật, tiếc thật đấy."
Lời này, rơi vào tai đám môn sinh Nho gia học cung văn miếu thì có lẽ là đại nghịch bất đạo, ly kinh phản đạo, ít nhất cũng là hướng ngoại.
Vị thánh nhân nho gia thua trong tranh biện rồi đổi tông kia mỉm cười nói:
"Vô lượng lúc, là chỗ được tự do."
Chỉ một câu nói, lại làm Kiếm Khí trường thành biến sắc, nhưng rất nhanh dị tượng bị kiếm khí trên đầu tường đánh tan.
Lão tú tài rung đùi đắc ý, ai oán thở dài, chợt lóe rồi biến mất, đi đến bên túp lều, Trần Thanh Đô giơ tay cười nói:
"Văn thánh mời ngồi."
Lão tú tài thu lại thần sắc, "Văn miếu cần mượn ngươi ba người."
Trần Thanh Đô hỏi:
"Vì sao lại là ngươi đến? Không phải là Lễ thánh Á thánh càng thêm danh chính ngôn thuận sao, hoặc Phó giáo chủ văn miếu Trung Thổ?"
Lão tú tài cười ha ha nói:
"Ta da mặt dày mà. Bọn họ mà đến thì chỉ thêm lấm lem mặt mày."
Trần Thanh Đô lắc đầu nói:
"Không mượn."
Lão tú tài lẩm bẩm:
"Như vậy thì không ổn thỏa lắm."
Tả Hữu đi đến bên ngoài túp lều.
Không lâu sau, lão tú tài vẻ mặt phiền muộn đi ra khỏi phòng, "Khó nói chuyện quá, dù khó hơn nữa thì cũng phải nói thôi."
Tả Hữu hỏi:
"Tiên sinh khi nào rời khỏi đây?"
Lão tú tài gãi đầu, "Kiểu gì cũng phải thử lại xem sao, thật sự không có thương lượng thì cũng chịu thôi, nên đi thì vẫn phải đi, hết cách rồi, số mệnh lao lực, gánh vác trách nhiệm thôi."
Tả Hữu nói:
"Không gặp Trần Bình An sao?"
Lão tú tài tức giận nói:
"Ngươi quản ta à?"
Tả Hữu không nói gì.
Không hổ là người khai sơn thủy tổ của Văn thánh nhất mạch.
Lão tú tài có vẻ hơi chột dạ, vỗ vai Tả Hữu, "Tả Hữu này, tiên sinh coi trọng người đọc sách các ngươi, sau cùng mở ra một con đường mới, chính là bản đồ một tòa thiên hạ rộng lớn tương đối thứ năm, cái gì cũng nhiều, mỗi người là không nhiều, về sau cũng đừng nhiều nơi quá làm gì, chẳng phải là ý của ngươi sao? Không đi bên kia xem sao?"
Tả Hữu lắc đầu, "Tiên sinh, người ở đây không nhiều, hơn nữa so với thiên hạ mới kia tốt hơn nhiều, bởi vì nơi này, càng về sau người càng ít, sẽ không chen chúc vào, ngày càng nhiều."
Lão tú tài ai oán nói:
"Ta làm tiên sinh mà sao ủy khuất quá vậy, từng học sinh đệ tử một chả ai nghe lời."
Tả Hữu khẽ nói:
"Vẫn còn có Trần Bình An đấy thôi."
Lão tú tài nói bằng giọng thấu đáo:
"Tả Hữu này, ngươi cứ đâm vào tim tiên sinh như vậy, sẽ không xong đâu."
Tả Hữu nghi ngờ hỏi:
"Tiên sinh vì sao không thích hợp gặp Trần Bình An?"
Lão tú tài vừa cười vừa nhíu mày, vẻ mặt cổ quái, "Nghe nói tiểu sư đệ của ngươi, mới vừa ở quê nhà trên đỉnh núi, đã lập nên tổ sư đường, treo tượng thần của ta, chính giữa, cao nhất, kỳ thực rất không thích hợp, lén treo trong thư phòng là được rồi, ta cũng không phải người để ý chuyện nhỏ nhặt này, ngươi xem năm đó văn miếu đuổi ta ra ngoài, tiên sinh ta để bụng sao? Hoàn toàn không thèm để ý, danh lợi hư ảo trên đời quá mức vô duyên, như nhậu dậu phộng ngâm nước muối, mở miệng một tiếng."
Tả Hữu nói:
"Phiền tiên sinh bớt vui vẻ trên mặt một chút."
Lão tú tài ồ một tiếng, phát hiện Diêu lão nhi kia đã không còn trên đầu thành, xoa xoa mặt, nhảy dựng lên, trở tay tát một cái vào đầu Tả Hữu, "Còn dám nhắc tới ai nói nhảm, chính ngươi nói nhảm một đống. Trong số đệ tử, chỉ có mấy người các ngươi là kém thông minh nhất."
Tả Hữu hơi bất đắc dĩ, "Dù sao cũng là bậc trưởng bối của nhà Ninh Diêu, đệ tử khó tránh khỏi gò bó."
Lão tú tài nghi hoặc nói:
"Ta đâu có nói ngươi gò bó sai, tay chân cũng không động, chỉ là kiếm khí của ngươi quá nhiều, có lúc không cẩn thận, không kiểm soát được một chút xíu, lại bay về phía Diêu lão nhi, Diêu lão nhi lại làm ầm ĩ vài câu, sau đó hai ngươi nhân đó luận bàn một chút, cùng nhau ích lợi kiếm đạo, đánh thắng Diêu lão nhi, ngươi lại kéo họng nịnh nọt người ta vài câu, quá tốt a. Chuyện này cũng không nghĩ ra?"
Tả Hữu gật đầu nói:
"Đệ tử ngu dốt, tiên sinh nói phải."
Lão tú tài quay người bỏ chạy về nhà tranh, "Nghĩ ra chút đạo lý, lại đi cò kè bớt một chút."
Tả Hữu đi đến đầu tường.
Một lát sau, lão tú tài rất nhanh lại thở ngắn than dài, đi đến bên cạnh Tả Hữu.
Tả Hữu hỏi:
"Tiên sinh, ngài nói chúng ta có phải đang đứng trên một hạt bụi, đi tới một hạt bụi khác, đã là giới hạn của người tu đạo?"
Lão tú tài cười nói:
"Một cây cùng một cây, sẽ chào nhau trong gió, một ngọn núi và một ngọn núi, sẽ cười thầm không tiếng động ngàn năm, một con sông và một con sông, lớn lên sẽ chạm vào nhau. Vạn vật tĩnh quan đều tự đắc."
Tả Hữu trầm ngâm một lát, "Xin tiên sinh nói chuyện nông cạn chút."
Lão tú tài nói:
"Cái vấn đề đó của ngươi, tiên sinh cũng không biết đáp án, đành phải tùy tiện lừa gạt ngươi vậy."
Tả Hữu hết chuyện để nói.
Lão tú tài cảm thán:
"Tiên gia ngồi trên đỉnh núi, đường trần gian tự bôi."
Tả Hữu nói:
"Tiên sinh trách học sinh rồi."
Lão tú tài lắc đầu, trầm giọng nói:
"Ta là đang tiếc thương thánh hiền và hào kiệt."
Sau đó Tả Hữu liền phụng bồi tiên sinh nhà mình, nhìn cả đêm phong cảnh, không nói thêm gì.
Sau khi trời sáng, lão tú tài quay người về phía căn nhà tranh, nói:
"Lần này nếu không thuyết phục được Trần Thanh Đô, ta cũng phải khóc lóc om sòm ăn vạ."
Tả Hữu im lặng chờ đợi kết quả, đến buổi trưa, lão tú tài rời khỏi nhà tranh, vê râu mà đi, trầm ngâm không nói.
Tả Hữu thấp giọng nói:
"Trần Bình An muốn cầu hôn nhà Ninh gia, lão đại kiếm tiên nhận làm bà mối."
Lão tú tài ngạc nhiên, lập tức đấm ngực giậm chân, "Trần Thanh Đô lão già này, mặt dày! Chuyện của hắn, làm như ta cái thằng tiên sinh này chết rồi chắc, thôi vậy, coi như là ta sống dở chết dở đi."
Ầm một tiếng.
Bóng dáng vốn mơ hồ bất định của lão tú tài hóa thành một đám hư ảnh, biến mất không thấy, vô tung vô ảnh, như đột ngột tan biến ở tòa thiên hạ này.
Tả Hữu nheo mắt, siết chặt chuôi kiếm, mặt hướng về phía nhà tranh.
Chỉ trong nháy mắt, lại có rung động nhè nhẹ, lão tú tài lơ lửng đứng lại, trông có vẻ phong trần mệt mỏi, uể oải không chịu nổi, giơ tay lên, vỗ vỗ cánh tay cầm kiếm của Tả Hữu.
Tả Hữu vẫn không buông chuôi kiếm.
Lão tú tài cười nói:
"Được rồi, nhiêu đó đủ rồi."
Trần Thanh Đô xuất hiện ở cửa nhà tranh, cười hỏi:
"Ngươi định ăn vạ không đi hả?"
Lão tú tài thở dài, "Ta coi như muốn ở lại lâu hơn, cũng chẳng còn cách nào khác, uống xong chén rượu, ta lập tức cút xéo."
Đây là áp thắng của thiên địa.
Trước kia Lục Trầm từ Thanh Minh thiên hạ đến Hạo Nhiên thiên hạ, lại tới Ly Châu động thiên, cũng không dễ dàng gì, khắp nơi chịu áp chế của đại đạo.
Trần Thanh Đô cười nhắc nhở:
"Ở chỗ chúng ta, không có chăn đệm của Văn Thánh tiên sinh đâu. Mượn gió bẻ măng, khuyên ngươi đừng có làm."
Lão tú tài nói:
"Cũng phải, cũng được."
Kiếm Khí trường thành không có chiến tranh, kỳ thật cũng rất yên bình, cũng có nhà cao cửa rộng xe ngựa như nước, đường nhỏ ngõ hẹp gà gáy chó sủa.
Chỉ là nơi này không có văn miếu võ miếu thành hoàng các, không dán thần giữ cửa, câu đối ngày xuân, cũng không có phong tục viếng mồ mả cúng tổ.
Mà những con đường nát bươm, đang được sửa sang lại, các thợ thủ công bận rộn, kẻ cầm đầu gây ra tất cả chuyện này, an vị ở một chiếc ghế đẩu trước cửa tiệm tạp hóa, phơi mình dưới ánh mặt trời.
Ninh Diêu đang tán gẫu với Điệp Chướng, buôn bán ế ẩm, rất bình thường.
Trần Bình An thấy Điệp Chướng có vẻ chẳng chút nóng nảy, hắn cũng hơi sốt ruột.
Chỉ là hai bên dù gì cũng chỉ mới gặp vài lần, Trần Bình An không tiện mở miệng. Nữ nhân trong lòng người bên cạnh, thật sự phải chú ý mực thước.
Một thằng nhóc con lấm la lấm lét tiến lại gần, lấy tay quệt mũi, tỏ ra can đảm hỏi:
"Ngươi có phải là Trần Bình An không?"
Trần Bình An cười hỏi:
"Sao vậy, tìm ta đánh nhau à?"
Đứa nhóc sợ hãi lùi về sau vài bước, nhưng vẫn không muốn rời đi, hỏi:
"Ngươi có dạy quyền pháp không, ta có thể cho ngươi tiền."
Trần Bình An lắc đầu nói:
"Không dạy."
Đứa nhóc kiên trì nói:
"Nếu ngươi ngại ít tiền, ta có thể ghi nợ, sau này học được quyền giết yêu kiếm được tiền, sẽ lần lượt trả. Dù sao ngươi giỏi giang, nắm đấm lại to, ta không dám nợ tiền không trả."
Trần Bình An hai tay chắp vào ống tay áo, rũ vai xuống, lười biếng hỏi:
"Học quyền làm gì, chẳng phải nên luyện kiếm sao?"
Đứa nhóc ỉu xìu nói:
"Ta không phải là phôi kiếm bẩm sinh, luyện kiếm không có tương lai, cũng chẳng ai muốn dạy ta, tỷ tỷ Điệp Chướng còn ghét bỏ tư chất ta không tốt, kêu ta đi làm thợ đóng gạch, miễn phí cho nàng trông tiệm mấy tháng."
Trần Bình An cười nói:
"Tập võ học quyền cũng giống như luyện kiếm, đều tốn tiền, cũng cần có tư chất, ngươi cứ làm thợ đóng gạch đi."
Đứa nhóc ngồi xổm tại chỗ, có lẽ đã sớm đoán trước kết quả này, đánh giá chàng trai áo xanh trẻ tuổi nghe đâu đến từ Hạo Nhiên thiên hạ, ngươi nói chuyện khó nghe như vậy không thể đừng khách sáo với ta được hả, vì thế nói:
"Ngươi trông cũng không cao to gì, tại sao Ninh tỷ tỷ lại thích ngươi."
Trần Bình An có chút buồn cười, hỏi:
"Thích người, chỉ nhìn mặt thôi à?"
Đứa nhóc hỏi ngược lại:
"Không thì sao?"
Trần Bình An cười nói:
"Ta trông cũng không đến nỗi khó coi mà."
Đứa nhóc ngồi xổm dưới đất, lắc đầu, thở dài.
Trần Bình An bỗng cảm thấy hơi tổn thương, mình so với Trần Tam Thu, Bàng Nguyên Tể có kém hơn đôi chút, nhưng làm sao cũng không liên quan đến "xấu xí", giơ tay lên, lấy tay vuốt cằm râu ria, chắc là do chưa cạo râu nên thế.
Có thằng nhóc con bạo gan làm tiên phong, xung quanh liền ào ào có thêm một đám bạn cùng lứa tuổi, cũng có chút thiếu niên, cùng với cả thiếu nữ ở xa hơn.
Nhìn thấy một người lạ nghe nói có thể đánh một chọi bốn trận, trong đôi mắt to nhỏ, tràn đầy sự hiếu kỳ.
Hạo Nhiên thiên hạ là mùa xuân dương liễu đung đưa, bên Kiếm Khí trường thành này là lúc gió thu hiu hắt.
Một cánh cổng ngăn cách, đã là hai thế giới, hai thời tiết khác biệt, lại còn hoàn toàn khác phong tục.
Ở Kiếm Khí trường thành, sống không khó, dù là một đứa nhóc gầy yếu, cũng sống được.
Nhưng muốn sống tốt ở nơi này, lại cực kỳ khó khăn.
Vì thế, người nào có thể thường xuyên uống rượu, dù là nợ nần cũng được uống rượu, đều không phải người bình thường.
Đương nhiên những đệ tử nhà họ lớn, cơm no áo ấm không cần bàn cãi, có cuộc sống ăn ngon mặc đẹp không kém gì vương hầu, cũng rất bình thường.
Thật là do tổ tiên tích đức, đều là những vị kiếm tiên, kiếm tu đời trước, dùng mạng đổi lấy quãng đời phú quý, hơn nữa họ còn cần ra trận chém giết, có thể từ trên đầu thành sống xuống, hưởng thụ cũng phải.
Có lẽ cảm thấy Trần Bình An có vẻ dễ nói chuyện hơn.
Rất nhanh, quanh chiếc ghế đẩu của Trần Bình An đã đầy một đám người, ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Những người từ Đảo Huyền sơn đến thành thường ở phía gia tộc thế gia giàu có tập trung, không thích đến khu này.
Trần Bình An lần đầu đến Kiếm Khí trường thành, cũng từng nói chuyện với Ninh Diêu rất nhiều về phong cảnh, nhân sự của thành này, biết rõ người trẻ tuổi lớn lên tại đây có rất nhiều thái độ với Hạo Nhiên thiên hạ cách một gang tấc kia. Có người tuyên bố nhất định phải đến bên kia ăn một bát mì dương xuân chính hiệu, có người nghe nói Hạo Nhiên thiên hạ có rất nhiều cô nương xinh đẹp, thực sự rất nhu mì dịu dàng, dáng vẻ mảnh mai, đông sáng tây sáng, tóm lại nếu không có kiếm khí trên người, ai cũng muốn biết bên kia người đọc sách sống như thế nào mà thần tiên thế.
Lúc này bên cạnh Trần Bình An, vấn đề hỏi lung tung, Trần Bình An trả lời có lệ, có khi làm như không nghe thấy.
Có một đứa trẻ chưa từng đi qua bức tường phía nam, nói quê hương ngươi bên kia có phải thật có vô số núi xanh, xanh mướt, nhất là sau khi mưa, hít một hơi thật sâu, đều nghe được mùi thơm của hoa cỏ?
Có một đám thiếu niên rất hiếu động, hỏi thăm Trần Bình An, chuyện sơn thần thủy tiên đón dâu gả con gái, Thành hoàng gia ban đêm xử án, khỉ mặt xanh quỷ nước rốt cuộc là cái quang cảnh như thế nào.
Còn có người tranh thủ thời gian lấy ra từng quyển sách nhỏ nhàu nát được xem như bảo bối, những hình vẽ trong sách có thật không. Hỏi uyên ương trốn mưa dưới hoa sen, hay cái phòng lớn có thực sự muốn giăng lưới dưới mái hiên để chặn chim sẻ đến làm tổ đi ỉa không, còn cái sân vườn tứ thủy quy đường kia, mùa đông lớn tuyết rơi các kiểu, có thực sự không làm người ta lạnh cóng không? Rồi cái rượu kia, cứ như đá ven đường, có thật sự uống không cần trả tiền không? Ở đây uống rượu phải trả tiền, thật ra mới là vô lý có đúng không? Còn những chốn thanh lâu ca quán oanh oanh yến yến, rốt cuộc là chỗ nào? Hoa tửu là rượu gì? Chuyện cày ruộng cấy mạ ở đó là sao? Tại sao người chết đi rồi đều phải có chỗ ở, chẳng lẽ không sợ người sống cũng không có chỗ đặt chân hay sao, Hạo Nhiên thiên hạ thật sự có lớn như vậy sao?
Thiếu niên cuối cùng oán trách:
"Biết không nhiều lắm nha, hỏi ba câu trả lời được một, may mà còn là người của Hạo Nhiên thiên hạ đấy."
Trần Bình An cổ tay khẽ động, lấy ra bình rượu dưỡng kiếm, uống một ngụm, phẩy tay nói:
"Giải tán, đừng làm chậm trễ Điệp Chướng tỷ tỷ buôn bán."
Cái đứa nhỏ mở miệng đầu tiên cùng Trần Bình An gây sự liền ngồi xổm bên cạnh ghế, nói:
"Quán hàng ế ẩm, tán gẫu một lát thôi mà."
Trần Bình An cười nói:
"Ngồi chém gió với các ngươi cả buổi, ta cũng có kiếm được đồng nào đâu."
Tiếng oán trách nổi lên tứ phía, đám chim thú cũng tan đi.
Đứa nhỏ kia chạy ra xa, sau đó quay đầu hô:
"Ninh tỷ tỷ, gia hỏa này bủn xỉn, ưa hắn làm gì!"
Trần Bình An làm bộ đứng dậy, đứa bé kia nhanh chân chạy mất hút vào ngã rẽ, rồi lại thò đầu ra, hét lớn hơn, "Ninh tỷ tỷ, thật không lừa ngươi đâu, vừa rồi Trần Bình An vụng trộm nói với ta, hắn thấy Điệp Chướng tỷ tỷ trông được đó, cái đồ hoa tâm như củ cải này, ngàn vạn lần đừng thích."
Ninh Diêu trong quán, tựa vào quầy, nhìn Điệp Chướng cười cười.
Trần Bình An ngồi trở lại ghế, hướng phía đường phố dựng ngón giữa lên.
Ầm ầm, trời lại ấm, im lặng, Trần Bình An uống rượu, vẫn còn hơi không quen.
Trần Bình An đột nhiên đứng dậy.
Hóa ra bên cạnh hắn không biết từ khi nào đã có một vị lão tú tài đứng đó.
Lão tú tài đưa tay vỗ vỗ vai người trẻ tuổi, "Trưởng thành rồi, khổ cực cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận