Kiếm Lai

Chương 205: Ta Có Một Kiếm (6)

Trong ánh hoàng hôn, Trần Bình An sắp xếp xong cho năm đứa nhỏ, một mình đi về hướng trấn nhỏ.

Đi qua cây cầu vòm đá, đi vào trấn nhỏ, đến ngõ Nê Bình, trở về nhà mình, màn đêm đã buông xuống, thiếu niên thần sắc bình tĩnh, châm ngọn đèn lên.

Thiếu niên ngồi đối diện ngọn đèn, cả đêm không ngủ, tựa như khi xưa đón giao thừa tết âm lịch hàng năm vậy.

Ánh nến lắt lay, chiếu rọi vào ánh mắt trầm mặc kiên nhẫn của thiếu niên.

Trên cầu vòm đá, có người cười hỏi: "Phòng tối ngàn năm, châm đèn liền sáng. Tiền bối, thế nào?"

Có người trả lời: "Được đó."

Khi Trần Bình An "tỉnh lại", phát hiện mình gặp người nọ lần thứ tư, lơ lửng ở trong không trung, ống tay áo như tuyết trắng không gió mà bay.

Người nọ mũi chân nhẹ nhàng hạ xuống đất, đi hướng Trần Bình An.

Mỗi một bước đi, khuôn mặt người nọ càng rõ ràng một phần.

Người nọ vẫn là thân hình cao lớn, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác mập mạp.

Người nọ lại là một cô gái.

Đối với thiếu niên mà nói, chỉ có thể nói nàng cực kỳ đẹp, đẹp đến không thể có điểm nào đẹp hơn được.

Nàng đứng ở trước người thiếu niên, rốt cuộc dừng bước chân lại, nàng cúi đầu cong eo, nhìn vào đôi mắt trong sáng của thiếu niên kia, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ta đã đợi tám ngàn năm. Trần Bình An, tuy thiên phú tu hành của ngươi quá kém so với chủ nhân trước đây của ta, nhưng mà không có vấn đề gì."

Nàng lại cúi đầu sát vào vài phần, hầu như muốn đụng trán vào trán Trần Bình An, "Trần Bình An, ta muốn mời ngươi giúp ta nói một câu với bốn tòa thiên hạ bên ngoài, có được không?"

Trần Bình An vô thức gật gật đầu.

Cô gái cao lớn bỗng nhiên cười.

Nàng đột nhiên quỳ một gối xuống đất, cho dù là như thế, nàng vẫn chỉ hơi hơi ngửa đầu, là có thể đối diện cùng Trần Bình An dáng người gầy yếu.

"Tốt, từ hôm nay trở đi, Trần Bình An, ngươi sẽ là vị chủ nhân thứ hai, cũng là chủ nhân cuối cùng của ta."

Trần Bình An vẻ mặt dại ra.

Cô gái cao lớn cả người là ánh sáng trắng như tuyết nheo lại đôi mắt thật dài, khóe miệng mang theo ý cười, nàng quỳ một gối xuống đất, quỳ về hướng thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê kia, nàng thần thái bay bổng, trong đôi mắt kia giống như phóng ra phong cảnh núi sông vạn dặm, nàng trầm giọng nói: "Trần Bình An, mời ngươi niệm theo ta lời thề kia một lần. Có thể chứ?"

Nàng đưa ra một bàn tay, nhẹ nhàng dựng thẳng bàn tay lên trước người thiếu niên.

Trần Bình An cũng đưa một bàn tay ra, nhẹ nhàng áp tay lên tay nàng.

Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Thiên đạo sụp đổ, Trần Bình An ta, chỉ có một kiếm, có thể dời núi, cắt sông, ngăn biển, hàng yêu, trấn ma, giết thần, hái sao, phá thành, mở trời!"

Thiếu niên theo lời nàng trong lòng thầm nói: "Thiên đạo sụp đổ, Trần Bình An ta, chỉ có một kiếm, có thể dời núi, cắt sông, ngăn biển, hàng yêu, trấn ma, giết thần, hái sao, phá thành, mở trời!"

Khi Trần Bình An tỉnh lại, phát hiện đèn dầu trên bàn đã cháy hết, ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng.

Hắn chỉ nhớ như in năm đoạn hội thoại cô gái cao lớn kia đã nói với mình.

“Trước đó ta nói nhiều tin tức bí mật như vậy, sau khi ngươi tỉnh mộng, đã quên toàn bộ, ngươi cũng không cần cố gắng nhớ lại, chỉ đơn thuần là ta muốn nói chuyện mà thôi.”

“Nếu bây giờ ta hiện thế, cho dù các phương thánh nhân không đến trấn áp ngươi và ta, với thể phách thần hồn của ngươi hôm nay, căn bản cũng không chịu nổi, đối với ngươi ngược lại sẽ thành có hại không có lợi, cho nên chúng ta ký kết kỳ hạn trăm năm, ngươi chỉ cần ở trong trăm năm này, thành công chen chân vào Luyện khí sĩ tầng mười, thì có thể trở về trấn nhỏ cầu đá hình vòm, lấy kiếm sắt đi.”

“Ta lựa chọn ngươi làm chủ nhân của ta, sau này ngươi không thể vì việc này mà kiêu ngạo tự mãn, cũng tuyệt đối không thể tự coi nhẹ mình. Thời gian tám ngàn năm, ta từng thấy quá nhiều con cưng của trời kinh tài tuyệt diễm, những người gần nhất có thể ví dụ như Tào Hi Tạ Thực, cùng với đám người Mã Khổ Huyền, bọn họ cũng chưa từng lọt vào mắt xanh của ta, cho nên ta lựa chọn ngươi, tất nhiên không phải lựa chọn bất đắc dĩ khi đại nạn buông xuống.”

“Tuy tạm thời không thể theo ngươi chinh chiến chém giết, nhưng vẫn phải có lễ gặp mặt, ba ngàn năm trước trong trận Đồ Long đại chiến đó, ta rảnh rỗi không có việc gì, nên mới xem bọn nhóc con đó đánh nhau, náo nhiệt thật đó, đồ ném đầy đất, ta liền nhặt một tấm thẻ bạch ngọc chất liệu không tệ, nhìn tương đối thanh lịch thuận mắt mà thôi, không có hoa văn trang sức, tinh xảo linh lung, có thể dùng để thu nạp đồ vật, thuộc loại chỉ xích vật hơi lâu đời. So với cả kho vũ khí phương thốn hay kiếm trủng phương thốn nay thịnh hành thiên hạ thì có phẩm cấp cao hơn, kích thước không gian ngang ngửa với tổ trạch ngõ Nê Bình của ngươi, hơn nữa không cần đeo ngọc trước mặt người ta, mà có thể dưỡng ở trong khiếu huyệt, ta đã khiến ngươi và nó thần ý tương thông, tay ngươi chạm vào một vật, chỉ cần khẽ động tâm ý là có thể nạp vào trong khối ngọc bài nơi khiếu huyệt đó, trừ phi tu sĩ Phi Thăng cảnh lấy sức mạnh phá vỡ, nếu không sẽ không tổn hại chút nào. Tin tức xấu chính là chỉ có chờ ngươi chen thân tu sĩ Trung ngũ cảnh, mới có thể khống chế sử dụng ngọc bội.”

- Giải thích, Mồ cao, mả đắp cao gọi là trủng. Hết giải thích.

“Ha, cuối cùng chính là cách xưng hô thần tiên tỷ tỷ này rất hợp lòng ta, cho nên ta ngoài định mức đặt ở trên người ngươi ba luồng kiếm khí cực cực nhỏ.”

Trần Bình An suy nghĩ xuất thần.

Dường như đã cách mấy đời.

Mình chẳng qua là muốn trước khi rời khỏi trấn nhỏ, có thể trở lại trong nhà mình đốt đèn chờ đến bình minh, bù cho lần đón giao thừa ba mươi tết năm nay nhất định không thể làm được.

Trần Bình An cảm thấy nhức hết cả đầu to.

Đừng nói Luyện khí sĩ trung ngũ cảnh cùng tầng mười, bộ thân thể này của Trần Bình An bây giờ đã thủng lỗ chỗ, tựa như nhà tranh rách nát lung lay trong mưa gió, tàng phong tụ khí khó cỡ nào, làm sao có thể tu hành luyện khí làm thần tiên chứ? Trần Bình An chẳng những chắc chắn không thể tu hành, mà ngay cả muốn sống, cũng phải dựa vào luyện quyền để bồi bổ cơ thể mới được.

Trong lúc vô tình Ninh Diêu từng nói, đánh hỏng khiếu huyệt căn cốt một người rất dễ dàng, tựa như Thái Kim Giản “chỉ điểm” Trần Bình An vậy, cứ mạnh mẽ khai khiếu cho hắn, nhưng muốn đúc lại thể phách hoàn chỉnh, nhất là thân thể thích hợp tu hành, còn khó hơn so với lên trời. Thật ra đạo lý rất đơn giản, một cánh cửa, cho một đứa con nít cầm dao làm bếp bổ chém lung tung, chẳng qua là tốn chút sức, nhưng muốn sửa cánh cửa nát bươm đó lại như mới, đương nhiên sẽ rất khó.

Thật ra điểm Trần Bình An sợ nhất, là đã đồng ý sẽ hộ tống Lý Bảo Bình đi thư viện Sơn Nhai. Tất nhiên đường sá xa xôi, mình có thể còn sống về quê nhà hay không còn khó nói, sao lại có thể có thêm một lời ước hẹn trăm năm? Lúc ấy không phải Trần Bình An không thẳng thắn thành khẩn, nhưng nữ tử áo trắng kia đã dùng một câu nói để chặn họng hắn, "Không sao, bây giờ ta đã không có đường để hối hận nữa, ta chỉ nhận Trần Bình An ngươi làm chủ nhân, nếu ngươi chết, ta cũng cứ chờ chết là được, một ngày nào đó kiếm điều cũ kĩ kia rơi vào suối nước, thần hồn của ta hoàn toàn tiêu tán. Không sao, ngươi không cần cảm thấy mắc nợ ta điều gì, muốn trách thì trách bản thân ta mắt mù, không thể trách người khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận