Kiếm Lai

Chương 285: Cường giả (1)

Lão nhân xách đèn lồng gật đầu hoàn lễ, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Hẳn là ba vị đã nhận được mật lệnh của triều đình, trong phạm vi ngàn dặm, sơn thủy chính thần, thổ địa, hà bà to nhỏ, cùng với thần linh cung phụng nơi Thành Hoàng các, hai miếu văn võ, đều phải chặn giết một nam tử đeo đao tên là A Lương, đông tây nam bắc bốn phương hướng, ở trên con đường mà kẻ đó rút lui, nếu có bất luận kẻ nào dám sợ địch không tiến lên, hoặc là cố ý che giấu thực lực, sau chuyện này đều sẽ bị đánh nát kim thân, mảnh vỡ kim thân thuỷ thần chôn ở chân núi, mảnh vỡ sơn thần dìm vào đáy sông, xuất thân một các hai miếu như các ngươi, cũng sẽ có kết cục tương tự như vậy, đến lúc đó toàn bộ sẽ bị xoá tên khỏi huyện chí địa phương.”

Lão nhân nở nụ cười, xoa dịu đi bầu không khí một chút, “Không phải muốn các ngươi tranh nhau chịu chết, chỉ là toàn lực cản lại mà thôi. Mưu kế do bệ hạ tự mình bày ra, cho nên cũng là thời cơ tốt để các vị kiến công lập nghiệp, hôm nay đã không thể ngăn cản bước chân nam hạ của thiết kỵ Đại Ly ta, một khi bản đồ mở rộng, trên ranh giới mất nước sẽ để trống ra rất nhiều vị trí tốt hơn cao hơn, đối với các ngươi mà nói ý nghĩa thế nào, học vấn môn đạo trong đó ra sao, chắc chắn các ngươi ở thần vị lâu như vậy đều hiểu rất rõ."

Ba vị thần linh địa phương lần lượt khẳng khái lên tiếng.

“Thuộc hạ tuyệt không dám qua loa cho xong!”

“Nhất định toàn lực ứng phó!”

“Lúc còn sống đã vì Đại Ly chết trận một lần, hôm nay hưởng hương khói mấy trăm năm, tất nhiên dù liều mạng kim thân vỡ vụn, cũng phải khiến cẩu đảm ác lão kia mất đầu ở đây!”

Lão nhân vui mừng gật đầu, “Non sông tươi đẹp phía nam, Đại Ly sau này chắc chắn cần dựa vào các vị, giúp đỡ tọa trấn khí vận non sông. Tóm lại, chúng ta lục lực đồng tâm, cùng làm đại sự."

Trong miếu Ngọc Dịch Giang thần gần gần trấn Hồng Chúc, hán tử khôi ngô từng cùng lão nhân đèn lồng cùng nhau xuất hiện ở phố Quan Thủy kia, thân phận thật sự là lang trung Binh bộ Võ Tuyển ti, có thể nói vị tráng hán này chưởng quản đại quyền sinh sát của đại bộ phận nhân sĩ giang hồ của vương triều Đại Ly, chẳng qua so với Lễ bộ Từ Tế Thanh Lại ti của lão nhân, người trước bị ví thành giao tiếp với cá rùa trong vũng bùn, người sau lại là cười nói chuyện trường sinh cùng người trong thần tiên.

Trong từ đường giang thần, có hai vị chính thần sông nước khí thế không tầm thường đang đứng, một người tay cầm thiết thương đen nhánh, thỉnh thoảng có chữ khắc màu vàng lóe ra sáng lên, một vị có rắn xanh quấn quanh cánh tay, rắn xanh linh động thi thoảng lại há cái miệng nhỏ, phun ra những luồng hơi thở trắng như tuyết.

Toàn thân hai vị giang thần tràn ngập hơi nước mù mịt.

Tráng hán trầm giọng nói: “Một khi thu lưới, đao khách kia khả năng cao nhất là sẽ chạy trốn về phía nam, cho nên cần các ngươi chặn hắn lại ở bên này, đến lúc đó ta sẽ ra tay cản lại đầu tiên, chuyện đạo hữu chết mà bần đạo không chết, thật ra ta cũng muốn làm, nhưng hôm nay nói không chừng hoàng đế bệ hạ đang nhìn chằm chằm chúng ta, cho nên có cho ta mười cái gan ta cũng không dám làm. Hy vọng hai ngươi, cũng đừng khiến hoàng đế bệ hạ thất vọng.”

Hán tử nói xong liền sải bước ra khỏi từ đường giang thần, mặt hướng về trấn Hồng Chúc phía Bắc, dứt khoát cởi áo, lộ ra một thân cơ bắp khoẻ mạnh cùng hình xăm dữ tợn, một con rồng trên vai mà quân nhân tầm thường lỗ mãng tuyệt đối không dám xăm, lưng thì xăm một con hổ ra khỏi rừng.

Dưới ánh trăng, hán tử khoanh hai tay trước ngực, bất động như núi, khí thế tăng vọt.

Trên con phố dài kia thông hướng cửa chính dịch trạm Chẩm Đầu, vị phu nhân có ý đồ khuyên bảo Lâm Thủ Nhất theo nàng cùng nhau quay về Trường Xuân cung kia cũng chưa đi xa, mà là chọn một quán rượu bên phố, có nữ tử chưởng quầy trẻ tuổi xinh đẹp bán rượu, nói những chuyện tiếu lâm mặn thô bỉ không chịu nổi với khách nhân, nữ tử mặt không đổi sắc, phu quân sợ hãi rụt rè kia của nàng thì chỉ vùi đầu làm việc.

Bên cạnh vị Thái thượng trưởng lão Trường Xuân cung này là thiếu nữ chèo thuyền hoa trước kia, tuy nàng xuất thân từ thuyền hoa nhiều thế hệ hộ tịch thấp hèn, chỉ là lần này gặp được phúc duyên to lớn, được sư phụ bên cạnh mình nhìn trúng, cũng được mang đi Trường Xuân cung tu hành tiên thuật trong truyền thuyết. Dựa theo cách nói của vị sư phụ từ trên trời rơi xuống này, thiếu nữ thiên phú không tệ, nhắm chừng là bởi nhiều thế hệ sống ở bên dòng nước, có nghiệt duyên dây dưa với Trùng Đạm Giang, cho nên trời sinh thân thủy, thuộc loại tư chất không tầm thường có hi vọng chen thân trung ngũ cảnh.

Thiếu nữ không biết cái gì gọi là trung ngũ cảnh, giờ này khắc này, học theo sư phụ nàng uống một ngụm nhỏ rượu mạnh, không phải vì sợ say, những nữ thuyền gia vốn không có ai không biết uống rượu, mà là loại khí độ hình thành tự nhiên đó trên người sư phụ, khiến thiếu nữ không tự chủ được muốn bắt chước theo.

Thiếu nữ nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, thiếu niên kia vì sao không muốn theo chúng ta đi Trường Xuân cung?”

Vị phu nhân tuổi thật đã gần tới một trăm hai mươi tuổi kia cười nhạt, “Thật ra cũng không thể nói hắn không biết tốt xấu, chỉ có thể nói duyên phận chưa tới. Tu hành đương nhiên là đang tu lực, cái này giống như xây dựng nhà cửa, cần đầm nền, nhưng quyết định độ cao cuối cùng cao bao nhiêu, vẫn là xem tu tâm, tu đến tình trạng gì. Lâm Thủ Nhất kia, tâm tính kiên định, là hạt giống tốt tu đạo trời sinh, cho dù không vào Trường Xuân cung ta, vẫn có thể đi được rất xa. Cho nên ngươi phải cố gắng, mới có cơ hội lần sau gặp lại, không cần lại cảm thấy tự thẹn kém người.”

Thiếu nữ vâng một tiếng, cúi đầu uống ngụm rượu.

Không thể không nói, vị phụ nhân giống như thanh xuân vĩnh trú này, khí độ trí tuệ tương đối không tệ. Trấn Hồng Chúc lần đầu tiên nghênh đón chấn động.

Cũng may động tĩnh khí thế rất lớn, nhưng thật sự ảnh hưởng rất ít đến kiến trúc phòng ốc của trấn nhỏ, chỉ là cái bàn trên bờ lay động, thuyền hoa giữa sông lắc lư mà thôi.

Vị phu nhân khẽ biến sắc, “Quả nhiên là Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh.”

Vị phu nhân tâm tình nặng nề, nhẹ giọng nói: “Chỉ hy vọng đừng là lầu mười hai trong truyền thuyết, hoặc là binh gia Luyện khí sĩ lầu mười một.”

Nàng nói với thiếu nữ: “Đợi sau khi ta rời khỏi đây, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng kinh hoảng, ở yên tại chỗ là được.”

Một khi đến cảnh giới này của bọn họ, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa không nói, cho dù biết tai hoạ trước mắt, cũng chưa chắc chạy thoát được.

Thật sự không thể tưởng tượng được, nếu thiên hạ không có bảy mươi hai tòa thư viện tọa trấn một phương, không có binh gia tu sĩ cường thế nhất đứng ngoài tam giáo, không thể không trời sinh nương dựa vào vương triều, không có nhiều thần linh sơn thủy giúp đỡ các quân chủ vương triều theo dõi, cản tay thế lực trên núi, như vậy thiên hạ này rốt cuộc sẽ loạn đến mức độ nào?

Nàng không dám tưởng tượng.

Cho dù bản thân vị phu nhân này chính là thần tiên trên núi.

A Lương tới đất trống bên ngoài hành lang, ống tay áo phần phật, hai tay lần lượt đè lại đao trúc màu xanh lục và thanh đao hẹp Tường Phù, há mồm hít thở vài lần, tựa như không còn cái mũ trúc rộng vành che phủ thiên cơ, không còn phải cố ý áp chế, nam nhân này rốt cuộc có thể thư giãn toàn thân, không cần bó tay bó chân nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận