Kiếm Lai

Chương 634: Tiên Sư Giá Lâm (1)

Trần Bình An nhíu mày.
Thì ra là sau Mùng Một, trong hồ lô lại có một mũi nhọn màu xanh lục nhạt lướt ra với tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với ánh kiếm cầu vồng trắng trước đó. Hai thanh kiếm một trước một sau, nắm bắt sơ hở khi bảo giáp ngưng tụ linh khí phòng ngự miếng hộ tâm, thanh phi kiếm thứ hai dễ dàng xuyên qua mi tâm của thư sinh họ Sở.
Sơn thần dâm từ đứng trên tường cao cổ trạch kinh hô: "Phi kiếm bản mạng!"
Hắn quay đầu rồi bước ra một bước, thân hình nhanh chóng xuất hiện cách đó hơn mười dặm, gió lạnh thổi qua, mồ hôi đầm đìa.
"Mẹ nó, kiếm tiên!"
Hai chân Bạch Lộc đạo nhân vừa chạm đất, hạ xuống ở giữa hành lang, thấy vậy liền nhún chân, nhảy bật lên cao, không nói hai lời bỏ chạy, ở giữa không trung đột nhiên ném phất trần ra, bạch lộc rơi xuống đất, đạo nhân cưỡi lên lưng nó, hốt hoảng bỏ chạy thật xa.
Trần Bình An hơi ngạc nhiên, đứng tại chỗ, không hiểu gì hết, nghĩ thầm ta chỉ là một thường dân luyện quyền còn chưa được mấy năm, như thế nào lại thành kiếm tiên rồi? Ta còn chưa phải là kiếm tu mà.
Hậu viện cổ trạch, bên ngoài tú lâu, đại chiến đang diễn ra khốc liệt.
Đao khách râu quai nón đi xa đến tận đây chỉ vì mục đích chém yêu, tuy cảnh giới võ đạo không phải rất cao, chỉ mới tứ cảnh, nhưng mà thanh bảo đao trong tay hắn ta lại là thần binh lợi khí phẩm chất cực cao, sau khi rót chân khí vào, vừa xuất đao, ánh sáng đỏ nở rộ, loáng thoáng có tiếng sấm sét, thế không thể đỡ.
Bà lão lúc trước canh giữ ở sân tam tiến lại là một Luyện khí sĩ tam cảnh thâm tàng bất lộ, chỉ là tuổi tác đã cao, không đủ tinh lực nên không địch lại hào hiệp râu quai nón và bảo đao này, hơn mười hiệp đã bị đại hán dùng sống đao đánh ngất, một cước đá trúng văng vào trong sương phòng, ngất đi.
Vốn dĩ bà lão không đến mức yếu ớt như thế, chỉ là ở lâu trong lồng chim, bị lây nhiễm dần từ âm sát khí do trận pháp tụ lại, tuy không phải vật âm quỷ tu không thể gặp ánh sáng, nhưng cũng tự nhiên sợ hãi khí tức dương cương của thanh bảo đao này. Hơn nữa đao khách râu quai nón du lịch bốn phương, kinh nghiệm chém giết cực kỳ phong phú, bà lão nhanh chóng bị thua cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Tại sân viện cuối cùng, ban đầu nam chủ nhân cổ trạch lựa chọn một mình đánh lui địch, từ bên mỹ nhân kháo bay xuống giữa sân, chọn một thanh trường kiếm phủ đầy bụi thời gian, thân kiếm mát lạnh như nước, đối địch cùng đao khách, kiếm đánh ra nhẹ nhàng, không cứng chọi cứng với bảo đao, mỗi lần xuất kiếm đều đâm thẳng khí phủ quan trọng của hán tử râu quai nón. Mũi kiếm lộ ra ánh kiếm màu xanh, mang theo một tia lưu huỳnh thê lương mỹ lệ giữa màn mưa.
Đao khách râu quai nón ra tay đậm phong thái hãn tốt nơi sa trường, đơn giản tự nhiên, mỗi một lần xuất đao vừa mau vừa mạnh, chiêu thức cũng không phức tạp. Chưa thể nói là tinh diệu nhưng ra đao rõ ràng lưu loát, thu phóng tự nhiên, một đao không trúng thì thôi, đã trúng tất trọng thương. Đối trận với nam tử mặc đồ đen kiếm thuật thượng thừa thì đao khách râu quai nón vẫn có thừa sức.
Sau khi nhìn ra được một chút manh mối, hán tử xuất đao càng nhanh hơn, bởi vì hắn ta đang hơi tức giận, mắng to nói: "Tên khốn nạn nhân này, rõ ràng xuất thân tiên gia chính đạo, sao không theo đuổi đại đạo trường sinh tốt đẹp, mà cam tâm đắm mình nơi đây?! Kết quả luân lạc thành kẻ nửa người nửa quỷ, che chở cho nữ quỷ này, khiến cho phạm vi mấy trăm dặm nơi này chịu cảnh hoang tàn vắng vẻ?! Ngươi nói ngươi có đáng chết hay không!"
Hán tử râu quai nón giận dữ quát một tiếng, hai tay cầm đa, chém mạnh lên thân kiếm người nọ, chém đến nỗi cả người lẫn kiếm đều văng ra ngoài mấy trượng. Chủ nhân cổ trạch khuôn mặt trẻ tuổi nhưng tóc tai trắng xóa trượt ngã về sau, nước mưa dưới chân văng khắp nơi, thật vất vả mới đứng vững người lại, nuốt xuống một ngụm máu tươi đã trào tới yết hầu, nam tử vẻ mặt tiều tụy vặn cổ tay một cái, vẽ ra một đường kiếm, trong nháy mắt khuất nát vô số giọt mưa xung quanh mũi kiếm, tiếng vang vỡ vụn tựa như tiếng pháo ngày xuân.
Hán tử râu quai nón đạp mạnh một chân về phía trước, một tay cầm đao, bảo quang lưu chuyển, chiếu rọi toàn bộ cánh tay, đại hán dùng một tay chỉ vào nam nhân kia, trợn mắt hung dữ, "Phật gia nói quay đầu là bờ, ngươi là đồ khi sư diệt tổ vô liêm sỉ, còn không chịu dừng tay lại lui ra?! Thực sự cho rằng Từ mỗ ta không dám chém chết ngươi hả?!"
Trong tối hôm nay, lần đầu tiên nam tử kia mở miệng nói chuyện, có lẽ trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, tuy tiếng nói khàn khàn, như đá mài dao cùn, nhưng mà khí chất thanh nhã, thần sắc thong dong, chẳng những không có ác ngữ hung dữ, ngược lại là giọng điệu trêu ghẹo: "Phật gia còn nói buông bỏ đồ đao, lập tức thành Phật."
Đao khách râu quai nón nhìn quanh bốn phía, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mỹ nhân kháo nơi lầu hai đại môn đang đóng chặt, sau khi thu hồi tầm mắt, cười khẩy nói: "Chà, còn có tâm tình cùng ta múa võ mồm tại đây, xem ra là có chỗ dựa, cũng đúng, bằng xuất thân của ngươi, và tu vi Luyện khí sĩ cảnh thứ năm cấp thấp, nói không chừng trong trăm năm nay đã sớm gây dựng được một gia nghiệp dơ bẩn to như vậy. Nếu không sơn thuỷ thần linh xung quanh cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước những việc ngươi làm. Nếu ta đoán không sai, tuy chắc chắn ngươi không có mặt mũi đi nhận tổ quy tông, nhưng mà ở bên ngoài, cũng dùng không ít những hoạt động như lấy da hổ làm cờ, mới có thể hù dọa người ngoài không dám mảy may động tới ngươi."
Nói đến chỗ này, đại hán rất giận dữ, khuôn mặt như pho tượng Thiên vương trợn mắt trong chùa chiền, lưỡi búng ra như sấm mùa xuân nói: "Có phải vậy không?!"
Nam nhân cầm trong tay trường kiếm mỉm cười không nói, sâu trong đôi mắt có chút mất mát.
Hán tử râu quai nón lạnh lùng nói: "Cho ngươi cơ hội làm người một lần nữa, nếu ngươi không cần, vậy chớ trách Từ mỗ ta chém yêu vô tình!"
Trước khi hán tử xuất đao, nam nhân than thở một tiếng, có chút áy náy, sau đó cắn rách ngón tay, vẽ bùa viết tự ở phía trên thân kiếm, lấy máu tươi của chính mình viết thành một lá bùa thanh từ.
Cáo chương thanh từ là một trong những nghi lễ của Đạo giáo, tương truyền vào thời đại viễn cổ có thể dâng thư lên thần linh, thẳng đến thiên đình, kết nối thiên địa, một khi đủ chân thành, được thần linh tiếp nhận, sẽ có đủ loại thần thông buông xuống người, ví dụ như viết thanh từ cho Lôi Bộ thần linh, một khi hiển linh, thậm chí có thể tay cầm lôi điện, kim thân hộ thể, trong khoảng thời gian ngắn giống như Lôi Bộ thần tướng đến nhân gian, tuyệt không thể tả.
"Thảo nào ảnh bích bên kia có lưu giữ lại khí vận thanh từ thượng đẳng, tên khốn nhà ngươi lại là đệ tử chính thức của Thần Cáo tông, thật sự là chết trăm lần cũng không chuộc được tội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận