Kiếm Lai

Chương 1160: Chu Liễm có quyền muốn hỏi (1)

Bùi Tiễn đến trấn Hồng Chúc rồi, còn thấy hơi lạ, cái con bé Mễ Lạp này dám không thèm ló mặt, chỉ biết ở trên núi gặm hạt dưa, lương tâm nát bét rồi sao? Đến núi Lạc Phách rồi, nhất định phải mang Chu Mễ Lạp đi từ đường tổ sư phạt đứng, phạt đứng xong xuôi, sẽ giúp Noãn Thụ tưới nước quét dọn sân đình.
Chỉ là rất nhanh Bùi Tiễn liền phát hiện không ổn, đằng xa có đường phố ồn ào náo nhiệt, mọi người đang bàn tán xôn xao, Bùi Tiễn thính tai, vội chạy đến, nghe ngóng xong, liền nắm chặt gậy leo núi trong tay.
Nàng vẫn cố nén tính tình, không lập tức lên đường chạy đi, nghe thêm một lúc, nàng mới nhón mũi chân một cái, lướt lên mái nhà, đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng men theo lộ trình người đi đường vừa nói, chuồn chuồn lướt nước, vượt qua nóc nhà, thoáng cái đã biến mất.
Vùng biên giới trấn Hồng Chúc, có một khúc sông hình trăng lưỡi liềm uốn lượn, đậu một chiếc thuyền hoa tinh xảo mang hơi phấn son, nơi trú ngụ của vài cô gái làm nghề chèo đò thân phận đáng thương.
Bùi Tiễn ước chừng bốn năm lần giẫm chân lên thuyền hoa, mỗi lần vừa đặt chân lên, thuyền hoa đều hơi hạ xuống một chút, rồi đột nhiên nâng lên, thân thuyền cũng không chao đảo quá mức.
Bùi Tiễn vượt qua khúc sông, tiếp tục đi về phía trước, thấy một tiểu cô nương mặc đồ đen, đang đi ra mép nước, một mình đi lên núi.
Trên đường này, nàng cũng mặc kệ có thể sẽ lọt vào mắt mấy người tu đạo, hay ánh mắt của sơn tinh, thủy quái nào đó.
Gặp tiểu Mễ Lạp trước rồi mới yên tâm được.
Một tiểu cô nương mặc đồ đen vô tâm vô phế, lảo đảo, hát theo điệu dân ca, bước đi trong rừng núi hoang vắng.
Bùi Tiễn nhẹ nhàng rơi xuống một cành cây, cũng không vội lộ diện, nhìn quanh bốn phía, cau mày, giả vờ không biết, suy nghĩ đại khái một phen, thấy vấn đề không lớn, dù sao tên tiểu yêu tinh nấp ở cách đó tám mươi trượng, tu vi đạo hạnh còn kém xa vị thủy thần hảo tâm kia. Bùi Tiễn vốn vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng nhìn thấy tiểu Mễ Lạp vừa dạo chơi đông vừa lắc lư tây, lại còn nhàn nhã tiện tay hái chiếc lá xanh biếc nhét vào miệng, lúc nhai lá lại còn nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai, mới há miệng ngoạm một miếng lớn.
Bùi Tiễn giờ hết sốt ruột rồi, lại càng thêm giận dữ.
Nghe lúc nãy những người kia bàn tán, sự tình thật không nhỏ, theo như lời người qua đường thì Mễ Lạp một mình ở khu vực gần trấn Hồng Chúc, mò mẫm đi dạo rất lâu, sau đó hôm nay lại bò ra một bờ sông không biết làm gì đó, bị tên tuần thú tinh quái của thủy phủ sông Ngọc Dịch nhìn thấy, vốn tưởng là một tiểu quái không có tên trong gia phả, nên muốn gọi lại tra hỏi, đi theo đám người hầu của sông Ngọc Dịch, Chu Mễ Lạp không chịu, cãi qua cãi lại, thế là nổi xung đột, phía thủy phủ kia dường như viện cớ vài quy tắc thủy luật của Đại Ly Sơn, gây sự vô cớ, khiến tiểu Mễ Lạp sợ không ít, rốt cuộc liền bị ăn đòn một trận.
Bùi Tiễn biết rõ thêm chút ít ngọn nguồn, theo như lời sơn quân Ngụy Bách thì tiểu Mễ Lạp xuất thân từ hồ Ách Ba ở Bắc Câu Lô Châu, về bản chất là mang thân phận thủy tinh châu khác, vốn có chút xung khắc với thủy tính của Tam Giang Đại Ly này, cũng may giờ được núi Lạc Phách cúng phụng thân phận, ảnh hưởng không đáng kể, dạo chơi nhiều, thấm chút hơi nước khắp nơi, cũng coi như nhập gia tùy tục, hai bên thủy tính có thể hòa hợp. Cho nên Bùi Tiễn mới có thể thỉnh thoảng mang theo tiểu Mễ Lạp rời núi Lạc Phách, đến chơi bên Kỳ Đôn Sơn trấn Hồng Chúc, có điều không dám quá gần bờ Tam Giang, luôn cảm thấy từ từ sẽ đến, lần sau đến nhiều, rồi thì con bé có đến bờ Trùng Đạm, Thiêu Hoa, Ngọc Dịch ba sông cũng không sao nữa.
Bùi Tiễn xốc xốc chiếc rương trúc nhỏ sau lưng, thở dài, gọi một tiếng Chu Mễ Lạp.
Tiểu cô nương mặc đồ đen quay đầu lại, thấy Bùi Tiễn đang bay xuống đất, cười toe toét, gãi gãi mặt, rồi hơi nghiêng người đi, cố tình xoay bên mặt không sưng lên về phía Bùi Tiễn.
Bùi Tiễn có nhãn lực hạng gì, liếc mắt một cái đã thấy bên kia mặt của Chu Mễ Lạp còn ứ máu, hóa ra, về nhà mà cứ chậm như sên, lại còn hái lá cây loạn xạ, là vì không để lộ chuyện mình bị ăn đòn sao?
Bùi Tiễn không nói gì.
Chu Mễ Lạp mở to hai mắt.
Tiểu cô nương một tay nhanh chóng nắm lại, bắt đầu lấy tay còn lại xoa đầu.
Đôi lông mày nhạt màu hơi vàng, tiểu cô nương cũng không dám nhíu lại quá mạnh, sợ Bùi Tiễn cảm thấy mình phải chịu ủy khuất nhiều lắm.
Khi còn ở Bắc Câu Lô Châu du ngoạn ngắm cảnh cùng nhau, có người đã từng nói, mỗi nỗi ưu phiền nhỏ khi còn bé, đều là một hạt gạo nhỏ xíu thôi, sau này khi lớn rồi nhớ lại, thì thành một bát lớn, một chén đầy ú ụ!
Bùi Tiễn hỏi:
"Có chuyện gì."
Chu Mễ Lạp nghĩ ngợi một lát, "Ta ham chơi, ra bờ sông, cúi đầu xuống nước, xem có tôm cá gì không, xem nhiều nghiện quá, cũng không dám ăn đâu, cho đỡ thèm thôi. Sau đó gặp một quan lớn lắm của thủy phủ sông Ngọc Dịch, ta giải thích mãi, mới tin ta ở gần trấn Hòe Hoàng trong huyện, ta cũng không nói núi Lạc Phách, cũng không nói hẻm Nê Bình, tiện mồm bịa tên hẻm nhỏ ở đâu đó, nơi hay nuôi gà nuôi vịt, chúng ta biết cả mà, cái quan kia liền tin ta, rồi thả ta về..."
Bùi Tiễn tức giận nói:
"Chu Mễ Lạp! Đều bị người ta bắt nạt như vậy rồi, sao không nói danh hiệu sư phụ ta ra?! Nhà của ngươi là núi Lạc Phách, ngươi là Hữu hộ pháp của núi Lạc Phách!"
Tiểu cô nương mặc đồ đen rụt rè nói:
"Sợ gây phiền phức cho người, mà cũng đâu phải chuyện gì lớn, hạt gạo nhỏ xíu thôi mà."
Hôm nay Bùi Tiễn dáng vóc lại cao thêm chút, nàng bèn thấy mình càng lùn đi.
Chu Mễ Lạp xòe tay ra, còn sót lại một nắm hạt dưa, ban đầu mang theo cả túi lớn cơ, giờ chỉ còn lại ít như thế thôi, tiểu cô nương nói nhỏ:
"Bùi Tiễn, về nhà không, chúng ta vừa cắn hạt dưa vừa đi nhé."
Bùi Tiễn trợn mắt nhìn.
Chu Mễ Lạp nhăn nhó mặt mày, như sắp khóc đến nơi.
Bùi Tiễn rời quê hương lâu như vậy, khó khăn lắm mới trở về, ai ngờ vừa gặp mặt đã quát tháo với mình, điều này khiến tiểu cô nương cảm thấy thật sự ấm ức.
Nàng dạo hết Kỳ Đôn Sơn, trấn Hồng Chúc không biết bao nhiêu lượt, là chỉ để chờ Bùi Tiễn về nhà, có thể gặp được mình đầu tiên, còn có hạt dưa để nhai.
Bùi Tiễn xoa xoa đầu tiểu Mễ Lạp, dịu dàng nói:
"Đừng khóc đừng khóc."
Sau đó Bùi Tiễn lại bảo Chu Mễ Lạp kể lại mọi chuyện đã xảy ra, phải kể thật kỹ vào.
Cô bé mặc đồ đen đầu óc chẳng để ý đến chuyện gì, mãi mới kể rõ ràng.
Bùi Tiễn sau đó nói:
"Chu Mễ Lạp, nghe lệnh!"
Chu Mễ Lạp lập tức ưỡn ngực, kiễng chân.
Bùi Tiễn vung tay lên, "Ngươi về nhà trước đi, chạy nhanh lên, không được lê la. Không được mò mẫm lung tung, về đến nhà gặp lão đầu bếp, nếu Ngụy sơn quân có ở trên núi, ngươi hãy kín đáo nói với lão đầu bếp, ta còn phải ở trấn Hồng Chúc mua ít đồ rồi mới về nhà, sắp đến năm mới rồi, ta phải chuẩn bị chút đồ ăn tết, nếu như ta về chậm thì là do mang nhiều đồ quá, ngươi bảo lão đầu bếp ra tay giúp."
Chu Mễ Lạp ngồi xổm người xuống, "Ta đâu có ngốc, hôm nay không nghe lệnh. Phải về thì cùng nhau về."
Bùi Tiễn nói:
"Ở núi Lạc Phách, ai là quan to nhất? Là ai tiến cử ngươi làm Hữu hộ pháp? Chu Mễ Lạp!"
Tiểu cô nương mặc đồ đen ngồi xổm trên mặt đất giả ngốc, đưa ngón tay quậy bùn đất và lá khô.
Bùi Tiễn cũng ngồi xổm xuống, hỏi:
"Ta có pháp chỉ của sư phụ bên người, sợ gì."
Chu Mễ Lạp ngẩng đầu, "Cái gì cơ?"
Bùi Tiễn móc từ tay áo ra bó sợi tơ màu vàng kia, "Thấy chưa?"
Chu Mễ Lạp há hốc miệng, rồi lại lấy hai tay che miệng, nói ú ớ:
"Nhìn có vẻ ghê gớm lắm đấy."
Bùi Tiễn đứng dậy, "Nhanh chóng về núi Lạc Phách, báo lại sự việc với lão đầu bếp, chuyện này gọi là truyền đạt quân tình, trách nhiệm rất nặng, làm được không đấy?! Có gánh vác nổi không?!"
Chu Mễ Lạp lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói:
"Hữu hộ pháp tuân lệnh! Lập tức lên đường!"
Bùi Tiễn thu hồi sợi tơ mang kiếm ý màu vàng kia, lại móc từ trong tay áo ra tấm bùa trân tàng nhiều năm yêu thích, vỗ lên trán Chu Mễ Lạp, "Bùa chú vào đầu, yêu ma lánh xa. Đi đi!"
Chu Mễ Lạp vội vàng chạy đi, trước khi đi, không quên xòe tay ra.
Bùi Tiễn phì cười nói:
"Tự mình tìm đường nhặt lấy."
Bùi Tiễn xoay người, nắm chặt gậy leo núi, hít một hơi sâu, thẳng tiến về phía thủy phủ sông Ngọc Dịch ở đằng xa kia.
Người trong giang hồ, phải trọng đạo nghĩa!
Đã là sơn thần thủy thần, lại càng phải che chở khí hậu một phương mới đúng.
Bắt nạt một đứa bé con, có bản lĩnh gì chứ?
Miếu thủy thần ở bên kia bờ, sau khi Bùi Tiễn chạy nhanh xuống núi, một bước bay lên, lúc rơi xuống thì tung một quyền vào mặt sông, hạ thân tức thì được nâng lên vài phần, cuối cùng một bước đã vượt qua dòng sông mênh mông.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc đồ đen, mở hiệu sách ở trấn Hồng Chúc, đang ngồi trên mái nhà, thấy cảnh đó xong thì cười nói:
"Thú vị."
Hắn hôm nay là chính thần của sông Trùng Đạm, coi như là đồng liêu với sông Tú Hoa, sông Ngọc Dịch kia.
Thủy tính của Tam Giang khác nhau, sông Tú Hoa mặt nước mênh mông, thủy tính mềm mại nhất, còn sông Trùng Đạm của hắn nước chảy xiết, cho nên thủy tính mạnh nhất, sông Ngọc Dịch tương đối đường sông ngắn nhất, thủy tính thất thường, linh khí phân bố bất định, chỗ thủy phủ sông Ngọc Dịch, linh khí cao nhất, vị thủy thần nương nương kia, nổi tiếng là kẻ "biết ăn nói", quan hệ lôi kéo được với khắp nơi cực kỳ tốt.
Hương khói miếu thủy thần rất thịnh vượng.
Không đợi Bùi Tiễn vào cửa lý sự.
Từ miếu đã có một bà lão trông miếu và một vị quan lại thủy phủ đang thi triển thủ pháp che mắt vụng về đi ra, là một người đàn ông trung niên mặt mày tươi cười.
Bà lão kia vừa mới nhận được tin tức, một thuộc hạ trước đó chịu trách nhiệm truy dấu cô bé kia, một con yêu quái đắc lực của thủy phủ, vô cùng lo lắng lặn xuống nước báo cáo lại, thông báo một tin cực kỳ không ổn.
Cô bé áo đen kia, lại chính là yêu quái trên núi Lạc Phách, còn giống như là một dạng hộ pháp cúng dường gì đó.
Bà lão không tin là thật, hộ pháp cúng dường? Đừng nói là ngọn núi Lạc Phách ai cũng không dám tùy tiện điều tra này, dù là thủy thần phủ nhà mình, hộ pháp không phải là Kim Đan mới có thể làm sao? Vậy thì làm sao có thể khiến Ngụy đại sơn quân che chở núi Lạc Phách như vậy, cảnh giới chắc thấp lắm sao?
Ở khu vực động thiên Ly Châu cũ, núi Lạc Phách là một nơi cổ quái mây mù bao phủ, quanh co, sơn chủ trẻ tuổi Trần Bình An, nghe nói trước đây chỉ là một đứa cô nhi nghèo khó ở hẻm Nê Bình, nhưng mà cơ duyên quá tốt, trước quen biết con gái duy nhất được thánh nhân Nguyễn Cung yêu mến, sau lại làm quen với Ngụy Bách, một người chính trực gặp nạn mà được cứu giúp, làm thổ địa gia núi Kỳ Đôn, có được hai vị đại quý nhân này, mới có được khung cảnh hơn mười mảnh đất phong thủy bảo địa kinh người ngày hôm nay.
Nhưng mà, cô bé kia có thân phận gia phả núi Lạc Phách, xem ra không phải giả.
Người ngoài chỉ biết mơ hồ, núi Lạc Phách dường như đối với loại yêu quái, đối với vũ phu, việc tu sĩ cảnh giới, không quá để tâm.
Có Ngụy đại sơn quân che chở núi Lạc Phách, ai dám rảnh rỗi mà đi tìm hiểu rõ ràng, một châu sơn quân, chỉ có năm người, Ngụy Bách hôm nay còn là một vị thần chi thượng ngũ cảnh duy nhất của châu Bảo Bình! Là người nhà mà cả hoàng đế bệ hạ cũng hết mực thân cận, không chỉ là nơi long hưng của Đại Ly Tống thị, mà toàn bộ bản đồ Đại Ly cũ, đều được xem là khu vực Bắc Nhạc quản hạt!
Vị quan lại nam tử của thủy thần phủ, ôm quyền chắp tay thi lễ, nói ra:
"Trước đây là ta đã hiểu lầm vị cô bé kia, nghĩ nhầm nàng là yêu quái xâm nhập phố phường sơn thủy, muốn dùng chức trách, liền sinh ra chất vấn, sau đó phát sinh tranh chấp, đúng là ta vô lễ, ta nguyện cùng núi Lạc Phách nhận lỗi."
Bà lão vừa cười vừa nói:
"Chỉ nhận lỗi sao đủ, quay về thủy thần từ sông Ngọc Dịch của chúng ta, còn phải có chút biểu thị, lão bà tử ta nhất định sẽ tự mình mang lễ đến nhà."
Bùi Tiễn tay nắm chặt gậy leo núi, không nói một lời.
Phải làm sao bây giờ?
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng mà nàng lại không biết rốt cuộc không đúng ở đâu.
Nếu sư phụ ở bên cạnh thì tốt rồi.
Coi như là sư phụ không có ở đây, có sư huynh nhỏ cũng được.
Bà lão vẫn trấn định tươi cười.
Nam tử kia thì vụng trộm giật giật khóe miệng. Bản thân bị trách phạt một lần, sau đó còn phải bỏ tiền túi ra mua lễ vật, là chuyện chắc chắn rồi, nhưng mà hiện tại cô bé này tìm tới cửa hạch tội, thật coi miếu thủy thần từ sông Ngọc Dịch không có chút mặt mũi nào sao? Thủy thần phủ kiêng kỵ, chính là vị sơn chủ trẻ tuổi kia có vận khí cứt chó cực tốt, và người sau lưng thanh niên kia Nguyễn Tú, Ngụy Bách. Trước mắt một vũ phu nhỏ buồn cười buồn cười thế này, ha, còn muốn dựa vào nắm đấm và cây gậy leo núi, đập phá từ miếu chúng ta à? Đập thì cứ đập đi, đến lúc đó xem đến lượt ai xin lỗi ai nhận lỗi, khó mà nói rồi.
Bùi Tiễn mắt nhanh, nhìn thấy hết.
Tức giận đến nàng chỉ biết hít sâu một hơi.
Gậy leo núi trong tay hơi run rẩy, bên trong ống tay áo, càng nổi lên một chút rung động không dễ phát hiện, bởi vì cũng không phải là loại linh khí bị luyện khí sĩ vận chuyển thần thông thuật pháp ảnh hưởng, nên vị bà lão coi miếu có đạo hạnh cao nhất cũng không phát hiện ra.
"Bồi thường lễ cái đầu nhà ngươi, xin lỗi cái đầu nhà ngươi!"
Một bóng xanh khí thế như cầu vồng, trực tiếp đáp xuống bên ngoài thủy thần từ, đứng bên cạnh Bùi Tiễn.
Chính là Trần Linh Quân đã triệt để luyện hóa Long vương lâu.
Trần Linh Quân không nói hai lời, giơ tay nâng Long vương lâu đã được Hỏa Long chân nhân ở Bắc Câu Lô Châu đích thân sửa lại như lúc ban đầu, Long vương lâu đột nhiên lớn như núi, bao phủ toàn bộ thủy thần từ.
Long vương lâu thế gian, dù là giao long cũng tùy ý bắt được, mà Trần Linh Quân trước mặt bà lão cùng quan lại thủy thần phủ, vốn là xuất thân thủy tiên thủy tinh, cái áp lực trời sinh đó, bà lão còn có thể gượng người đứng vững, mà quan lại nam tử thủy thần phủ ngay lập tức hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cũng chỉ là bị bà lão tóm lấy bả vai, mới không bị mất hết thể diện.
Trần Linh Quân nói:
"Nhận lỗi đúng không, ông đây sẽ học theo các ngươi, đánh cho một trận rồi nhận lỗi sau!"
Bà lão mỉm cười nói:
"Đánh nhầm tiểu cô nương, tự nhiên ngàn sai vạn sai, nhưng mà đã có sai, thì nên nhận lỗi, còn có gì sai? Vị tiên sư này, chẳng lẽ muốn ỷ thế hiếp người, hôm nay định lấy pháp bảo tiên gia này trấn áp thủy thần từ sao?"
Trần Linh Quân mặt âm trầm, gật đầu nói:
"Đúng vậy, đánh xong cái thủy thần từ rách nát này, ông đây sẽ đi Bắc Câu Lô Châu, lão gia nhà ta muốn mắng cũng không mắng được."
Bùi Tiễn đột nhiên nói:
"Trần Linh Quân, ta quen bị sư phụ mắng rồi, để ta đánh đi."
Trần Linh Quân ngẩn người.
Lão gia nhà mình làm sao có thể nỡ lòng nào mắng tiểu cô nương này chứ.
Trần Linh Quân cười nói:
"Bùi Tiễn, cảnh giới của ngươi bây giờ..."
Không đợi Trần Linh Quân nói xong.
Gậy leo núi trong tay Bùi Tiễn gõ mạnh xuống mặt đất, đoàn khí tượng màu vàng sợi tơ mà ngay cả Bùi Tiễn cũng không thể đè nén được trong ống tay áo, trong nháy mắt tản ra, như thác nước đổ xuống, nhẹ nhàng từng sợi, quấn chặt lấy cây gậy leo núi.
Giống như một thanh trường kiếm màu vàng.
Bị Bùi Tiễn cắm kiếm chống xuống đất.
Trong một sát na, giữa đất trời, kiếm ý dạt dào.
Ngay cả Trần Linh Quân bẩm sinh có thể chất cường tráng dị thường, cũng nhịn không được dịch người lùi lại vài bước.
Nữ tử kiếm tiên Chu Rừng một mạch lão tổ đại kiếm tiên, từng nói trong lòng có bất mãn, thì phải rút kiếm.
Bà lão kia luống cuống, cuối cùng không thể giữ được vẻ trấn định và khí độ trước đó, cho là chuyện nhỏ.
Cô bé đeo sọt trúc trước mắt này, rõ ràng là kiếm tu.
Thậm chí rất có thể là kiếm tiên phôi thai trong truyền thuyết!
Người coi miếu đã không thể quản được tên quan lại thủy phủ bình thường kia nữa, vội vàng vận chuyển thần thông bản mệnh của thủy tiên, dùng tiếng lòng truyền tin cho thủy thần nương nương trong thủy phủ lớn ngoài sông.
Chỉ là không có chút phản ứng nào.
Bởi vì trên không trung mặt sông trên thủy phủ, có một ông lão chán nản đang cưỡi gió mà đi, chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn xuống dòng nước, cười tủm tỉm nói:
"Sẽ chết đấy."
Bùi Tiễn nhấc lên những đạo kiếm ý màu vàng quấn quanh cây gậy leo núi, một đôi mắt sáng ngời.
Nàng nói:
"Ta nhớ ra lời sư phụ nói rồi! Xin lỗi hàng đầu là thành tâm, chứ không phải nhận lỗi nhiều bao nhiêu. Việc này không đúng, thì thứ tự cũng sẽ không đúng. Thế nào là thành tâm? Các ngươi không phải là xin lỗi núi Lạc Phách, mà là xin lỗi Chu Mễ Lạp."
Thủy thần Trùng Đạm Giang thu tay lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng không thể tùy ý thủy thần từ sông Ngọc Dịch này tìm đường chết như vậy được, nên tranh thủ thời gian cưỡi gió đến xem, náo nhiệt nhìn đã nhiều rồi, chỉ biết nhìn trò cười a, dễ rước họa vào thân, sớm muộn bị người khác cười cho mà coi a cười cho mà coi.
Không ngờ vừa đến gần chỗ thủy phủ này, lão nhân kia liền cười nói:
"Cố tình kéo lệch trọng tâm, nói ngụy biện, cũng sẽ chết."
Thủy thần áo đen đành phải hạ người xuống. Ngồi trên mặt nước sông Ngọc Dịch.
Một vị nữ tử dung trang thướt tha bước ra mặt nước, cười lạnh nói:
"Núi Lạc Phách cậy mạnh gây sự ở sông Ngọc Dịch, ta nhất định sẽ cùng Lễ bộ Đại Ly đòi lại công bằng cho ra nhẽ."
Chu Liễm móc ra một thẻ bài vô sự thái bình của Đại Ly, còn là thẻ vô sự hạng nhất, đeo bên hông, gật đầu cười nói:
"Được. Ta liền cho ngươi cơ hội này. Để cho đồng liêu Trùng Đạm giang của ngươi, đừng cảm thấy ngươi là phô trương thanh thế."
Vị thủy thần nương nương kia nhìn thấy miếng vô sự bài toàn là hàng thật hạng nhất kia xong, sắc mặt kịch biến, đang do dự bất định, liền định cắn răng, cúi đầu xuống trước, làm tiếp tính toán... Ai ngờ một quyền đã đến.
Nàng trực tiếp bị một quyền đánh xuống sâu dưới đáy sông Ngọc Dịch.
Kim thân rung động không nói, thất khiếu chảy ra tơ máu màu vàng của sơn thủy chính thần.
Mà lão đầu gầy thấp bé, một thân quyền ý bùng nổ, lại giống như tiên nhân tích thủy thần thông, rơi thẳng xuống chỗ không xa dưới đáy nước.
Lão nhân cười ha hả nói:
"Quản sự núi Lạc Phách, Chu Liễm, hôm nay thỉnh quyền thủy thần phủ sông Ngọc Dịch, có nhiều đắc tội."
Lão nhân lùi lại một bước, từng bước một nhẹ nhàng bước ra, dáng còng lưng càng xoay người, chậm rãi nói:
"Lão phu ra quyền, chỉ có sống hoặc chết, không nói đạo lý."
Dưới đáy sông xa trên mặt nước, thủy thần Trùng Đạm Giang nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng.
Vị tông sư võ học dưới đáy sông, không chỉ đơn giản là Viễn Du cảnh.
Quyền ý của lão giả lớn lao, đột nhiên áp qua thủy vận sông Ngọc Dịch.
Lại là một loại ý vị áp đảo không thể tưởng tượng nổi!
Sau một quyền.
Nước sông vỡ nát.
Lão nhân đưa tay tóm lấy cổ một vị nữ tử cung trang, người sau toàn thân chảy đầy máu tươi màu vàng, rơi vào giữa dòng nước cuồn cuộn.
Lão nhân liếc mắt nhìn thủy thần Trùng Đạm Giang, người sau đứng dậy ôm quyền nói:
"Tiền bối cứ đi về phía thủy thần miếu sông Ngọc Dịch."
Lão nhân cười nói:
"Mua sách bán sách tình cảm với thủy thần đại nhân, cũng không phải một hai lần, núi Lạc Phách đều nhớ kỹ cả đấy, trước đây ta chỉ là đang phô trương thanh thế thôi, thủy thần đại nhân đừng ghi hận a."
Thần sông Trùng Đạm cười khổ gật đầu.
Tại miếu bên kia, người coi miếu từ xa nhìn thấy cảnh tượng đó, một lão nhân cưỡi gió từ xa đến, tay dắt theo vị thủy thần nương nương nhà mình bị trọng thương đến cực điểm.
Lão bà hồn bay phách tán, vội vàng vận dụng chút ít thần thông pháp thuật ít ỏi, thi triển thủ thuật che mắt, rồi lập tức đóng sầm cửa chính miếu lại, tránh cho đám thiện nam tín nữ bên trong nhìn thấy cảnh tượng này.
Trước đó miếu thủy thần đã ồn ào rồi, dù sao không ai mù lòa, đều thấy được tòa Long Vương lâu lơ lửng trên không trung kia. Bà lão cố ý không đóng cửa, chỉ là cản đám khách hành hương không cho ra cửa, cố ý để bọn họ ở cửa xem náo nhiệt.
Sau khi Chu Liễm hạ xuống, tiện tay ném vị thủy thần nương nương xuống chân bà lão, đi đến giữa Bùi Tiễn và Trần Linh Quân, đưa hai tay đè lên đầu hai người, cười nói:
"Rất tốt."
Bùi Tiễn vung tay gạt phắt tay lão đầu bếp xuống.
Trần Linh Quân thu lại tòa Long Vương lâu che khuất cả bầu trời kia.
Chu Liễm bước thẳng về phía trước, một chân giẫm lên đầu thủy thần nương nương đang hấp hối, nhìn về phía cửa chính, cười với bà lão coi miếu:
"Lão bà này, người xấu tâm xấu, sao không tiếp tục lôi kéo dân chúng giúp ngươi gánh vác nguy hiểm đi, có phải còn muốn làm bẩn thanh danh núi Lạc Phách chúng ta? Vô dụng thôi."
Chân Chu Liễm tăng thêm lực, trực tiếp đạp cho nửa đầu thủy thần kia lún sâu vào đất, "Thôi được rồi, cứ vậy đi, nhớ chịu nhận lỗi đấy nhé, người đến hay không không sao cả, còn đỡ mấy bát nước trà, nhưng tiền của thần tiên thủy phủ sông Ngọc Dịch nhất định phải đến. Núi Lạc Phách chúng ta là ngọn núi nhỏ, nghèo rớt mồng tơi."
Chu Liễm quay đầu hỏi:
"Muốn thoải mái chút, hay là muốn chừa một đường sống để sau gặp mặt?"
Bùi Tiễn vung gậy leo núi, nghi ngờ nói:
"Ý gì?"
Chu Liễm cười:
"Đợi Tú Tú tỷ ngươi về thì biết."
Bùi Tiễn ồ lên một tiếng:
"Vậy nói lời xin lỗi là xong chuyện."
Chu Liễm cúi đầu nhìn thủy thần nương nương sắp chết nhưng vẫn giả chết kia, tụ âm thành tuyến, cười nói:
"Số ngươi thật tốt đấy, gặp núi Lạc Phách chúng ta, thì lén mà vui đi, không thì đừng nói đến cái miếu này, sau này có còn sông Ngọc Dịch hay không còn khó nói đấy. Cách cứu mạng ta đã dạy cho ngươi rồi, tự mình cân nhắc đi."
Cuối cùng, Chu Liễm dẫn Bùi Tiễn và Trần Linh Quân cùng rời đi, men theo bờ sông mà đi, ung dung tự tại.
Chu Liễm xoa xoa cổ tay, cảm khái:
"Rốt cuộc vẫn chưa đủ thống khoái. Nếu đều là đám thần núi thần sông bản tính như vậy, đường đi của Nguyên Bảo mới là đúng. May mà không hoàn toàn như vậy."
Bùi Tiễn oán trách:
"Đánh đánh giết giết, còn gì là thể thống. Lão đầu bếp, con ngốc nghếch Nguyên Bảo lại nói gì vậy? Nó cao lớn như vậy, sao não cứ mơ mơ màng màng thế."
Chu Liễm cười nói:
"Về nhà rồi hẵng nói."
Bùi Tiễn gõ một gậy vào đầu Trần Linh Quân đang ủ rũ, dù chỉ là một chút kiếm ý còn sót lại, cũng khiến Trần Linh Quân suýt nữa ngã nhào, run rẩy đứng dậy.
Trần Linh Quân nóng bừng, lảo đảo một hồi, cuối cùng ôm đầu hét lên:
"Bùi Tiễn, clgt!"
Bùi Tiễn cũng giật mình, vội vàng xin lỗi, nói cái gậy leo núi này hôm nay lạ thật, thấy Trần Linh Quân không giận, hào hiệp! Bùi Tiễn liền cười ha hả nói:
"Trần Linh Quân, hôm nay làm việc thật sảng khoái. Trên sổ sách nhỏ của ta, ta xóa hết cả bảy mươi hai khoản ngươi đoạt hạt dưa rồi, xóa hết cả!"
Ghi sổ tận bảy mươi hai lần...
Chỉ vì chuyện cắn hạt dưa như vậy.
Trần Linh Quân nhe răng nhếch miệng, bị đánh một gậy, vậy mà vẫn tươi cười:
"Ta cảm ơn ngươi nha."
Bùi Tiễn nhảy lên phía trước:
"Đi tìm Mễ Lạp ăn hạt dưa thôi."
Chu Liễm nói:
"Bùi Tiễn, đừng quên."
Bùi Tiễn điệu bộ vui đùa với điên kiếm pháp kia, thỉnh thoảng lại hù Trần Linh Quân một phen, "Biết rồi, ta sẽ dặn dò tiểu Mễ Lạp."
Trần Linh Quân nói:
"Lão đầu bếp, ta định đi Bắc Câu Lô Châu rồi."
Chu Liễm gật đầu:
"Đi sớm về sớm."
Nguyễn Cung từ kinh thành Đại Ly trở về Long Tuyền Kiếm Tông, vẫn như cũ đam mê việc rèn kiếm.
Chuyện nghị sự ở Ngự thư phòng, ai nấy đều ký kết sơn minh, nếu ai tiết lộ ra ngoài, gặp phải lời thề phản công, nếu Đại Ly triều đình biết được, thì cả chín tộc bị giết sạch.
Nguyễn Cung càng không để ý đến những thứ này, hắn với triều đình Đại Ly vốn đã là minh hữu.
Sự vụ ở Long Tuyền Kiếm Tông, Nguyễn Cung vẫn như trước không quan tâm mọi việc, mọi chuyện lớn nhỏ của tông môn đều giao cho các đệ tử thân truyền như Đổng Cốc, Từ Tiểu Kiều quản lý.
Việc qua lại với triều đình Đại Ly và những người trên núi khác cũng đã dần dần giao hết, con gái Nguyễn Tú sau khi tu hành trên núi Long Tích vài năm, liền âm thầm xuống núi, đi về hướng bắc, đến khu vực biên giới mới của Long Tuyền Kiếm Tông. Cũng tốt, cuối cùng không đánh nhau, mà hòa khí thỏa thuận mọi chuyện với thần núi Trung Nhạc cũ kia. Điều này làm Nguyễn Cung yên lòng không ít.
Đất đai thì có, nhưng không ai quản lý, đây là điều khó xử nhất của Long Tuyền Kiếm Tông.
Đối với một môn phái hàng đầu, đệ tử đích truyền của tổ sư Long Tuyền Kiếm Tông, lại quá ít.
Dù đã liên tiếp thu nhận ba đợt đệ tử, vì mỗi đợt không nhiều người, vẫn cứ có vẻ lụi tàn hương khói.
Cho nên Tống thị Đại Ly đã giao bản đồ của vương triều Chu Huỳnh cũ cho Chính Dương Sơn, Nguyễn Cung cũng không thấy có gì đáng trách, vì bản lĩnh mình không đủ, giữ không được miếng mỡ, nên rơi vào bát người khác, vậy thì an phận gặm dưa muối trong bát mình.
Huống chi lúc trước ở khu vực Trung Nhạc cũ, Đại Ly cũng đã cắt một mảng lớn đất cho Long Tuyền Kiếm Tông, coi như là trả lễ.
Vùng đất gần kinh đô kia là do vị hoàng đế trẻ tuổi muốn ra vẻ, tránh cho quan lại trong triều nghĩ nhiều, hiểu nhầm rằng Long Tuyền Kiếm Tông đã thân cận với triều đình, mà Chính Dương Sơn mới là tông môn kiếm đạo đứng đầu Bảo Bình châu trong tương lai.
Đương nhiên, Tống thị Đại Ly cũng sẽ tránh khỏi hiềm nghi "qua cầu rút ván".
Triều đình Đại Ly, từ tiên đế đến đương kim bệ hạ, từ khi Nguyễn Cung trấn giữ động thiên Ly Châu đến nay, về mọi mặt đều cực kỳ ưu đãi với Nguyễn Cung.
Chủ yếu vẫn là vì Nguyễn Cung không muốn thu nhận bừa bãi đệ tử, tâm tính không đạt yêu cầu thì dù có là kiếm phôi bẩm sinh cũng sẽ có nơi khác thu nhận, đi vào Chính Dương Sơn, nơi có hi vọng trở thành Kiếm Tông kế tiếp kia cũng không sao.
Trong mười hai đệ tử ký danh lúc trước, đã có một nửa rời đi, trong đó có vị kiếm phôi bẩm sinh kia, hiện giờ đã đến Chính Dương Sơn, là đệ tử thân truyền của tổ sư bên đó rồi, nghe nói còn được một vị lão tổ nào đó thu làm đệ tử đóng cửa.
Duyên của Nguyễn Cung tốt như vậy, cũng thật khiến cả vị hoàng đế trẻ tuổi Tống Hòa phải mở rộng tầm mắt.
Trước khi nghị sự tại Ngự thư phòng, Kỳ Chân của Thần Cáo tông, lão tổ miếu Phong Tuyết, kiếm tu chưởng luật núi Chân Vũ, Lưu Lão Thành của Chân Cảnh tông, cả bốn vị sơn quân gồm Ngụy Bách, Tấn Thanh, cộng thêm gia chủ Hứa thị ở thành Thanh Phong đều trò chuyện rất hợp ý với Nguyễn Cung, họ chủ động mở lời, đến bắt chuyện, ít nhất cũng chủ động cất tiếng gọi, làm đủ lễ nghi.
Quả thực là độc nhất vô nhị.
Nguyễn Cung không giỏi nói năng là thật, nhưng người tu đạo trên núi sống ra sao, thời gian lâu dần rất khó giấu giếm.
Người biết Nguyễn Cung thì không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào, phần lớn đều nguyện ý kết giao thân thiết. Người không biết, chỉ cần nhắc đến Nguyễn Cung một cách lưu loát, dù là Nguyễn Cung của miếu Phong Tuyết ngày xưa hay Nguyễn tông chủ hôm nay, đều sẽ sẵn lòng vì người thợ rèn kiếm số một Bảo Bình châu này mà nói một câu hữu ích.
Hôm nay Nguyễn Cung ít khi lộ diện, gọi cả đại đệ tử đến cùng bàn ăn cơm.
Đổng Cốc, đệ tử khai sơn trên gia phả tổ sư đường của Long Tuyền Kiếm Tông. Lúc trước sau khi bước vào Kim Đan, đã khai sơn. Nhưng điều khó xử nhất của Đổng Cốc chính là hắn không phải là kiếm tu, và vì xuất thân của hắn, càng khó mở miệng. Hiện tại, cả triều đình Đại Ly và một vài đỉnh núi tiên gia đều có chút bàn tán.
Từ Tiểu Kiều vốn là kiếm tu của miếu Phong Tuyết, vì phạm sai lầm lớn mà bị đuổi khỏi sư môn, sau khi tìm được Nguyễn Cung, đã tự mình chặt đứt ngón tay cái tay phải cầm kiếm, mới được Nguyễn Cung thu làm đệ tử thân truyền.
Tạ Linh sớm đã thai nghén được một thanh phi kiếm bổn mạng, không những thế, ngoài tiên binh mà Lục Trầm đã tặng, lão tổ Tạ Thực cũng lần lượt tặng cho hậu duệ hẻm Đào Diệp này hai kiện trọng bảo, một thanh tên là "Lá Đào", là di vật của một kiếm tiên Bắc Câu Lô Châu, đã được Tạ Linh luyện thành bổn mạng vật, và một cái hồ lô dưỡng kiếm phẩm trật cực cao, tên là "Trăng Rằm".
Bốn thầy trò, vừa đủ mỗi người một chiếc ghế dài.
Nguyễn Tú vẫn còn ở khu vực Trung Nhạc cũ, Nguyễn Cung muốn gắp thức ăn cho ai cũng không có cơ hội.
Nguyễn Cung nói:
"Đổng Cốc, lúc trước ngươi đã nói với ta, là tranh thủ trăm năm nữa sẽ vào được Nguyên Anh?"
Đổng Cốc vội đặt bát đũa xuống, lau miệng, nghiêm mặt nói:
"Dạ, sư phụ."
Nguyễn Cung nói:
"Vậy thì đừng vì tốc độ tu hành của người khác mà ảnh hưởng tâm cảnh, ép mình phải sớm bước vào Nguyên Anh. Tu hành chứng đạo, đều phải là công phu của mình. Ở Long Tuyền Kiếm Tông, không phải kiếm tu thì sao, bị người ngoài chê cười thì thế nào, cho dù sau này bị Từ Tiểu Kiều hay Tạ Linh vượt qua cảnh giới thì sao? Ngươi chẳng phải là đại đệ tử khai sơn của Long Tuyền Kiếm Tông ta rồi sao?"
Từ bao giờ Long Tuyền Kiếm Tông cần dùng nắm đấm để phân biệt đối xử, ta đã không dạy qua hay sao? Cũng là do ngươi không nhớ kỹ thôi?"
Nguyễn Cung nhìn Đổng Cốc, "Tiếp tục ăn cơm."
Đổng Cốc lập tức cầm lấy đũa.
Nguyễn Cung quay đầu nói:
"Từ Tiểu Kiều, Tạ Linh, hai người các ngươi ăn xong bữa cơm, liền đi khu vực Trung Nhạc cũ của Đại Ly, nếu Tú Tú không muốn về, khuyên không được, thì cứ theo nàng."
Từ Tiểu Kiều gật đầu.
Nguyễn Cung đột nhiên nói:
"Nhớ đến tiệm bánh Áp Tuế ở hẻm Kỵ Long, mua nhiều chút bánh ngọt."
Tính tình điềm đạm của Từ Tiểu Kiều hiếm khi lộ ra một nụ cười.
Tạ Linh thì càng khó giấu được vẻ vui mừng, cuối cùng cũng có thể gặp Tú tỷ tỷ.
Hai vị kiếm tu đích truyền của Long Tuyền Kiếm Tông, ngự kiếm bay đến trấn nhỏ Hòe Hoàng này, đến bên ngoài tiệm Áp Tuế ở hẻm Kỵ Long, Từ Tiểu Kiều ở tiệm Áp Tuế chọn mỗi loại bánh ngọt một ít, chọn bánh hoa đào nhiều nhất, đủ hai gói giấy dầu lớn.
Chưởng quầy là Thạch Nhu.
Gặp Từ Tiểu Kiều, đặc biệt là Tạ Linh, người có sư môn và gia thế đều rất hiển hách, Thạch Nhu không khỏi có chút câu nệ.
Nghe nói là mua bánh ngọt cho Nguyễn Tú, Thạch Nhu liền định không lấy tiền.
Dù sao Tú Tú cô nương, Thạch Nhu rất thân cận, chỉ là đã rất nhiều năm không gặp.
Tạ Linh mỉm cười nói:
"Thạch chưởng quỹ, cám ơn, tiền vẫn phải trả."
Thạch Nhu liền không dám nhiều lời.
Dù sao dáng vẻ hiện tại của mình, thật muốn so đo thì đúng là không ổn.
Sau đó hai người ngự kiếm bay về phía địa bàn mới của Long Tuyền Kiếm Tông.
Trên biển mây, Tạ Linh cười hỏi:
"Nhị sư tỷ, nghe nói bên cạnh Tú Tú tỷ có thêm nhiều yêu tinh nhỏ?"
Từ Tiểu Kiều ừ một tiếng.
Tạ Linh liền không hỏi thêm.
Trong vùng núi tuyết phủ dày đặc, hai người đi trên đường xuống núi, một cô bé ôm ô giấy dầu lao ra, sau đó lăn lộn trên đất, toàn thân dính tuyết trắng, lăn xuống dưới.
Phía sau, một nữ tử trẻ tuổi chậm rãi đi theo.
Cô bé đứng dậy, cầm ô giấy dầu trong tay làm cái chùy, lẩm bẩm:
"Lão Quân vung mạnh một nhát, Huỳnh Hoặc thêm than lửa, ái chà! Ái chà! Vũ sư thần gió đang giúp sức ôi, Lôi Công Điện Mẫu đến ra tay ôi, đùng đùng không ngớt!"
Nữ tử trẻ tuổi nói:
"Khẩu quyết luyện kiếm, không phải học thuộc lòng như vậy."
Cô bé ngừng động tác vung búa trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn ngọn núi xa, hạ giọng hỏi:
"Tú tỷ tỷ, đó là sơn thần hả, là sơn quân của Đại Ly vương triều trước đây đó! Sao lại im hơi lặng tiếng thế, giống như bị sét đánh ấy, có thể nổ chết những đứa nhỏ như ta. Sao gặp tỷ, hắn lại khách khí vậy? Nhìn thì không phải là khách khí, mà là sợ Tú tỷ tỷ đấy."
Nguyễn Tú nói:
"Ngươi thông minh thế, biết rõ đáp án rồi, còn hỏi làm gì. Nói nhiều, dễ đói."
Cô bé con ngươi đảo một vòng, "Tú tỷ tỷ, vậy chẳng phải tỷ còn thông minh hơn ta sao?"
Nguyễn Tú lắc đầu nói:
"Ta không thích nghĩ sự việc, khá đần."
Cô bé cố ý sợ hãi, "Tú tỷ tỷ, tỷ dễ đói như vậy, có phải đói bụng quá sẽ ăn tươi ta không?"
Nguyễn Tú gật đầu nói:
"Sẽ đó."
Cô bé hấp tấp chạy đến bên Nguyễn Tú, lúc này mới thực sự kinh hãi, kéo kéo ống tay áo của nàng, khẽ nói:
"Tú tỷ tỷ, đừng ăn ta."
Nguyễn Tú không quá muốn nói chuyện.
Cô bé giơ ô giấy dầu trong tay, "Tú tỷ tỷ, coi chừng ta mách lẻo đó..."
Kết quả cô bé bị Nguyễn Tú nhẹ nhàng tát một cái, đánh xoay tròn mười mấy vòng, ngã xuống tuyết đọng ở phía xa, lăn lông lốc một đoạn dài, làm gãy vô số cành khô.
Nhưng cô bé rất nhanh đã chạy về bên Nguyễn Tú, xem như không có chuyện gì, hẳn là đã quen rồi.
Gần đến chân núi, cô bé vội vàng trốn sau lưng Nguyễn Tú.
Từ Tiểu Kiều và Tạ Linh nhẹ nhàng đáp xuống, thu kiếm vào vỏ. Chỉ tư thế thu kiếm thôi, hai người sư xuất đồng môn cũng khác hẳn nhau, một người gọn gàng linh hoạt, một người phong lưu thoải mái.
Một người cung kính gọi Đại sư tỷ.
Một người cười gọi một tiếng Tú Tú tỷ.
Nguyễn Tú gật đầu, chỉ nói một câu:
"Đến rồi à."
Cô bé núp sau lưng Nguyễn Tú, thò đầu ra ngó nghiêng, kỳ quái, kiếm tiên đến một lúc đến hai người, nhìn không phải là thần tiên quyến lữ gì, bộ dáng của mấy cậu thiếu niên thì rõ là ưa thích Tú tỷ tỷ.
Vừa rồi gọi Tú Tú tỷ?
Chậc chậc chậc.
Cô bé cảm thấy tiểu kiếm tiên này, thảm thật.
Từ Tiểu Kiều cởi gói bánh, đưa cho Nguyễn Tú, cười nói:
"Bánh ngọt tiệm Áp Tuế."
Nguyễn Tú nở nụ cười, nhận lấy gói bánh, nghĩ một chút, lại càng vui vẻ.
Cô bé trong lòng oán thầm, nhìn xem, không bằng một gói bánh ngọt, lại khiến Tú tỷ tỷ vui vẻ.
Thật muốn đem tên thiếu niên này đánh ngất rồi, kéo về động phủ làm áp trại phu quân tương lai, nuôi béo rồi, có thể xem còn có thể nấu cơm. Đến cái gọi là động phủ, cũng chỉ có một mình nàng.
Nguyễn Tú cẩn thận lấy ra một miếng bánh hoa đào, bỏ vào miệng, lập tức mặt mày hớn hở.
Sau đó nắn thành một miếng bánh cho cô bé, cô bé nuốt cái ực, mùi vị thế nào, không biết.
Nguyễn Tú hỏi:
"Trả tiền chưa?"
Từ Tiểu Kiều nói:
"Trả rồi."
Nguyễn Tú gật gật đầu, lại nói:
"Ta đến chỗ đó, không cần trả tiền."
Từ Tiểu Kiều á khẩu.
Tạ Linh thì càng tâm trạng phức tạp.
Từ Tiểu Kiều nói:
"Sư phụ bảo ta hỏi Đại sư tỷ, có muốn về không."
Nguyễn Tú nói:
"Về chứ, tại sao không về. Ta còn muốn nghe tiểu Mễ Lạp kể chuyện, lâu như vậy không gặp, tiểu Mễ Lạp lại có thể bịa ra rất nhiều chuyện rồi."
Từ Tiểu Kiều cảm thấy lý do này, Nguyễn Tú nói, ngược lại là một đạo lý hiển nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận