Kiếm Lai

Chương 556: Trần Bình An Uống Rượu (3)

Nếu như may mắn.

Trần Bình An nghe câu này xong liền cảm thấy không chút hy vọng.

Ông lão mỉm cười nói: "Sau hôm nay, lão phu sẽ chú ý lực đạo mỗi lần ra tay, sẽ không làm cho ngươi ngay từ đầu đã cảm thấy khó có thể chịu đựng được, nhưng tư vị cuối cùng, ha ha, đến lúc đó ngươi tự mà cảm nhận."

Trần Bình An cảm thấy dự cảm không lành.

Ông lão thu lại ý cười, tâm cảnh nhất thời như giếng cổ không dao động, chậm rãi bày ra một quyền thế phong cách cổ xưa, "Lão phu khi tuổi còn trẻ, thích đi bốn phương, cũng không mang theo thần binh lợi khí, chỉ trông cậy vào hai nắm tay đánh cả trên núi dưới núi, từng nhìn thiên sư đánh sấm báo xuân về! Tương truyền thời đại viễn cổ, lôi thần lái xe nổi trống, làm kinh sợ tai họa trong thiên hạ, gạn đục khơi trong."

Ông lão sắc mặt bình tĩnh, "Sau một lần quan sát, lão phu đã có cảm ngộ, ngộ ra một thức này, tên là Thần Nhân Lôi Cổ thức, tức là thần tiên đánh trống!"

Trần Bình An dựng tai mà nghe, không dám bỏ sót một chữ nào.

Lý do rất đơn giản, không thể chịu khổ uổng công như vậy!

Ông lão tàn khốc nói: "Tiểu tử đứng cho vững, ăn trước mười quyền!"

Trong lầu trúc vang lên một trận tiếng vang giòn tan như pháo nổ.

Mười quyền liên miên không dứt, theo thứ tự nện trúng mười chỗ trên người Trần Bình An, lực thông khí phủ, khiến cho khí cơ bị kích động không còn như bình thường, như một cái chổi lướt qua, tro bụi nổi lên bốn phía.

Sau khi thu quyền, ông lão nở một nụ cười cổ quái.

Trần Bình An chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, ban đầu còn có chút kinh ngạc, cảm thấy ông lão ra quyền cũng không nặng, đánh ở trên người hoàn toàn có thể chịu được.

Trong nháy mắt sau đó, Trần Bình An bỗng nhiên thất khiếu đổ máu, ngã xuống đất không dậy nổi, bắt đầu lăn lộn.

Trần Bình An cắn chặt môi, không cho mình đau mà khóc thành tiếng.

Lúc luyện quyền, ngoại trừ nghe Chu Hà nói trong thời kỳ đầu luyện võ, không thể uống rượu tổn hại thân thể ra, còn từng nhiều lần nghe nói không thể đánh rơi luồng khí kia, Trần Bình An thật vất vả mới biết được một chút quyền lý, vô cùng quý trọng, mãi cho tới hôm nay, vẫn kiên trì không ngừng. Cho dù sau đó biết đại phúc duyên nằm trong bầu rượu phải nghe kể mới biết của A Lương, Trần Bình An cũng không hối hận điều gì.

Ông lão trơ mắt nhìn thiếu niên lăn lộn quanh đó, cười nhạo nói: "Thế nào, mùi vị không tệ chứ? Tinh túy của quyền này nằm ở chỗ quyền thế có thể tích lũy gấp bội lần, đó là có Đại La Kim Tiên người người xưng tụng kim thân bất phá, chỉ cần ngươi ra quyền đủ nhanh, số lần đủ nhiều, thì ngươi sẽ có thể đánh nát được hết!"

Ông lão nói xong thì vẻ mặt hơi ngây ngẩn.

Năm đó khu đang ở trên đỉnh võ đạo, ông vẫn muốn biết một việc.

Nếu là Đạo tổ Phật Đà bằng lòng không đánh trả, để cho chiêu thức của mình không ngừng tích lũy, cuối cùng họ có thể chống đỡ được mấy trăm quyền? ! Mà mình có thể đánh ra mấy trăm quyền? !

Ông lão nhanh chóng lấy lại tinh thần, giải thích: "Yên tâm, mười quyền này của lão phu dùng xảo kình, không tổn thương túi da thân thể kia, chỉ đánh vào hồn phách của ngươi. Ngươi cứ cắn môi là sẽ có thể chống cự qua được."

Thiếu niên lăn lộn dưới đất ước chừng nửa nén hương, sau đó ngồi dậy, dựa vào phương pháp hô hấp thổ nạp mà Dương lão nhân truyền thụ, cùng với pháp môn vận khí mà A Lương dạy cho mình, sau một nén nhang mới chậm rãi đứng dậy, mồ hôi đầy người, ướt sũng như vừa được vớt lên bờ.

Ông lão gật đầu cười nói: "Xem ra mười quyền vẫn được, vậy ăn mười lăm quyền rồi tính tiếp."

Sau một lát, Trần Bình An tiếp tục lăn lộn dưới đất, lúc này đây cơ thể hắn đụng vào chân tường, đầu đập vào tường mà vẫn không hề hay biết.

Trần Bình An nằm dưới đất suốt thời gian hai nén hương, cũng chưa thể ngồi dậy, càng đừng nói tới chuyện đứng lên mắng mỏ ông lão kia.

Ông lão yên tĩnh quan sát những biến đổi rất nhỏ của khí cơ trong cơ thể thiếu niên, tiếp tục nói: "Võ đạo võ đạo, cũng là đại đạo! Luyện khí sĩ luôn xem thường võ phu thuần túy, chỉ nói võ học mà không nói võ đạo, cho rằng võ học mãi mãi không thể đạt tới độ cao của 'Đạo', lão phu không tin tà!"

"Lão phu đã đi xem hết điển tịch bách gia, có một ngày đọc tới một đoạn nội dung, trên trang sách miêu tả một cô gái thướt tha, dáng người dung mạo khuynh quốc khuynh thành, văn tự nói cô gái võ sư này, lòng nghĩ tới thương sinh, không tiếc đi quá giới hạn, trái với thiên luật, tự tiện ban mưa xuống nhân gian, kim thân của nàng bị giam giữ ở trên một Đả thần đài, ngày đêm chịu tội, trong chiếu thư thiên đế răn dạy, có bốn chữ 'tự làm tự chịu', lão phu lúc ấy liền vỗ bàn, mắng to vô liêm sỉ! Tức giận khó bình, liền đi ra bên ngoài, đang lúc mưa to giàn giụa, lão phu dùng một quyền đánh cho màn mưa thối lui lên trên hơn mười trượng!"

"Cho nên một quyền này của lão phu, tên là Vân Chưng Đại Trạch thức!"

Ông lão lặng yên không một tiếng động đứng ở bên cạnh thiếu niên, một chân dẫm ở trên bụng Trần Bình An, cười nhạt nói: "Không đứng lên nổi thì nằm cũng được! Lão phu cũng có thể cho ngươi biết được diệu dụng của một quyền này!"

Bên trong khí hải Trần Bình An nổ ầm một tiếng, giống như nghênh đón một hồi kịch biến long trời lở đất.

Lúc trước hắn đi theo Thôi Đông Sơn từ Đại Tùy quay về Hoàng Đình quốc, đi đường tắt qua một vùng nước lớn, có sương mù bốc lên rất tráng lệ, từ trong những lời nói nho nhã của Thôi Đông Sơn, hắn mới biết cảnh tượng đó gọi là vân chưng đại trạch. Nhưng mà cảnh đẹp thì cảnh đẹp, nhận lấy một cú đạp của ông lão kia, trong cơ thể trải qua những phập phồng nhấp nhô do cảnh tượng này mang đến, đó thật sự là "chết đi sống lại" danh xứng với thực, một chân ông lão giẫm lên khí hải ở đan điền của Trần Bình An, đột ngột nhấc lên, Trần Bình An cảm giác ruột gan đứt từng khúc, ngay sau đó muốn phun toàn bộ lục phủ ngũ tạng ra khỏi yết hầu.

Khí hải trong cơ thể liên tục có hơi nước bốc lên, Trần Bình An giống như bị người ta nhấc lên về phía trước, thân hình bắn lên khỏi mặt đất, sau đó lại rơi xuống đất, lặp lại nhiều lần như thế.

Cuối cùng dường như ông lão cảm thấy thân thể thiếu niên cứ nảy lên như vậy thì quá ngứa mắt, lại đưa chân giẫm xuống, "Yên cho ta!"

Trần Bình An bị một chân của ông giẫm chặt xuống đất, thiếu niên tứ chi run rẩy, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đục ngầu.

Chỉ thấy toàn thân Trần Bình An có vô số huyết châu cực nhỏ, từ trong lỗ chân lông da thịt chậm rãi chảy ra, sau đó ngưng tụ thành từng mảng.

Ông lão phẫn nộ quát: "Trần Bình An! Nghe rõ chưa! Người đã tìm được luồng khí ban đầu của võ đạo từ sớm, chẳng lẽ chỉ để làm màu hay sao? ! Người không thể cử động, vậy thì thế nào? ! Duy chỉ có một hơi thở này mà là không thể dừng lại!"

Trong lúc ngu ngơ đần độn, Trần Bình An mơ mơ hồ hồ nghe thấy ông lão gầm lên, gần như theo bản năng hắn lặng lẽ lên tiếng trong tâm hồ, xem như là ra lệnh, bảo luồng khí cơ huyền diệu hỏa long yếu ớt kia tự động di chuyển, muốn đi đâu thì đi, bởi vì hắn thật sự đã không thể khống chế được tứ chi, ngay cả nắm tay lại cũng không làm được.

Ông lão cúi đầu nhìn chăm chú, trong tầm mắt, một khí cơ mỏng như sợi tơ, giống như hỏa long, bắt đầu chạy điên cuồng tán loạn trong kinh mạch nơi lồng ngực, ông cười to nói: "Tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận