Kiếm Lai

Chương 494: Ta Nhìn Một Ngọn Núi (1)

Trần Bình An lần này không đi qua ải Dã Phu để tiến vào lãnh thổ Đại Ly, sau khi ra khỏi con đường núi và sơn cốc, ba người họ gặp một đội tinh kỵ.

Gió tuyết mênh mông, hai bên đối diện nhau.

Đội kỵ binh tinh nhuệ biên cảnh Đại Ly kia vốn đa phần đã lặng lẽ quay đầu ngựa, thế nhưng đột nhiên lại có một kỵ tốt lao ra, phi ngựa nhanh đến bên cạnh Trần Bình An, là một khuôn mặt trẻ tuổi kiên nghị, tràn ngập cảnh giác và dò xét, sâu trong mắt của thám báo Đại Ly này còn có một tia dứt khoát kiên quyết mà Trần Bình An lúc đó còn chưa hiểu được.

Kẻ này đột ngột lao ra, khiến các đồng đội còn lại cũng cắn răng đuổi theo, trong lúc nhất thời tuyết văng khắp nơi, bắn tung tóe lên mặt.

Trần Bình An dùng tiếng phổ thông Đại Ly hô to: "Chúng ta là người của huyện Long Tuyền, trở về từ Hoàng Đình quốc, đi qua cửa khẩu Ngưu Sách Lan."

Cùng lúc đó, Trần Bình An lấy từ trong người ra văn thư thông quan do huyện nha huyện Long Tuyền phát cho, du học ngàn vạn dặm, trên văn thư chứa đầy quan ấn của quan ải các nơi tại nhiều quốc gia, mắt thấy tên kia muốn xoay người xuống ngựa, Trần Bình An sải nhanh chân bước tới, đưa tay lên cao, thân thể kỵ tốt kia càng căng thẳng, mà cả đội thám báo đều hơi co đồng tử lại, như gặp đại địch.

Tên thám báo kia khom lưng tiếp nhận văn thư, cẩn thận xem lướt qua, bỗng nhiên tươi cười xán lạn, bàn tay vốn đang cầm chặt chuôi đao ở sau lưng lặng lẽ ra dấu an toàn, kỵ tốt vẫn cố ý xuống ngựa, xếp lại văn thư, đợi Trần Bình An cẩn thận thu về cất kỹ rồi, kỵ tốt trẻ tuổi cười nói: "Thời tiết tệ như vậy, nếu như gặp phiền phức gì, có thể đi tới chỗ tháp lửa trú đóng của bọn ta để nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị thức ăn, đợi khi gió tuyết ngớt dần rồi đi tiếp cũng không muộn."

Trần Bình An cảm nhận được sự chân thành thật tâm của kỵ tốt, lập tức ôm quyền cười nói: "Không sao đâu, vừa đúng lúc ta có thể mượn cơ hội này để luyện quyền đi tấn, vất vả thì vất vả đó, nhưng vẫn còn chịu được."

Đại Ly thượng võ, dân chúng dũng mãnh, danh chấn một châu.

Thiếu niên giày rơm cứng cỏi như vậy, nhanh chóng giành được hảo cảm của đội tinh kỵ thám báo này. Ngay cả lão đội trưởng biên quan có khuôn mặt thô kệch chất phác, không quen nói chuyện, cũng cười hiểu ý.

Hai bên tạm biệt tại đây, đội tinh kỵ thám báo tiếp tục trinh sát về phía nam, Trần Bình An tiếp tục tiến lên phương bắc trở về quê hương.

Đội trưởng đội tinh kỵ quay đầu lại nhìn bóng lưng của ba người, thu lại nụ cười, quay đầu khiển trách gã kỵ tốt dưới trướng: "Muốn làm anh hùng rơm, không muốn sống nữa hả?! Không nói đến thiếu niên kia sâu cạn ra sao, hai thị nữ thư đồng quần áo đơn bạc bên cạnh hắn, rõ ràng là người tu hành đạo hạnh không tầm thường, bằng không làm sao chịu được thời tiết thế này, mới vừa rồi chúng ta tiếp xúc ở cự ly gần, khí sắc bọn họ tốt thế nào, ngươi không nhận ra sao?

Nếu ba người đó thật sự là gián điệp của địch quốc, lần này ngươi tự ý tiến tới tra hỏi, không những có thể hại chúng ta toàn quân bị diệt, mà còn làm chậm trễ việc báo cáo tin tức!”

Kỵ tốt trẻ tuổi cúi đầu nghe mắng, nhưng có phần không phục, "Đội trưởng, chúng ta thân là thám báo biên quan, nơi này vẫn nằm trong lãnh thổ Đại Ly, mặc kệ luyện khí sĩ đến từ đâu, cũng phải tuân thủ quy tắc của chúng ta một chút chứ? Nếu thật sự dám giết chúng ta, sau này bị điều tra thì chắc chắn bọn họ phải gánh hậu quả khôn lường, lui một vạn bước mà nói, không phải còn có Vương gia ở đây sao, ta cũng không tin ai có bản lĩnh so đấu với Vương gia."

Lão đội trưởng đã chinh chiến nửa đời người, tức giận đến mức đánh một roi qua đó, có điều roi đánh vào khoảng không bên vai của kỵ tốt trẻ tuổi, sấm to mưa nhỏ mà thôi, ông vừa tức vừa buồn cười nói: "Nếu như đổi lại là lúc ta mới tòng quân, hành vi của ngươi, chính là khiêu khích luyện khí sĩ lão gia, biết không? Chết như thế nào cũng không biết, nếu đụng phải một tướng quân phúc hậu trượng nghĩa, nhiều nhất cũng chỉ giúp ngươi nhận được trợ cấp mấy chục lượng bạc cho gia quyến, gặp người không phúc hậu, thì sẽ mặc kệ ngươi chết hay sống!"

Có thể trở thành thám báo biên quân cấp Ất của Đại Ly, chắc chắn là nhân tài kiệt xuất trong quân ngũ của Đại Ly, sẽ không có mấy ai là kẻ ngu dốt, kỵ tốt trẻ tuổi mất bò mới lo làm chuồng mà nói: "Lão đội trưởng xin bớt giận, sau đó đánh tới sào huyệt của Đại Tùy Cao thị, ta sẽ dùng quân công đổi lấy một cô nương nhà giàu da mỏng thịt mềm cho lão gia ngài, để ngài hạ hỏa..."

Lão đội trưởng cười mắng: "Cút đi, với chút quân công của ngươi, không đủ để cho lão tử nhét kẽ răng, đừng nói nhảm nữa, tiếp tục tuần tra! Cấp trên ra lệnh, cẩn thận bên Hoàng Đình quốc chó cùng rứt giậu, khí trời như lúc này thì càng phải chú ý, thật ra không phải sợ bọn họ tự tới tìm chết, chỉ là đánh trận bao nhiêu năm rồi, đều là móng ngựa của chúng ta đạp tới cửa nhà người khác, tuyệt đối không có đạo lý để cho người khác đạp cửa nhà chúng ta."

Kỵ tốt trẻ tuổi cợt nhả nói: "Hiểu rồi hiểu rồi, bây giờ ta sẽ đi đầu, bảo đảm một con ruồi cũng không thể bay vào sơn cốc Ngưu Tích Bối phía trước."

Kỵ tốt trẻ tuổi hít thở sâu một hơi, kéo chiếc mũ lông chồn hơi cứng, lắc rớt một ít vụn băng tuyết, chậm rãi đi trước.

Một gã thám báo trung niên không nhịn được hỏi: "Đội trưởng, trước đó biên cảnh hai nước xảy ra ầm ĩ động tĩnh lớn như vậy, nghe nói bên phía lãnh thổ Hoàng Đình quốc long trời lở đất, đã chết rất nhiều người, còn bên chúng ta lại không tổn thất gì, trong chuyện này có phải có ẩn tình gì hay không? Đội trưởng ngài tin tức hành lang nhiều, rất nhiều lão đồng đội bây giờ đều là Đô Úy đại nhân rồi, ta cũng biết trước đây ngài chuyên môn tìm bọn họ uống rượu, có thể tiết lộ một chút hay không?"

Lão đội trưởng thần sắc nghiêm trọng, không tiết lộ thiên cơ, chỉ nhếch miệng cười cười, ánh mắt nóng rực, giọng nói âm trầm, "Không có gì để nói cả, chỉ là chúng ta sắp có thịt ăn rồi, là chuyện tốt!"

Ở bên kia, Trần Bình An hứng gió tuyết đi về phía trước, chậm rãi nói: "Trước kia ta có gặp kỵ binh của Đại Tùy, họ hộ tống bọn ta từ biên cảnh đến kinh thành, so với kỵ binh của Đại Ly chúng ta, dù sao vẫn cảm giác khác nhau… nhưng cụ thể thế nào thì không nói rõ được.”

Tiểu đồng áo xanh lười nhác nói: "Lão gia, đây là một chuyện cực kỳ giản đơn, kỵ binh của Đại Tùy, như con chó trông cửa được nuôi trong nhà cao cửa rộng, nhìn có vẻ lợi hại mà thôi, đương nhiên nếu đánh nhau thật thì có lẽ cũng tạm thông qua được. Nhưng kỵ binh của Đại Ly các người, nhất là kỵ binh chốn biên quan, chính là một đám chó hoang, cắn người khắp nơi, hàm răng đã được mài sắc bén từ lâu, nếu đổi thành là mậu tốt biên quan của Hoàng Đình quốc, thấy ba người chúng ta, đã sớm chạy trốn thật xa rồi, đâu có lá gan tiến lên hỏi thăm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận