Kiếm Lai

Chương 338: Sơn thủy thiếu niên (2)

Lão nhân cảm khái nói: “Tiền đồ không thể đong đếm, không thể đong đếm.”

Tiểu cô nương ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra, tò mò hỏi: “Sư phụ đã biết bọn họ có cao thủ bảo hộ, vậy vì sao phải làm điều thừa, nói cho bọn họ biết tình hình của lệ quỷ Tam Chi Sơn, vốn dĩ bọn họ không cần lo lắng mà.”

Lão đạo nhân theo thói quen đưa tay véo má tiểu cô nương, cười nói: “Nha đầu ngốc, cái này gọi là huệ mà không phí, không bỏ ra một đồng nào, đã có thể làm người tốt một lần, vì sao không làm?”

Tiểu cô nương rụt rè nói: “Nhưng nếu người ta nhìn thấu tâm tư của sư phụ, sư phụ không phải là vẽ rắn thêm chân à?”

Lão đạo nhân nghẹn lời, lắc đầu thở dài, cuối cùng vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu, “Sư phụ về sau phải tốt một chút đối với hai đứa các ngươi. Sư phụ nhiều năm như vậy, luôn nghĩ ngày nào đó nhặt cái bánh từ trên trời rơi xuống, có thể ở ven đường tùy tay nhặt được đệ tử thiên tư trác tuyệt, thường xuyên chê bai hai đứa các ngươi xuất thân không tốt, lai lịch bất chính, không ngờ quay đầu nhìn lại, sư phụ mới là bóng tối dưới đèn.”

Tiểu cô nương có chút sợ hãi, lão đạo nhân như vậy quá xa lạ, sắc mặt hơi tái đi, “Sư phụ, ngươi có phải quỷ nhập vào hay không, Tửu Nhi cũng không nhận ra nữa.”

Lão đạo nhân cười ha ha, đột nhiên thấp giọng nói: “Tửu Nhi à, lúc trước sư phụ từng hứa trong vòng một năm không thu phù tuyền, bây giờ thương lượng với ngươi một chút, từ một năm sửa thành nửa năm, như thế nào? Ngươi nghĩ đi, sư phụ lần này hàng yêu trừ ma, thật sự là đạo cao một thước ma cao một trượng, bị nữ quỷ kia hung hăng đánh một trận không nói, chẳng những trên cờ phướn thiếu mất bốn chữ, còn tặng đi bức Sưu Sơn Đồ sư môn tổ truyền, các ngươi làm đồ đệ, không biết thương sư phụ, hiếu kính đôi chút hay sao?”

Tiểu cô nương như trút được gánh nặng, đây mới là sư phụ nó quen thuộc, vì thế nó trả lời dứt khoát rành mạch: “Nửa năm thì nửa năm!”

Thiếu niên chân thọt cẩn thận thu cục đá kia, rầu rĩ nói: “Viên đá là của ta.”

Lão đạo nhân mù tức không biết đánh vào đâu, chửi ầm lên: “Chó không đổi được thói ăn phân!”

Một tay tiểu cô nương che miệng cười trộm.

Thằng nhóc thọt cũng cười lên theo.

Nơi hiếm thấy vết chân, vị âm thần kia lộ ra chân thân, nhưng thân thể vẫn như cũ khuôn mặt mơ hồ, khói đen lượn lờ, âm khí âm u, hắn khàn khàn mở miệng: “Chưa thể bảo vệ các ngươi, còn hại các ngươi bị bắt đi phủ đệ nữ quỷ, xin lỗi.”

Trần Bình An thật sự không biết an ủi người ta như thế nào, nín nhịn thật lâu mới thốt ra được một câu, “Cố hết sức là tốt rồi.”

Âm thần cười ảm đạm, “Mặc kệ nói như thế nào, lần này ta khó thoát được trách nhiệm. Đặc biệt là bởi ta ham tu hành cá nhân, mới liên lụy các ngươi lưu lạc đến mức như vậy, ta thật sự khó mà không cắn rứt lương tâm. Nếu các ngươi xảy ra chuyện, cho dù sau đó ta có đập nát chân núi nguồn nước nơi này, đồng quy vu tận với nữ quỷ kia, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.”

Lý Bảo Bình cười nói: “Lúc nhỏ, đại ca của ta thích kể cho ta một số chuyện cổ quái, có lần kể đến chuyện xưa của một vị thành hoàng, nói về phương thức suy tính âm đức rất khác, ta nhớ rất rõ, gọi có tâm làm thiện tuy thiện không thưởng, vô tâm làm ác tuy ác không phạt. Sức người có lúc cạn, hết sức lại tận tâm, thì không cần quá áy náy. Bằng không làm người mệt làm quỷ cũng mệt mỏi.”

Âm thần không còn lời nào mà chống đỡ, bị một tiểu cô nương truyền thụ đạo lý, cho dù trước đó cô bé có ý ra vẻ quân tử, nhưng tóm lại là có chút không được tự nhiên.

Tiểu cô nương lại lâm vào trong thế giới của mình, có chút ảo não, lấy nắm tay đấm lòng bàn tay, “Đại ca luôn nói những chuyện cổ quái này, lúc ấy chỉ coi là câu chuyện xưa thú vị để nghe, sớm biết ta nên dụng tâm hơn một chút.”

Trần Bình An muốn nói lại thôi.

Âm thần nhìn phía Trần Bình An, cười nói: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng một lúc hay không?”

Trần Bình An gật đầu, bảo ba người bọn Lâm Thủ Nhất đi trước.

Âm thần đợi bọn Lâm Thủ Nhất đi về phía trước khoảng nửa dặm đường, mở miệng nói: “Ta được Dương lão đầu nơi cửa hàng thuốc bắc thu xếp đến bảo vệ Lý Hòe.”

Trần Bình An gãi gãi đầu, “Ta còn tưởng ngươi đến bảo vệ Bảo Bình hoặc Lâm Thủ Nhất.”

Vị âm thần này cười nói: “Cha Lý Hòe là Lý Nhị kia thiếu chút nữa đánh chết phiên vương Tống Trường Kính, rất lợi hại. Từng có một lần, Lý Nhị tìm Dương lão đầu, nói thê tử của hắn bị người ta bắt nạt, hắn muốn rời núi tìm lão tổ tông gia đình đó tính sổ, nhất định muốn rời khỏi Ly Châu động thiên, Dương lão đầu không cản được, đành phải nhận lời. Kết quả nghe nói về sau, Bảo Bình châu có một sơn môn tiên gia nội tình không tầm thường, Lý Nhị cứng rắn dùng nắm tay dỡ xuống tổ sư đường, hơn nữa còn là một đường từ chân núi đánh tới đỉnh núi.”

Trần Bình An há hốc mồm.

Không phải đều nói Lý Nhị là nam nhân không có tiền đồ nhất phía tây trấn nhỏ sao? Thậm chí ngay cả con của hắn Lý Hòe, từ trước tới nay cũng cho rằng như vậy mà.

Trần Bình An nghi hoặc hỏi: “Vì sao Lý Nhị không nói cho Lý Hòe?”

Âm thần tựa như sau khi đề cập Lý Nhị, tâm tình tốt lên rất nhiều, “Lý Nhị tính tình rất thẳng, bằng không cũng sẽ không cưới mẹ Lý Hòe làm vợ.”

Trần Bình An thoải mái cười nói: “Vậy về sau biết chân tướng, Lý Hòe nên vui tới mức phát điên luôn.”

Âm thần hỏi: “Ngươi không định nói cho Lý Hòe điều này chứ? Ở dịch trạm Chẩm Đầu bên kia, ngươi đã dứt khoát nói cho Bảo Bình chân tướng, cho dù A Lương khuyên ngươi đừng vội vã nói cho cô bé biết.”

Trần Bình An hướng phía trước chậm rãi mà đi, “Chuyện có liên quan bản thân ta, ta cảm thấy là đúng, đương nhiên có thể tự mình làm quyết định. Nhưng cha Lý Hòe đã không muốn nói cho con trai mình, ta một người ngoài, dựa vào cái gì nói cho Lý Hòe sự thật? Chẳng lẽ chỉ bởi vì ta cảm thấy như vậy Lý Hòe sẽ vui vẻ hơn? Thế thì không tốt đâu.”

Âm thần gật gật đầu, thầm nghĩ khó trách Lý Nhị năm đó không xem trọng những đứa con cưng của trời kia, ngược lại càng coi trọng thiếu niên ngõ Nê Bình này hơn một chút, thậm chí vì thế không tiếc phá hư quy củ, muốn đem con cá chép màu vàng lẫn Long Vương Lâu cùng tặng hết cho Trần Bình An.

Trần Bình An đột nhiên dừng bước, hỏi: “Bởi vì ta nhãn lực rất tốt, lúc ấy lại lo lắng ngươi là người xấu, cho nên ta nhớ rất rõ ràng, âm thần tiền bối ngươi lần đầu tiên lộ diện, đầu tiên nhìn ta, rồi nhìn Lý Hòe, đây là vì sao? Chỉ là cử chỉ vô tâm sao? Nếu không muốn trả lời, âm thần tiền bối có thể coi như ta chưa hỏi.”

Âm thần nếu vẫn là người sống, nhất định phải miệng khô lưỡi khô, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Lúc trước hắn ta nào ngờ được Trần Bình An sẽ thận trọng như thế, lúc ấy tầm mắt của mình chợt lóe rồi biến mất, che giấu không hề hời hợt chút nào.

Nhưng vừa nghĩ đến biểu hiện của Trần Bình An dọc đường, âm thần lại thoải mái, đại khái đây cũng là nguyên nhân Trần Bình An có thể thuyết phục số đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận