Kiếm Lai

Chương 673: Mùng Một Mười Lăm, Theo Ta Trừ Ma (2)

Tiếp theo chính là phi kiếm Mùng Một mà Trần Bình An mời xuống núi, lần này nó cũng không để ý tới chuyện phô trương thanh thế như khi rời khỏi hồ lô dưỡng kiếm mà chỉ lặng yên không một tiếng động bay vút ra, thần không biết quỷ không hay.
Chỉ tiếc cô gái áo trắng có vòng tay hộ thân, giúp cô tránh né không bị một kiếm đâm xuyên qua đầu. Không biết Mùng Một đã nổi giận rồi, hay là trẻ nhỏ ương bướng vừa tìm được đồ chơi thú vị, nó không còn để ý tới tâm ý của Trần Bình An nữa, hết sức chuyên chú quấn lấy vòng tay xanh biếc kia, như rèn sắt, từng chút một, phi kiếm còn cố ý bay với tốc độ chậm lại, cố ý dẫn dắt phạm vi chuyển động của vòng tay. Cuối cùng, cô gái áo trắng sát khí trùng trùng, hạ quyết tâm trước tiên phải giải quyết cho xong "kiếm tu" Trần Bình An này. Cô cầm trong tay trường kiếm đẫm máu màu đỏ tươi chém xuống, trước đó, cô đã quát to một tiếng về phía hai bên sườn điện, nữ quỷ vật âm đã sớm rục rịch giờ đây chen chúc chui ra, trong lúc nhất thời khói đen cuồn cuộn, che cả bầu trời, toàn bộ phun mạnh về hướng Trần Bình An cô độc đứng giữa quảng trường. Cô gái tay chân đều đeo chuông bạc đang định vào trận cứu viện, lại bị Trần Bình An đưa mắt ra hiệu đừng xen vào.
Cô gái không hành động theo cảm tình, ngoan ngoãn đứng ở chiến trường, chỉ là hoa chân múa tay, không ngừng vung tay lắc chân, phát ra từng đợt tiếng chuông lảnh lót, cố gắng dốc hết toàn lực để những đóa hoa màu vàng không ngừng bay ra mái hiên đại điện, cho dù mặt cô không còn chút sắc máu, nhưng vẫn kiên trì giúp Trần Bình An tiêu diệt được nữ quỷ nào hay nữ quỷ đó. Đối với Trần Bình An mà nói, cô gái có thể làm như vậy cũng đã đủ rồi. Trần Bình An vung mạnh hai tay ra, hai nắm đấm có quyền cương mãnh liệt tuôn ra, ánh sáng lấp lánh, chính là chiêu Vân Chưng Đại Trạch Thức mà ông lão họ Thôi truyền thụ. Ngay lập tức, khí cơ dư thừa tiết ra ngoài chấn động bốn phía, hơn mười nữ quỷ dữ tợn lao ra khỏi sườn điện nhất thời biến thành hư không, các ả vốn đang phải chịu đựng thái dương treo nơi đỉnh đầu, bốc cháy dữ dội, cộng thêm một quyền khó đỡ này, giờ đây không khác gì quan ải chỉ một người chống đỡ, họa vô đơn chí, những ngón tay có móng vuốt dài bén nhọn của các ả vốn không thể tới gần Trần Bình An trong vòng một trượng. Trần Bình An không phải chỉ có năng lực đánh ra một quyền mà thôi, lúc này hắn nghiêng người về phía sau, nhún mũi chân một cái, lướt ngược ra ngoài mấy trượng, tránh được một kiếm đang chém xuống của diễm quỷ áo trắng, diễm quỷ xương khô cũng giống như dòi bọ bám lấy khúc xương, mũi chân thậm chí không chạm đất, nhún một cái giữa không trung, chuồn chuồn lướt nước, thân thể nghiêng về phía trước, đuổi theo Trần Bình An, đâm thẳng một kiếm tới trước. Nhưng mà ngay trong khoảng cách này, Trần Bình An lại vung mạnh hai đấm, bày ra quyền cái vô song phong cách cổ điển trước kia, lập tức đánh cho hơn mười âm vật âm ác quỷ tán loạn hồn phi phách tán ngay tại chỗ.
Diễm quỷ áo trắng tóc đen đầy đầu lắc lư mái tóc, hai chân rảo bước giữa không trung càng lúc càng nhanh, lạnh lùng nói, "Ngươi đáng chết thật đó" Trường kiếm trong tay cô chỉ kém mấy tấc thôi là sẽ đâm trúng ngực Trần Bình An. Trần Bình An xoay mũi chân một cái, học Mã Khổ Huyền trong trận chiến nơi phố nhỏ, thân thể như con quay xoay tròn mở ra, không chỉ trùng hợp tránh thoát một kiếm kia, còn nhân cơ hội sáp người lại gần, đánh một quyền về phía sườn mặt diễm quỷ xương khô, cô nàng lại có thể nháy mắt hóa thành sương trắng tiêu tán bốn phương, ngay sau đó xuất hiện ở cách đó mấy trượng, năm ngón tay kéo một cái, trường kiếm màu đỏ tươi không biến mất cùng cô mà xoay tròn nửa vòng, chém tới cánh tay Trần Bình An. Trần Bình An không chút do dự dùng nốt tấm Phương Thốn phù cuối cùng, trong nháy mắt lại một lần nữa đi tới bên cạnh diễm quỷ, quyền cương quanh thân lồng lộng như mặt trời chói chang, khiến cho diễm quỷ xương khô kia đau đớn hét lên một tiếng, bất chấp thanh trường kiếm bị khống chế lôi kéo ra xa kia, trò cũ dùng lại, lần nữa sương trắng lượn lờ, bay nhanh lượn đi. Trần Bình An sắc mặt kiên nghị, trong lòng mặc niệm, "Mùng Một!"
Tuy không vừa lòng, nhưng phi kiếm Mùng Một vẫn rời khỏi chiến trường ban đầu, một vệt cầu vồng màu trắng xé nát không trung, đâm thẳng vào diễm quỷ xương khô vừa mới hiện ra nguyên hình, vòng tay xanh biếc và trường kiếm màu đỏ tươi ngay sau đó xuất hiện một xíu ngưng trệ không dễ phát hiện, như là mất đi liên hệ tâm ý với chủ nhân, như là có chút do dự. Khi phi kiếm Mùng Một đâm vào ngay mi tâm, diễm quỷ rốt cuộc hoàn toàn thất kinh, hai tay ôm lấy khuôn mặt, mái tóc đen điên cuồng rũ xuống, che phủ mặt cô. Phi kiếm màu trắng nhỏ xíu im lặng lơ lửng ở trước mắt cô, không tiếp tục lao tới trước. Nhưng mà... Sau ót cô chợt lạnh. Diễm quỷ xương khô như là bị tiên nhân thi triển thuật định thân, đứng tại chỗ, không nhúc nhích, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng, đờ đẫn quay đầu, ngây ngốc nhìn phía thiếu niên đang nhắm tới mình, ngươi là kiếm tu cũng được thôi, vì sao lại có hai thanh phi kiếm? Rồi vì sao lại giả vờ là một võ phu thuần túy?
Tránh được Mùng Một, không thoát được Mười Lăm! Nhưng cho dù cô đã bị phi kiếm Mười Lăm từ phía sau đâm xuyên qua, Trần Bình An vẫn không có chút khinh thường, cũng không thèm dây dưa với những vật âm này, mặc kệ các ả ra tay gần người cũng không quan tâm, Trần Bình An chỉ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước người diễm quỷ xương khô, quyết định thật nhanh, dứt khoát đánh ra một quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức, một quyền đánh ra, rồi từng quyền từng quyền tiếp tục, sau hai mươi quyền, đánh cho bộ xương khô dưới áo trắng từng đoạn từng đoạn vỡ nát thành bột mịn. Cuối cùng diễm quỷ xương khô cả thân hình lẫn áo trắng cùng nổ tung, sau đó trên không trung bay xuống một tấm phù lục màu vàng có vẽ thân thể cô gái. Cô vừa chết đi, những vật âm này nhất thời mất đi người cầm đầu, đều trốn vào hai sườn trong điện, có một bộ phận chưa trốn kịp, cũng đã bị phơi nắng dưới thái dương mà hoàn toàn tiêu vong, lần này trong sườn điện không còn truyền ra tiếng cười quyến rũ nữa mà chuyển thành tiếng nức nở.
Trường kiếm màu đỏ tươi rơi xuống đất, vòng tay xanh biếc giống như người lạc đường, không ngừng chậm rãi xoay tròn tại nơi diễm quỷ xương khô biến mất. Trần Bình An đứng tại chỗ, nhưng không vội đi bắt lấy vòng tay, không đưa tay tiếp lấy tấm phù lục màu vàng kia. Nhìn quanh bốn phía, không có gì khác lạ, Trần Bình An vỗ vỗ hồ lô dưỡng kiếm, Mồng Một cùng Mười Lăm bay vút vào trong. Ngồi xổm người xuống, Trần Bình An cẩn thận nhìn chăm chú tấm phù lục màu vàng kia. Trần Bình An kẹp ra một tấm Tà Khí Điểm Hỏa phù khác mà Trương Sơn Phong tặng, đặt ở gần phù lục màu vàng, điểm hỏa phù không phải không có động tĩnh, nhưng mà động tĩnh cực nhỏ, chỉ đốt cháy một góc phù lục rồi không đốt tiếp nữa. Trần Bình An lúc này mới nhón tay lấy tấm phù lục màu vàng lên, kẹp phù lục màu vàng nơi đầu ngón tay, Trần Bình An mới phát hiện không phải phù lục giấy vàng bình thường, chất liệu của tấm giấy này trơn láng mềm mại, hơn nữa cực kỳ dẻo dai, có lẽ sức thanh niên trai tráng cũng chưa chắc xé rách được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận