Kiếm Lai

Chương 206: Cuộc Thi Kết Thúc (1)

Lúc ấy Trần Bình An thầm nghĩ ngươi nói như vậy rồi thì lương tâm ta sẽ không áy náy hay sao? Hơn nữa cái gì gọi là “Không thể trách người khác”, không phải trong chuyện này chỉ có hai người là ngươi với ta hay sao?

Trần Bình An cũng không biết chút nào về cái gì Luyện khí sĩ tầng mười, cũng không hiểu được vật chỉ xích và vật phương thốn rốt cuộc là cái gì.

Trừ việc bỗng dưng khi không gánh thêm một cái gánh nặng to lớn, thật ra ở sâu trong lòng thiếu niên có một niềm vui nho nhỏ.

Thì ra từ hôm nay trở đi, trên thế giới này, sẽ có thêm một người cần nương tựa vào mình. Trong mơ, vào cuối buổi nói chuyện, Trần Bình An nhớ rõ mình và nữ tử áo trắng sóng vai ngồi ở trên một cây cầu đá hình vòm màu vàng, cây cầu rất dài, không nhìn thấy điểm cuối, giống như là giao long xuyên qua trong mây.

Trần Bình An hít sâu một hơi, nằm úp sấp ở trên bàn, suy nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy câu nói của Diêu lão đầu dễ hình dung nhất: “Thứ nên thuộc về ngươi thì cầm chắc đừng ném đi, thứ không nên thuộc về ngươi thì đừng nghĩ tới.”

Trần Bình An cất dọn đồ đạc vào trong một chiếc gùi nhỏ, cây cung, cần câu dây câu, đá đánh lửa, rất nhiều thứ vụn vặt, cuối cùng cẩn thận từ cái đáy của hũ sành lấy ra một cái túi vải nhỏ, trong đó có chứa những mảnh sứ vỡ. Đồ đạc rải rác, để chung lại một chỗ cũng không phải ít, nhưng cũng không nặng.

Ra nhà đi xa, giống như trước kia mỗi lần hắn vào núi là đi mấy trăm dặm đường, nếu mang vác quá nặng chắc chắn sẽ khiến bản thân hành động chậm chạp, không tốt chút nào, phải biết cách dựa vào núi sông để tìm thức ăn nước uống như thế nào.

Trần Bình An đeo gùi nhỏ lên lưng rồi khóa kỹ cửa phòng, đứng ở trong sân, nhìn thấy cành hòe dựa chéo vào chân tường kia, suy nghĩ một chốc rồi lại một lần nữa mở cửa ra, đặt vào trong nhà, để tránh gió thổi nắng phơi, sẽ nhanh bị mục nát.

Trên người Trần Bình An có hơn hai lượng bạc kiếm được từ lần trước vào núi hái thuốc, lần lượt đi tới ngõ Hạnh Hoa và ngõ Kỵ Long một chuyến. Sắc trời còn sớm, thiếu niên giày rơm liền ngồi xổm bên ngoài cửa hàng đang đóng cửa, kiên nhẫn chờ chờ, đợi tới sau khi ông chủ cửa hàng ngáp ngủ ra mở cửa, thiếu niên mua hương nến, tiền giấy, còn ghé quán rượu mua một vò rượu tên là rượu Đào Hoa Xuân Thiêu, cuối cùng muốn từ cửa hàng Áp Tuế mua một gói bánh Khổ Tiết, một loại bánh đặc sản của vùng núi Vũ Di sơn, nhớ rõ lúc còn nhỏ mẫu thân từng ăn một lần, khen bánh rất ngon, còn nói đợi khi nào tới sinh nhật năm tuổi của Trần Bình An thì sẽ mua một lần nữa, cho nên Trần Bình An đặc biệt ghi nhớ, chỉ là đến cửa hàng Áp Tuế rồi mà tiểu nhị lại nói cửa hàng từ lâu đã không làm loại bánh này, tuy có một đầu bếp già biết làm, nhưng cửa hàng cũng đóng cửa rồi, lão đầu bếp cũng đã theo chưởng quầy bên tiệm đó đi kinh thành hưởng phúc. Trần Bình An đành phải mua một gói bánh hoa đào giống loại ngày hôm qua Nguyễn Tú đưa cho Lý Bảo Bình.

Thiếu niên đi ra khỏi trấn nhỏ, qua ngôi miếu nhỏ lúc trước từng nấp Bàn Sơn Viên với Ninh Diêu, tiếp tục đi thẳng về phía nam, đi mãi tới trước một dãy núi nhỏ, lúc này thiếu niên mới bắt đầu đi lên trên, đến giữa sườn núi là một mảnh ruộng hoang nhiều năm không trồng hoa màu, còn có hai ụ đất nhỏ. Trong ruộng và trên ụ đất không có cỏ dại, Trần Bình An đứng ở phía trước hai ụ đất nhỏ đó, chậm rãi ngồi xổm xuống, tháo gùi xuống, lần lượt bày ra những vật tế tổ kia.

Trấn nhỏ ngàn năm lại ngàn năm, không biết ngay từ đầu đã là như thế, hay là về sau dân phong dần thay đổi, dân chúng bất luận lúc phú quý nghèo hèn, khi viếng mồ mả tế tổ cũng không thích những lễ nghĩ như quỳ xuống dập đầu, chỉ cần đốt ba nén hương vái ba cái là được. Thiếu niên ngõ Nê Bình này dù sao chỉ có “bốn năm gia phong” mưa dầm thấm đất, đương nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua trước khi đốt hương, Trần Bình An giống như ngày xưa, cúi xuống bốc một nắm đất tượng trưng, đắp thêm chút đất cho mộ phần, sau đó nhẹ nhàng nén xuống.

Lần này là vì đi vội, chỉ có thể lấy đất ở gần, bằng không mỗi lần thiếu niên vào núi, đều sẽ lén giấu đi một vốc bùn đất lấy từ các đỉnh núi, sau đó mang đến bên này, đương nhiên không có ý nghĩa đặc thù gì, chính là cầu an lòng mà thôi. Thiếu niên luôn cảm thấy đời này chưa từng hiếu thuận cha mẹ một chút nào, dù sao cũng phải làm chút gì đó, mới có thể khiến trong lòng mình thoải mái một chút. Hơn nữa Diêu lão đầu từng nói người thế hệ trước nung sứ rất quan tâm đến việc truyền thừa từng thế hệ, vì thế Trần Bình An nhiều năm nay vẫn kiên trì giữ lấy.

Hai ngôi mộ nhỏ dựa sát, tựa vào nhau.

Không có tấm bia.

Trần Bình An sau khi đốt ba nén hương, mặt hướng về mộ phần vái ba cái, sau đó cắm ở phía trước mộ phần, lúc này mới mở bầu rượu kia ra, nhẹ nhàng rót ở trước người.

Cuối cùng Trần Bình An đứng lên, nhắm mắt lại chắp hai tay, nói vài lời tâm sự với cha mẹ.

Ví dụ như lần này mang theo tiểu cô nương áo bông đỏ tên là Lý Bảo Bình rời nhà đi xa, không biết phải rời khỏi quê nhà mấy ngàn mấy vạn dặm.

Một vị thiếu niên thanh tú đứng ở trong miếu nhỏ bên đường, ngẩng đầu nhìn từng cái tên được viết bằng bút than trên vách tường, chi chít, xiêu vẹo, to nhỏ khác nhau.

Có thể ở trong mắt dân chúng trấn nhỏ, trò quậy phá của lũ trẻ con đó không đáng giá nhắc tới, nhưng ở trong mắt thiếu niên lúc này, tựa như một dải ngân hà lấp lánh trong năm tháng lịch sử.

Ly Châu động thiên trên không Đông Bảo Bình Châu bản đồ Đại Ly này là một động thiên nhỏ nhất của ba mươi sáu tiểu động thiên, ngàn dặm núi sông mà thôi, nếu không có thuật pháp cấm chế, đối với Luyện khí sĩ cưỡi mây đạp gió mà nói, chút phong cảnh đó thực sự không đủ ngắm nhìn. Nhưng Ly Châu động thiên trừ các pháp bảo đồ vật mà các đời tiên hiền tổ sư của chư tử bách gia để lại sau khi chết trận khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước kia, còn có điều đặc biệt khác, chính là con người mà phương thiên địa này thai nghén ra, thật sự có thể nói là thanh tú thần dị, khác hẳn với những nơi khác.

Thử nghĩ đi, hai vị đại Luyện khí sĩ kết thành một đôi đạo lữ duyên trời tác hợp, con cái mà họ sinh ra sau đó, ngoại trừ chắc chắn có thể bước vào trung ngũ cảnh, còn tỉ lệ sau đó leo lên thượng ngũ cảnh lại không cao hơn bao nhiêu so với những đứa nhỏ của Ly Châu động thiên được mang ra khỏi trấn nhỏ, mà phải biết rằng một trấn nhỏ này được bao nhiêu người chứ?

Trong một ao nước lại có giao long như vậy, hơn nữa mỗi đời đều có thể xuất hiện một hai con. Do đó lần này Ly Châu động thiên tan vỡ rơi xuống, mỗi vương triều lớn ở Đông Bảo Bình Châu, chỉ cần là quân chủ có một chút ý thức trách nhiệm, chắc chắn đều giống như trút được gánh nặng. Đại Ly Tống thị cuối cùng đã bị cắt đứt mạch vàng này, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng với bá nghiệp nam hạ của thiết kỵ Đại Ly sau này.

Thôi Sàm thật lâu không muốn thu hồi tầm mắt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từ xưa trong vương triều khoa cử đã có mối quan hệ cùng trường, cùng năm, cùng quê.

Trên đường tu hành, cũng là như thế.

Ly Châu động thiên hôm nay mọi chuyện đều đã yên, trả giá người nào đó thân tử đạo tiêu, đổi lấy một kết cục không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận