Kiếm Lai

Chương 101: Áp Y Đao (2)

Lão chưởng quầy cửa hàng Dương gia, thật ra vẫn luôn căng lỗ tai ra nghe lén, sau khi nghe vậy nhất thời bái phục, nghĩ thầm không hổ là thánh nhân tọa trấn động thiên đời tiếp theo, da mặt này có thể đỡ cả phi kiếm.

Nguyễn Cung đột nhiên nhìn về phía lão nhân, hỏi: "Có nghe nói khuê nữ gả đi rồi, như bát nước hắt ra ngoài. Con mẹ nó giờ còn chưa có lập gia đình, mà khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi?"

Lão nhân thật sự đã nín nhịn nửa ngày, không nhịn được muốn nói vài câu thật lòng, bằng không thực có lỗi với khí khái kiên cường bất khuất của bản thân, vì thế cả gan nói: "Nguyễn sư, có phải là do lão hủ mắt mờ hay không? Ta luôn cảm thấy thiếu niên nọ hình như cũng không thích Tú Tú nhà ông mấy."

Nguyễn Cung dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn lão nhân, trảm đinh chặt sắt nói: "Không cần hoài nghi, ông đúng là mắt mờ! rồi".

Lão nhân cũng dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn hán tử.

Cả hai đều không nói gì.

Bên giếng nước, Nguyễn Tú vượt qua Trần Bình An, cũng không nói gì, hình như là không biết mở miệng như thế nào.

Trần Bình An cười cười với cô, nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau ở bên Lưng Trâu Xanh, còn tưởng cô bị câm điếc, hoặc là không biết nói phương ngôn thổ ngữ trấn nhỏ này. Hiện tại mới biết thì ra cô chỉ là không thích nói chuyện mà thôi.

Cô đi theo bước chân thiếu niên giầy rơm, đi về hướng cây cầu hành lang, cô gái áo xanh rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: "Trần Bình An, ta tên là Nguyễn Tú, cha ta tên là Nguyễn Cung, là một Chú Kiếm Sư, ta từ nhỏ đã theo cha ta rèn sắt đúc kiếm, lần này đến trấn nhỏ các người, cha nói là do tông môn phó thác, hơn nữa khí hậu nơi này rất thích hợp để xây dựng lò kiếm, cho nên mới tới vũng nước đục này, thật ra trong lòng ta hiểu rất rõ, cha ta muốn tìm cho ta một phần cơ duyên, cha ta là người trọng sĩ diện, giống như bằng hữu Lưu Tiện Dương của ngươi, thật ra trong lòng  cha ta rất muốn thu hắn làm đồ đệ, có thể ngươi không biết rõ cho lắm, nếu tương lai cho ta lựa chọn ở đây khai tông lập phái, thì việc chọn đại đệ tử khai sơn là rất quan trọng, cho nên không phải ông thấy chết mà không cứu, ngươi cũng đừng trách..."Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta không trách cha cô."

Nói tới đây, thiếu niên giầy rơm tạm dừng một chút, đưa mu bàn tay lên lau cằm, cay đắng nói: "Biết không nên trách người khác, nhưng thật ra trong lòng rất nặng nề, rất tức giận cha cô vì sao không nhận Lưu Tiện Dương làm đồ đệ sớm một chút, tức giận vì sao thời điểm Lưu Tiện Dương xảy ra chuyện, không có người ngăn cản, cho dù biết cái này không đúng, nhưng ta vẫn rất tức giận."

Nguyễn Tú gật gật đầu, "Đây là chuyện thường tình của con người."

Trần Bình An không muốn ở đây tốn thời gian nhiều, bèn hỏi: "Nguyễn cô nương, tìm tôi có việc à?"

Nguyễn Tú dè dặt dò hỏi: "Không phải bây giờ ngươi định sẽ đi tìm người của núi Chính Dương báo thù đấy chứ?"

Trần Bình An không nói lời nào, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Cô gái vốn không phải là người biết cách nói chuyện, bèn dứt khoát nghĩ cái gì thì nói cái đó: "Ngươi đừng lỗ mãng như vậy, Chính Dương sơn vốn là danh môn đại phái Đông Bảo Bình Châu chúng ta, thân phận con vượn già kia thật ra không khác gì lão tổ Chính Dương sơn, cho dù ở đây con vượn già đó không thể sử dụng thuật pháp thần thông, nhưng đối phó ngươi thì rất đơn giản! Với lại sau khi hắn đánh trọng thương Lưu Tiện Dương, Tề tiên sinh nhất định sẽ trừng phạt hắn, cho nên ngươi ít nhất không cần lo lắng chuyện này, cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện này..."

Trần Bình An cắt ngang lời cô gái nói: "Cái gọi là trừng phạt mà Nguyễn cô nương nói, là hung thủ giết người sẽ bị đuổi ra trấn nhỏ phải không?"

Nguyễn Tú nghẹn lời.

Trần Bình An cười cười, trái lại khuyên giải an ủi cô gái, ánh mắt chân thành, trong suốt giống như dòng suối nhỏ, "Nguyễn cô nương, ý tốt của cô, ta tâm lĩnh. Đương nhiên ta sẽ không ngu ngốc đến mức xông lên, trực tiếp liều mạng cùng loại thần tiên này."

Nguyễn Tú như trút được gánh nặng, theo thói quen vỗ vỗ bộ ngực, nhưng lại cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, không được thục nhã, không giống như là tiểu thư khuê các, cô gái tết tóc đuôi ngựa liền cười hơi thẹn thùng.

Trần Bình An cũng cười lên theo, rồi nói: "Lần trước chỉ tặng cho cô ba con cá, là ta quá nhỏ nhen."

Nguyễn Tú có chút thẹn đỏ mặt, rất nhanh lo lắng hỏi: "Tay trái của ngươi?"

Trần Bình An giơ lên tay trái đang băng kín lên, "Không sao rồi, đã không có gì đáng ngại."

Nguyễn Tú sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi nói: "Trần Bình An, tuyệt đối không được kích động, hôm nay Tề tiên sinh học thục đang gặp tình cảnh có vẻ khó khăn, hơn nữa khi Tề tiên sinh giao tiếp với cha ta, vô cùng có khả năng trấn nhỏ sẽ nghênh đón cục diện mới nghiêng trời lệch đất, là tốt là xấu, trước mắt còn khó mà nói, vì vậy nên tĩnh không nên động."

Trần Bình An gật đầu nói: "Được rồi."

Nguyễn Tú có chút sốt ruột một cách khó hiểu.

Xét đến cùng, là do chính cô cũng rất nôn nóng, dựa theo tính tình của cô, lúc này vốn nên chạy đi giết con vượn già Chính Dương sơn kia, hôm nay trái lại phải tận tình khuyên bảo thiếu niên không được mạo hiểm, đây là làm trái bản tâm. Nhưng vấn đề ở chỗ, giống như chính cô vừa nói, chiều hướng phát triển như hiện nay quả thật nên tĩnh không nên động, cái này cũng là trực giác của cô.

Nguyễn Tú cô đùng đùng đánh tới tìm người đòi công đạo, cho dù gặp phải phiền toái bằng trời, cha cô chắc chắn sẽ không mặc kệ, hơn nữa nhiều khả năng sẽ trấn áp được.

Nhưng mà Trần Bình An trước mắt này, chỉ có thể sống chết tự chịu.

Trần Bình An nói lời từ biệt với Nguyễn Tú rồi đi, một mình chạy về hướng cầu hành lang. Mới từ biệt một cô gái, lại gặp một cô gái.

Trên thềm đá phía nam hành lang kiều, có một cô gái mang cả đao  lần kiếm đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc.

Cô mặc trường bào màu xanh lục, hai hàng chân mày hẹp dài, môi hơi nhếch lên, bên người có hai chiếc túi thêu tơ vàng hoa mỹ.

Trần Bình An bước nhanh chạy hướng cầu hành lang, vừa đến dưới bậc thang, cô gái Trữ Diêu đã quẳng hai túi tiền lớn nọ xuống, lạnh nhạt nói: "Trả lại ngươi."

Trần Bình An đứng ở dưới bậc thang, hai tay tiếp lấy hai túi tiền, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Trữ Diêu cau mày nói: "Đã nói phải cam đoan Lưu Tiện Dương được an toàn, hiện tại là ta không làm được, là Ninh Diêu ta có lỗi Trần Bình An ngươi và Lưu Tiện Dương!"

Cô gái biết rõ trong lòng biết, trong tòa trấn nhỏ này, thiếu niên thân hình khí lực bình thường này, bị nhân vật tiên gia một quyền đập nát ngực, sẽ không ai cứu được. Còn nữa, nếu Lưu Tiện Dương có thể được cứu sống, cho dù chỉ có một đường sinh cơ, với tính cách tốt bụng quá mức của Trần Bình An chắc hẳn sẽ ở lại chỗ tiệm rèn, dù có bị người khác chém đầu cũng sẽ không tự tiện rời khỏi nửa bước.

Trần Bình An đi lên bậc thang, ngồi xổm bên cạnh nàng cách không xa, mang hai túi tiền trả lại cho cô gái, nhẹ giọng nói: "Ninh cô nương, tiền, cô cứ giữ lấy, cộng thêm chiếc túi cất ở ngõ Nê Bình nhà ta, cô cầm lấy toàn bộ, ta không cần nữa. Về sau hy vọng nếu như có thể, nhờ cô bỏ tiền mướn người, chăm sóc nhà của tôi và Lưu Tiện Dương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận