Kiếm Lai

Chương 471: Thiếu Nữ Lả Lướt Như Liễu (2)

Thôi Đông Sơn gật đầu, cũng không nói là đúng hoặc là sai, nhưng hiếm khi không lên tiếng châm chọc thiếu nữ.

Thiếu nữ trong lòng bình tĩnh, cách này có tác dụng! Vu Lộc quả nhiên nói không sai, chung sống với người này, sẽ phải buộc bản thân mình nghĩ đến những gì trước mắt thôi, buộc ánh mắt phải thiển cận đi.

Đột nhiên Thôi Đông Sơn hỏi: "Sao ngươi còn không đi treo cổ đi, ta đợi nhặt xác giúp ngươi đã quá lâu rồi, đến lúc đó ta sẽ khiêng thi thể của ngươi xuống núi, vừa rơi lệ đau khổ, vừa lên án Thái Kinh Thần lão vương bát kia quá vô sỉ, lại dám lẻn vào thư viện, ngay cả một thiếu nữ tướng mạo đen hôi như ngươi cũng xuống tay được, làm hại ngươi xấu hổ mà tự sát, đến lúc đó ta cùng hắn đánh một trận, báo thù cho ngươi."

Thiếu nữ ngây ra như phỗng.

Thôi Đông Sơn xoay cổ, "Bởi vì buổi tối ngày đó, ta tuyên bố ngươi là đệ tử môn hạ của ta, phải cho ngươi mượn nhiều pháp bảo như vậy, trong lòng ta rất khó chịu."

Thiếu nữ bên hông giắt cây sáo trúc, bắt đầu tiếp tục vùi đầu quét sân.

Thôi Đông Sơn liếc nhìn tư thái thướt tha của thiếu nữ, đột nhiên bổ sung: "Nếu như cháu trai Thái Kinh Thần của ta nhân lúc trời tối, xông vào phòng của ngươi, thật ra hắn cũng không thiệt."

Thiếu nữ ngẩng đầu, sửng sờ nhìn Thôi Đông Sơn.

Thôi Đông Sơn nhìn chăm chú đôi mắt đẹp của cô, tiếc nuối nói: "Ngươi chỉ còn lại có đôi mắt này là xứng với cái tên Tạ Linh Việt."

Thiếu nữ lã chã chực khóc, cúi đầu không nói, tiếp tục quét rác.

Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng phất tay, thu bàn cờ hộp cờ thu vào vật gang tấc ngọc tỷ trong tay áo, "Ngươi đâu phải quét rác, rõ ràng là quét hứng thú của công tử gia. Được rồi được rồi, quay về phòng đọc sách vậy."

Tới trong phòng chính trống trải, trên một chiếc chiếu lớn có đặt một bồ đoàn cỏ tranh, Thôi Đông Sơn vung tay áo, từ trong đống lộn xộn nơi góc tường rút ra một quyển điển tịch Nho gia, im lặng đặt ở trước người, sau đó liền có một cơn Phiên thư phong xuất hiện, đảo quanh thiếu niên áo trắng tuấn tú thần dật.

Trận gió bắt đầu lật sách.

Thôi Đông Sơn bắt đầu đọc sách.

Mỗi khi đến lúc này, thiếu nữ Tạ Tạ sẽ im lặng ngồi ở cửa, tâm tình tường hòa, bởi vì chỉ có lúc này, tên kia mới không nhằm vào cô. Hơn nữa cô chẳng những lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn chưa từng nghe qua, có ai chỉ đọc sách lại có thể đọc ra một đại thế giới rộng lớn kỳ lạ như vậy.

Giống như ngày hôm nay.

Thư Phong sau khi phiên thư phong lật lên trang đầu tiên, theo giọng ngâm nga có nhiều vần luật độc đáo của Thôi Đông Sơn, ngôn ngữ như giọt mưa thực chất, rơi xuống trên từng trang sách, sau đó ngay giữa trang sách, xuất hiện một hoa sen, dáng vẻ uyển chuyển, linh động dị thường.

Lật qua từng trang, thời gian chậm rãi trôi đi.

Giữa những hàng chữ trên trang sách, xuất hiện hình ảnh hai quân đối đầu, từng võ tướng sĩ tốt nhìn còn nhỏ hơn so với hạt gạo, khí thế hào hùng, chỉnh tề ngay ngắn, không trung phía trên trang sách bụi mù, như cát bụi bốc lên trên chiến trường thật sự.

Lại có nữ tử thướt tha cao không quá một tấc, tay cầm lẵng hoa, từ trong trang sách khoan thai mà bước đến.

Có mãng hán cao to, hở ngực lộ bụng, đang gõ nhịp hát vang.

Có bà lão đang giặt áo trên trang sách, nếu vểnh tai nghe, quả thực có thể nghe được âm hưởng huyền diệu.

Có đám trẻ con vô tư, cưỡi ngựa tre đuổi nhau nô đùa.

Có khô lâu mang mang kiếm đeo đao, hành tẩu giữa phần mộ tiêu điều.

Có phu tử ngồi nghiêm chỉnh, trầm ngâm vuốt râu, dường như đang cân nhắc văn tự.

Thiếu nữ Tạ Tạ ngoài ngoài cửa, mặc kệ ở sâu trong nội tâm cô thù hận, sợ hãi quốc sư Đại Ly này ra sao, thì cô cũng không thể không thừa nhận, thiếu niên áo trắng đọc sách hết sức chuyên chú, thật sự là một thân phong lưu, thanh liêm.

Cô hoàn toàn không thể hiểu được, vì sao một người rõ ràng xấu như thế, lúc đọc sách lại có một khí tượng như thánh nhân?

Khi Tạ Tạ suy nghĩ xuất thần, cô không nhận ra rằng, ngày hôm nay, khi Thôi Đông Sơn lật đến trang cuối cùng, thần sắc hơi khác thường, ánh mắt nóng rực, thế nhưng vẻ mặt lại đầy thống khổ và đấu tranh.

Thì ra khi đọc sách hắn đã đọc được một cảnh tượng, ba người đồng thời xuất hiện trong cùng một trang, đều thấy không rõ khuôn mặt, thế nhưng tuổi tác cách xa.

Ông lão mặc trường sam đứng bên bờ Hoàng Hà, chăm chú nhìn sông nước.

Gần đấy có người trung niên gầy gò xanh xao, nhìn phía bờ bên kia, vẻ mặt trầm tư.

Có một thiếu niên cưỡi trâu xanh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sừng trâu treo sách, thiếu niên mệt mỏi buồn ngủ.

Cuối cùng Thôi Đông Sơn đột phiên phun ra một ngụm máu tươi, cảnh tượng kỳ dị trên trang sách cũng tiêu tan thành mây khói.

Thiếu nữ kinh sợ nhìn Thôi Đông Sơn.

Hắn mặt không đổi sắc, đưa tay lau đi vết máu, lẩm bẩm: "Biết làm sao được, thật sự kém quá xa."

Thiếu nữ lo lắng hỏi: "Công tử, không sao chứ?"

Thôi Đông Sơn một tay ôm ngực, một tay nắm chặt lại, gian nan nói: "Đi lấy cho ta bức hoạ Thuỷ Đồ mà ta cho ngươi mượn tạm, nhanh."

Tạ Tạ vội vàng đứng dậy, đi về phòng mình lấy ra một cuộn tranh cổ, mở ra đặt ở trước người Thôi Đông Sơn, rồi mới đứng dậy chạy đi, quay về ngồi bên cửa.

Cổ họng Thôi Đông Sơn khẽ nhúc nhích, vội vàng giơ tay lên, dùng mu bàn tay che miệng, một lúc lâu sau đó mới buông tay, hít sâu một hơi. Trên thế gian có tổng cộng mười hai bức Thuỷ Đồ, lần lượt miêu tả mười hai con sông lớn của bốn thiên hạ, bức họa trước mắt, chính là Thiên Thượng Chi Thủy, miêu tả kỳ cảnh "Một kiếm phá vỡ tiểu động thiên, nước sông Hoàng Hà từ trời đến".

Năm đó Thôi Sàm vẫn còn là đại đồ đệ của Văn Thánh, đánh cờ với thành chủ thành Bạch Đế giữa áng mây, Thôi Sàm dù bại vẫn vinh, vị đại ma đầu kia đã tặng hắn bức hoạ trân quý phi phàm này. Thôi Sàm giơ ngón tay cái đối với vị ma đạo tọa trấn thành Bạch Đế, cũng rất tôn sùng đối phương.

Thôi Đông Sơn nín thở chăm chú nhìn sông nước, trong lòng lại nghĩ tới núi cao.

Nhớ lại năm xưa, lão Thôi Sàm đã từng một người độc hành, mang giày vải gậy trúc, đi qua đường núi gồ ghề nhất trên đời này, lên núi khó như lên trời.

Thiếu niên Thôi Đông Sơn vừa nghĩ đến đó, không kìm lòng được đưa tay vỗ đầu gối, cao giọng nói: "Than ôi, nguy hiểm quá!"

Đột nhiên hắn ngẩn người.

Chỉ thấy trên Thuỷ Đồ, bỗng xuất hiện một vách đá không quá nổi bật. Thế nhưng trên vách đá, có bóng dáng của thiếu niên gầy gò quen thuộc, đón gió mà đứng, hắn dừng chân tình cảm dòng nước, hai tay bấm pháp quyết, nhìn về phương xa.

Thiếu nữ Tạ Tạ ở xa xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, càng khiếp sợ không thôi.

Sao Trần Bình An lại mang theo một vách đá, len lén chạy vào trong bức hoạ Thuỷ Đồ này?

Thôi Đông Sơn đã khôi phục bình ổn khí cơ, lúc này chắp hai tay trước ngực, cười đùa cợt nhả: "Tiên sinh tại thượng, xin nhận một bái của học sinh."

Sau đó Thôi Đông Sơn lảo đảo người về phía sau, lại lăn ngang vài vòng, miệng lẩm bẩm: "Người bỏ rơi ta, những ngày xưa cũ không thể giữ lại. Người làm loạn lòng ta, ngày hôm nay càng thêm ưu phiền. Ưu phiền ưu phiền, ưu phiền cái con mẹ ngươi ấy."

Thiếu nữ ngồi ở bên cửa, không kìm được ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy không giống như là sắp có sấm sét, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận