Kiếm Lai

Chương 249: Sơn thần cùng đao trúc (1)

Chỉ có ánh mắt Lý Bảo Bình càng lúc càng kiên định. Tiểu cô nương tuy đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn hất hàm cao cao, không chút sợ hãi.

Con rắn đen chợt húc đầu về phía Chu Hà.

Chu Hà vẫn luôn nín thở ngưng thần cẩn thận dồn lực, một cước lui về phía sau, một cước đạp về phía trước, dùng một quyền chính diện đón đánh cái đầu to lớn của con rắn đen kia.

Chu Hà ra quyền cương mãnh, một quyền đánh cho cái đầu rắn kia vang ầm ầm.

Bị công kích dữ dội, đầu con rắn đen chao đảo, nửa thân trên khổng lồ cũng theo đó ngửa ra phía sau vài phần.

Chu Hà cánh tay tê dại nghiến răng một cái, rút hai chân đã lún xuống nửa thước nhanh chóng lên, thân hình không lùi mà tiến nhanh sải bước lao về phía trước, mỗi một bước đều tạo ra dấu chân lõm xuống thật sâu trên đỉnh núi.

Vừa rồi va chạm cứng chọi cứng, Chu Hà không cho rằng mình không có sức chiến một trận!

Con rắn đen một lần nữa hung mãnh húc thẳng đầu đến, khí cơ trong cơ thể Chu Hà lưu chuyển như sông ngòi vỡ đê, huyết khí đột nhiên trào dâng, cơ bắp cánh tay phồng lên, gần như muốn xé rách tay áo, quát lớn một tiếng, một quyền mạnh mẽ nện lên giữa cái đầu con nghiệt súc kia.

Một đòn dốc sức thế lớn lực trầm, bùng nổ ra thanh thế hùng hồn như chùy sắt đập vào chuông lớn.

Cái đầu rắn to như lu nước bị một quyền đập ngã xuống sàn đá, bắn lên vô số bụi đất.

Chu Hà chiếm thế thượng phong đang muốn thừa thắng truy kích, ông lão thổ địa phía sau cách đó không xa khẽ thở dài.

Có một vật quét ngang hông, tốc độ cực nhanh, hơn xa hai lần húc đầu của con rắn đen lúc trước, nháy mắt đập vào bên hông Chu Hà. Cả người hắn bị quét bay ra mười mấy trượng, dù chưa bị một đòn trí mạng, nhưng Chu Hà trầy da tróc thịt không nói, máu me đầy mặt, hiển nhiên bị thương không nhẹ, lăn vài cái trên mặt đất, vừa vặn ngừng được xu thế lui về phía sau, cố gắng vận một hơi, nuốt xuống ngụm máu tươi đã trào tới yết hầu, bất chấp thương tổn tới phế phủ, muốn tiếp tục lao lên tiếp tục liều mạng với nghiệt súc kia.

Thì ra con rắn đen hai lần trước cố ý yếu thế, chỉ là làm nền cho một cú quét đuôi nhanh như tia chớp này.

Chu Hà trợn to mắt, gan mật muốn vỡ ra.

Khóe mắt ông ta nhìn thấy, thân thể bạch mãng cong lên, bỗng nhiên phát lực, khởi xướng công kích về hướng con gái Chu Lộc, cái mồm rộng như chậu máu kia nhìn mà ghê người.

Ngay lúc này, một thân hình gầy yếu chạy dọc theo lưng con rắn đen, cuối cùng giẫm trên đầu rắn, tung người nhảy lên, thiếu niên cầm trong tay dao chẻ củi, lao về phía con bạch mãng kia.

Vào lúc chỉ mành treo chuông, một đao của vị thiếu niên giày rơm này vừa lúc chém đứt cánh bên trái của bạch mãng!

Nhưng thiếu niên cũng bị bạch mãng nghiêng thân thể húc mạnh bay ngược ra ngoài.

Ở một nơi nào đó trên sườn núi dưới sân đá, hán tử đội nón ngồi ở trên cành của một gốc tùng già vắt ngang qua vách núi, nhấp ngụm rượu nhỏ, mặt không cảm xúc.

Hắn nhấc cái nón, cười ha ha.

Bạch mãng thân thể mảnh khảnh như nữ tử, đôi cánh kia không được xem là lớn đến khoa trương, trong suốt lấp lánh, nếu không phải nhìn kỹ, hầu như rất khó phát hiện. Rất khó tưởng tượng, vỗ đôi cánh này, có thể khiến nó từ ngoài vách núi của sân đá bay trên không, khó tránh khỏi làm người ta đoán, nó nắm giữ loại thần thông thuật pháp nào đó tương tự Luyện khí sĩ lơ lửng trên không hay không.

Chỉ là hôm nay tất cả cái này đều không có ý nghĩa lớn nữa, bạch mãng sau khi cong lưng thì lao xuống nhanh chóng mãnh liệt, há cái miệng to như chậu máu, ý đồ cắn nuốt tỳ nữ Chu Lộc có được dung nhan thanh tú, nào ngờ thế mà bị một thiếu niên cầm đao ngang trời xuất thế, dùng lưng và đầu của con rắn đen làm cầu thang cùng ván cầu nhảy tới, tay cầm dao chẻ củi chém vào chỗ nối của cánh bay và thân thể bạch mãng. Bạch mãng cần đôi cánh đó để bay lên không và nắm giữ phương hướng, sau khi bị một đao chặt mất cánh bay, thân hình bằng vào quán tính tiếp tục lao về phía trước, nhưng lập tức nghiêng lệch lướt ngang khoảng cách hơn trượng, cái miệng rộng như chậu máu đó của bạch mãng vừa vặn từ bên người thiếu nữ sát vai mà qua, cả thân hình nặng nề rơi trên sàn đá.

Chu Lộc cùng với ba đứa nhỏ học thục phía sau cô đều tránh được một kiếp, tranh thủ lúc bạch mãng còn đang choáng váng sau khi va đập, Lý Bảo Bình vội vàng đeo hòm sách hô chạy nhanh. Lâm Thủ Nhất yên lặng cầm lấy bọc hành lý theo đuôi sau đó, Lý Hòe đã sớm sợ tới mức răng va cầm cập, sau khi chạy ra một khoảng, trong lúc vô tình phát hiện không nhìn thấy bóng người Chu Lộc đáng ghét, quay đầu nhìn một cái, Lý Hòe ngây người, kẻ kia đứng ngẩn ra ở tại chỗ, đây không phải khoanh tay chịu chết thì là gì? Lý Hòe nhịn không được cao giọng hô: “Chu Lộc, còn không chạy đi?!”

Chu Lộc rốt cuộc giật mình, thoáng hoàn hồn, chỉ là vẫn như cũ có chút hoang mang lo sợ, quay đầu, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Lý Hòe, chỉ thấy đứa nhỏ đó vừa chạy vừa quát: “Chạy đi! Chờ chết à!”

Chu Lộc một khi lấy lại tinh thần, lập tức bày ra tư thái mạnh mẽ của võ nhân nhị cảnh đỉnh phong, bốn năm bước đã lướt đến bên cạnh Lý Hòe, theo bọn họ cùng nhau lui đến khu sàn đá bằng phẳng rời xa bạch mãng. Quả nhiên, Chu Lộc vừa rời khỏi chỗ ban đầu, chỗ cánh bay đứt gãy của con bạch mãng kia phun trào máu tươi, liền bắt đầu bởi vì đau đớn mà kịch liệt giãy giụa, cái đuôi điên cuồng vung vẩy, đập sàn đá bắn tung tóe đá vụn, nếu Chu Lộc chậm thêm một lát, chỉ sợ đã bị cái đuôi to như thùng nước của bạch mãng đập thành một bãi thịt nát.

Bạch mãng tựa như sau khi mất đi một cánh bay, nguyên khí đại thương, lặn, lộn lung tung, tung tóe lên vô số cát bay đá chạy, rất lâu chưa bình tĩnh trở lại.

Nhưng thiếu niên cũng không tốt hơn tới đâu, hổ khẩu nơi tay trái cầm dao chẻ củi đã nứt toang, máu tươi đầy tay.

- Giải thích, hổ khẩu là chỗ nối giữa ngón cái và ngón trỏ. Hết giải thích.

Trần Bình An quỳ một gối xuống đất, nâng cánh tay lau đi mồ hôi ở trán, để tránh tầm mắt bị nhòa.

Dao chẻ củi đã gãy đi nửa đoạn, khi lưỡi dao sáng như tuyết bắn ngược, nếu không phải Trần Bình An nắm bắt tình huống nhanh, vội vàng nghiêng đầu, nói không chừng mặt đã cắm vào nửa con dao chẻ củi, ít nhất gò má cũng sẽ bị chém bay đi một mảng thịt lớn.

Vị trí bây giờ của Trần Bình An, hình thành thế hai mặt giáp địch với hắc xà và bạch mãng. Con rắn đen kia hành vi quỷ quyệt, sau khi nhìn thấy bạch mãng bị thương nặng, vẫn chưa vội vã bỏ lại Chu Hà, chạy tới chém giết với Trần Bình An, ngược lại “khuôn mặt thần sắc” so với lúc trước càng thêm nhàn nhã trấn tĩnh, ung dung chậm rãi lay động nửa thân trên, luôn giữ tư thế giằng co với Chu Hà, đôi mắt màu bạc trắng âm khí âm u kia của con rắn đen ngẫu nhiên rơi ở trên thân bạch mãng, ánh mắt so với bạch mãng lúc trước dành cho thiếu nữ Chu Lộc như mỹ vị trên bàn ăn cũng không khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận