Kiếm Lai

Chương 1229: Mặt tròn cô nương (1)

Ở vùng trung tâm Đồng Diệp châu.
Nơi này vốn dĩ nên mưa thuận gió hòa, trăm loại cây cối tốt tươi, tiết trời trong lành mát mẻ, đáng tiếc cũng giống như năm trước, những búp chè xuân non tơ như sợi tơ, cây hương thung không ai hái nữa, vô số đồi chè xanh ngát mướt mắt, càng ngày càng hoang vu, cỏ dại mọc um tùm, nhà nào nhà nấy, dù giàu hay nghèo, không còn chút mùi thơm nào của chè xuân nữa.
Bắc Tấn quốc đã thái bình quá lâu, so với ở những nơi khác, lại bất hạnh thuộc vào vùng giao tranh của binh gia. Trước kia, tuy giáp ranh với quân thiết kỵ của Diêu gia thuộc Đại Tuyền vương triều, cách một hồ Tùng Châm tám trăm dặm cùng thần phủ Kim Hoàng sơn, coi như bình an vô sự, nhưng đợi đến một trận thiên biến, cái gì chia rẽ, cái gì lo việc nước đều tan thành mây khói, Bắc Tấn quốc hôm nay đã chẳng ra gì, non sông vạn dặm, tan hoang xơ xác. Nam Tề, quốc gia ở phía bắc của Đại Tuyền vương triều, cũng chẳng khá khẩm hơn Bắc Tấn bao nhiêu, cuối cùng chỉ còn lại Đại Tuyền vương triều với một vị hoàng đế lâu không xuất hiện, từ phiên vương giám quốc, hoàng hậu thao túng triều chính, vẫn đang cùng đại quân Yêu tộc đến từ Man Hoang thiên hạ giao chiến, nhưng vẫn là thua liên tục, Đại Tuyền Diêu gia gần như không còn người.
Kinh thành cũ của Nam Tề đã trở thành nơi đóng quân của Thác Nguyệt sơn quân, còn Đại Tuyền vương triều cũng đã mất hơn nửa lãnh thổ, biên quân thương vong gần hết, binh mã các châu phủ chỉ có thể lui về cố thủ kinh đô, nghe nói đợi đến khi đánh chiếm thành Thận Cảnh danh tiếng một vùng này, quân trướng sẽ chuyển đến đó.
Đại quân Yêu tộc Man Hoang thiên hạ, sau khi từ bờ Tây Hải Đồng Diệp châu lên đất liền, hơn ba mươi quân trướng đều có mặt, hoàn thành từng bước, chủ công vào những tiên gia đỉnh núi lâu đời, trên đại thể là từ tây sang đông, từ nam lên bắc, chia làm hai tuyến mà tấn công. Đối với các vương triều, phiên quốc trải qua trên đường đi, không quá coi trọng, như nước triều bao phủ, ngang nhiên tàn phá mà thôi, không có chiêu hàng, không có trấn an, thành bị phá người bị giết, sau đó lại bị đại yêu tu sĩ dưới trướng đại yêu xương khô vương tọa Bạch Oánh luyện hóa thành từng đội quân bạch cốt, dùng người chết để giết người sống, cuối cùng ai cũng đều chết.
Núi sông cũ của Bắc Tấn quốc, dưới ánh mặt trời là một biển mây vàng rộng lớn, sáu đạo hồng quang bỗng nhiên xuất hiện, rồi nhanh chóng lao xuống mặt đất.
Gió lớn trên trời, thổi bay vạt áo của sáu người, đều là khuôn mặt trẻ tuổi, ba nam ba nữ.
Bọn họ đã phá vỡ từng lỗ hổng của biển mây, tầm nhìn trở nên sáng sủa.
Trong số đó có một người nam tử mặc áo đen, tóc buộc bằng dải lụa trắng như tuyết.
Từ trên trời rơi xuống trần gian, giống hệt như trích tiên.
Bên dưới biển mây là một tòa thành trì với tường thành nguy nga, nhưng cũng tan hoang khắp nơi.
Đây là nơi đặt trụ sở của châu phủ, cũng là một trong số ít thành lớn của Bắc Tấn chưa bị cướp bóc, có thể coi như một tòa thành cô độc của một quốc gia.
Hệ thống đại trận sơn thủy của châu thành này, thậm chí còn kiên cố hơn kinh thành của nhiều tiểu quốc phiên thuộc, nghe nói là vì trong thành có hai vị cao nhân lánh đời đang tu luyện, một vị Kim Đan khách tinh thông trận pháp, một vị Nguyên Anh có tu vi không tầm thường, đã bỏ ra rất nhiều công sức mới miễn cưỡng giữ được châu thành tan hoang này. Nhưng đây không phải nguyên nhân căn bản, chính thức khiến thành trì may mắn lọt lưới là vì, vị đại yêu cảnh giới Tiên Nhân trong quân trướng, trước kia đã bị Tuân Uyên cảnh giới Phi Thăng tọa trấn trên không trung, người chịu trách nhiệm vận hành ba trận tứ tượng lớn, bất ngờ ra tay đánh chết ở chỗ không xa này. Cho nên, một số đại yêu ghét bỏ nơi này quá xui xẻo, không muốn lộ diện ở đây.
Nếu không phải Tuân Uyên và Khương Thượng Chân hai con quỷ khó nhằn của Ngọc Khuê tông, những năm này dựa vào việc ngưng tụ vận mệnh một châu thành trận pháp thiên địa, chuyên môn nhằm vào những tiên nhân, đại yêu cảnh giới Phi Thăng trong quân trướng, Đồng Diệp châu đã bị diệt vong sớm hơn. Tuân Uyên cảnh giới cao, lại lấy cả một châu làm tiểu thiên địa, khiến cho mấy vị đại yêu Phi Thăng cảnh có phần kiêng kị, còn Khương Thượng Chân dù mới là cảnh giới Tiên Nhân, phi kiếm bản mệnh lại quá tàn ác hung hiểm, mỗi lần từ trên trời giáng kiếm xuống trần gian, không tìm phiền phức với Phi Thăng cảnh, thậm chí cũng không muốn dốc sức liều mạng với Tiên Nhân cảnh, bằng vào thiên thời địa lợi nhân hòa, dùng lợi thế hơn nửa cảnh giới, chuyên môn chém giết những tu sĩ Yêu tộc cảnh giới Ngọc Phác.
Một kiếm xuống, những kẻ Ngọc Phác cảnh vốn có thể một mình lật tung nửa nước, không chết cũng tàn phế.
Hai vị đại yêu vương tọa Ngưỡng Chỉ và Phi Phi, sau khi từ vùng biển giữa Bảo Bình châu và Bắc Câu Lô Châu quay về, đã chuyên tìm kiếm dấu vết trên không của Tuân Uyên và Khương Thượng Chân.
Trong đó Ngưỡng Chỉ đã từng giao chiến một trận ác liệt với Tuân Uyên, cả hai đều bị thương, sau đó Tuân Uyên càng ẩn nấp kỹ hơn.
Chỉ có Khương Thượng Chân vẫn thỉnh thoảng giáng một kiếm xuống trần gian, Phi Phi đã nhiều lần lần theo dấu vết, chặn đường lui của hắn, nhưng Khương Thượng Chân lại có vô số thuật che mắt, phương pháp bỏ chạy xuất quỷ nhập thần, quả thực không giết được.
Ngược lại, mỗi khi sơn chủ Đại Phục thư viện ra tay, thì thường là che chở vương triều, hệ thống đại trận sơn thủy của thư viện, làm chậm tốc độ tấn công của Man Hoang thiên hạ.
Sau khi Thái Bình sơn và Phù Kê tông lần lượt bị diệt, Đồng Diệp châu không còn trận pháp tứ tượng lớn, thời thế đã đổi thay, Tuân Uyên và Khương Thượng Chân hiện đang ở Man Hoang thiên hạ, nhất là Tuân Uyên Phi Thăng cảnh, vào cuối năm trước đã bị Ngưỡng Chỉ hợp sức với Phi Phi, chặn đánh một lần, nghe đồn Tuân Uyên đã chạy trốn khỏi Đồng Diệp châu, trốn vào một bí cảnh ở biển, sau đó có một "tiểu cô nương tết tóc sừng dê" đi theo.
Nam tử áo đen cầm trường kiếm, một kiếm phá vỡ đại trận sơn thủy, lại một kiếm chém tan vài món pháp bảo công kích đang gào thét lao đến.
Trong thành, một vị thần nhân kim giáp được thờ cúng khói hương ở võ miếu, vội vã rời khỏi miếu, dường như được tiên sư nhắc nhở không cần rời khỏi miếu thờ. Vị này từng là trung liệt anh linh của một quốc gia, vẫn giơ thanh bảo đao đã nhuốm khói hương mấy trăm năm, chủ động hiện thân nghênh chiến, cưỡi gió bay lên, nhưng lại bị nam tử áo đen dùng phi kiếm bản mệnh chém nứt Kim Thân, vị thần nhân kim giáp với đầy những vết nứt như mạng nhện, gầm lên một tiếng, vẫn hai tay cầm đao, đạp mạnh vào không trung, chém về phía tiểu súc sinh kiếm tiên trẻ tuổi kia, nhưng phi kiếm lại quay lại đánh tới, Kim Thân ầm ầm tan vỡ, cả thành trì nhân gian như trút một cơn mưa vàng.
Năm tu sĩ Yêu tộc còn lại nhao nhao rơi vào giữa thành, dù đại trận bảo vệ thành vẫn chưa bị phá hủy, nhưng cũng không thể ngăn được sự xâm nhập mạnh mẽ của bọn họ.
Một tên vũ phu thuần túy Yêu tộc cao hơn trượng, sau khi hạ xuống, ngó nhìn xung quanh, chọn một hướng rồi đi thẳng một đường, những khu phố, tường cao tường thấp, các kiến trúc trong thành đều bị hắn đâm đổ nát, thỉnh thoảng có người cực kỳ xui xẻo, bị va phải tan nát thành tro. Hắn đâm vào ngoài tường thành rồi lại đổi hướng, dùng thân thể rắn chắc làm lưỡi kiếm, xẻ dọc thành trì mà không biết mệt.
Một kiếm tu, chọn một nơi kiến trúc dày đặc, từ từ bước đi, nơi hắn đi qua, trong phạm vi trăm trượng, hấp thu hồn phách, tinh huyết của người sống, biến thành vô số thi thể khô quắt.
Có Yêu tộc nhắm vào Thành hoàng các, bỗng nhiên hiện nguyên hình mãng xà ba trăm trượng, lân giáp lấp lánh, chướng khí lập tức bốc lên mù mịt, ăn mòn cả gỗ đá. Nó dùng cả tòa Thành hoàng các làm mồi, lại lấy đầu đập mạnh vào chỗ cao nhất của Thành hoàng các, hung hăng đập nát một tấm biển do quân chủ Bắc Tấn ngự ban, linh quang tràn đầy. Nó mặc kệ từng đạo luyện sư thuật pháp, trọng bảo công phạt nện vào thân mình, mặc kệ Thành hoàng gia cùng du thần dưới trướng đêm ngày điều binh khiển tướng, mang ra vô số âm vật để chém giết, mãng xà càng không hề để ý.
Một thiếu nữ trẻ tuổi mặc đồ xanh biếc, dáng người thon thả, nàng kết kiếm quyết, tế ra phi kiếm bản mệnh "Tước Bình", sau lưng hiện ra hình khổng tước xòe đuôi, xuất hiện tám mươi mốt đạo kiếm quang rực rỡ, được luyện hóa từ lông chim khổng tước. Lông vũ tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, vô cùng lộng lẫy.
Mỗi đạo kiếm quang bé nhỏ lại có một đôi mắt linh hoạt giống như mắt người, giống như lông công có đôi mắt vậy, không ngừng sinh ra những phi kiếm nhỏ hơn, đó chính là thần thông bản mệnh của phi kiếm "Tước Bình" của nàng, ngưng hóa mắt thành kiếm quang. Cuối cùng kiếm quang lóe lên rồi biến mất, trên không trung kéo ra vô số vệt lưu huỳnh xanh biếc, nàng trực tiếp tiến về phủ dinh châu quan, kiến trúc hai bên bị kiếm quang rậm rạp quét qua, không còn lại gì, bụi bay mù mịt, che cả bầu trời.
Còn một nữ kiếm tu khác, có vẻ ngoài giống nàng, chân đạp trên một thanh trường kiếm rực rỡ, rơi xuống một chỗ tường thành nơi các giáp sĩ đang tập trung.
Vũ Tứ đã rơi xuống trên mái nhà cao của một hào tộc, hắn cũng không giống như những người khác, tùy ý giết chóc.
Lần này hắn chỉ bị bạn bè lôi kéo đến giải sầu, chạy từ kinh thành Nam Tề đến đây để tìm chút vui vẻ, còn năm người kia, đều là người quen cũ.
Những kẻ cắp cánh bên nhau giết kiếm tiên kia đương nhiên là bạn bè của Vũ Tứ, nhưng thật ra trước đó bọn họ không quen nhau lắm.
Những thứ này dưới chân Vũ Tứ chưa bị chiến tranh tàn phá, vẫn còn rải rác đây đó những thành trì lớn nhỏ. Những thành ở Trung Châu thì lại càng thưa thớt, giống như những châu thành còn sót lại của đại quốc Bắc Tấn. Các thành trì lớn càng khó tìm hơn, đa phần đều là các phủ quận, thị trấn xa xôi của những tiểu quốc phiên thuộc, bị các tu sĩ quân trướng đem ra luyện tập, còn phải tranh giành, so đo chiến công, nếu không thì đâu đến lượt được hưởng chuyện tốt như vậy.
Vũ Tứ ngồi trên nóc nhà, gác ngang kiếm lên đầu gối, liếc mắt nhìn tòa hào phú phủ đệ đã gà bay chó chạy, không buồn để ý đến.
Từ sau khi trường thành Kiếm Khí bị chém làm đôi, thành trì "phi thăng" đến tận thiên hạ thứ năm xa xôi, rồi đến địa chỉ cũ của Đảo Huyền sơn để mở đường, cho đại quân vượt biển, đến tận hôm nay mới đánh hạ được hai lục địa của Hạo Nhiên thiên hạ là Phù Diêu châu và Đồng Diệp châu, so với dự định ban đầu thì chậm mất hai ba năm. Nếu không thì lúc này, Man Hoang thiên hạ không chỉ chiếm được nửa châu Kim Giáp mà đã phải nuốt trọn Bảo Bình châu rồi mới phải.
Ở bên trường thành Kiếm Khí, hao tổn quá nghiêm trọng, so với tính toán ban đầu của Giáp Tử trướng thì tổn thất hơn ba phần.
Thực tế thì, Giáp Tử trướng cố tình nói nhẹ đi rồi, Vũ Tứ biết rõ sự thật là nhiều hơn tới bốn phần.
Rút dây động rừng, huống chi chiến trường trường thành Kiếm Khí quá đỗi thê thảm, đâu chỉ có thể dùng hai chữ "dắt díu" mà hình dung.
Chiến lược ban đầu của Giáp Tử trướng, chia quân làm ba hướng cũng không sai, chẳng qua cũng chỉ dùng một nắm chiến lực đứng đầu, ví dụ như Lưu Xoa và ba bốn vị đại yêu vương tọa khác, dẫn một bộ phận quân đi kìm chân Bà Sa châu, làm ra vẻ mà thôi. Còn về Phù Diêu châu, đã chiếm được, nhưng không vội đối với Kim Giáp châu. Bởi vì tuyến công chủ lực mà Giáp Tử trướng lập ra từ đầu là từ Đồng Diệp châu một mạch tiến thẳng lên phía bắc, liên tục chiếm lấy Bảo Bình châu và Bắc Câu Lô châu. Sau đó dùng tối đa bốn năm để nhanh chóng chiếm đoạt và tiêu hóa vận mệnh núi sông của đông nam Đồng Diệp châu và tây nam Phù Diêu châu, nhất là Đồng Diệp châu, năm tới đã phải đổi chủ, trở thành lãnh thổ quốc gia của Man Hoang thiên hạ.
Giáp Thân trướng không phải là người đứng đầu kiếm tu, thiếu niên Mộc Kịch, đã từng ví von, đại quân Man Hoang thiên hạ dũng mãnh tràn vào hai châu lục địa, giống như rải đậu vào ruộng.
Khi mới đặt chân lên bờ, chưa phân chia, trùng trùng điệp điệp, trông thì thế như chẻ tre, nhưng nếu so với diện tích của cả châu, thì quân số vẫn còn quá ít, vẫn cần lực lượng tiếp viện liên tục, không ngừng bổ sung như ong hút mật trên bản đồ hai châu.
Sau đó nữa, thì là cái gọi là "Cấy mạ trên ruộng nước" của Chu tiên sinh, không được coi hai châu chỉ là chỗ có lợi trước mắt, mà phải trải qua giai đoạn đầu chấn nhiếp, sau đó chuyển sang trấn an các vương triều đã tan tác, lôi kéo những tu sĩ còn sót trên núi, cố gắng trong vòng mười năm nghênh đón mùa thu hoạch lớn. Không cần đến quả lớn ngọt ngào, nhưng nhất định phải biến một bộ phận thế lực nhân tộc của hai châu trở thành lực lượng bắc chinh cho Man Hoang thiên hạ, trọng tâm là đám sơn trạch dã tu liều mạng, các vũ phu thuần túy rơi rớt trong giang hồ, chán nản thất vọng, các loại văn võ tiếc mạng của vương triều, các sắc nhân vật, phải tập hợp lại thành một quân trướng sớm nhất, chọn một hai người có thể gia nhập Giáp Tử trướng, muốn coi trọng ý kiến của đám người này.
Để cho Man Hoang thiên hạ vững chân ở Bảo Bình châu và Kim Giáp châu, thì cùng lắm phải đưa Phù Diêu châu, nửa châu Kim Giáp cho Hạo Nhiên thiên hạ là xong, để đổi lấy Bắc Câu Lô Châu.
Đến khi đó, Man Hoang thiên hạ sẽ có trong tay Đồng Diệp, Bảo Bình, Bắc Câu Lô ba châu.
Còn về chuyện trả lại Phù Diêu châu, trên thực tế, là Giáp Tử trướng đã sớm có tính toán, tập hợp lực lượng của đám đại yêu vương tọa ra tay, đánh cho cả châu Lục Trầm, Man Hoang thiên hạ không thu được vận mệnh của cả châu, mà Hạo Nhiên thiên hạ thì cũng chỉ coi như là thu nhặt lại được vô số "hòn đảo" vỡ vụn. Như vậy thì chỉ việc chữa trị chỗ núi sông cũ gần với cửa xuất binh của Man Hoang thiên hạ kia, cũng đã tiêu tốn không ít sức lực tiền của của văn miếu trung thổ rồi, cũng như là đã dùng cả lòng người.
Vũ Tứ do thân phận đặc biệt, hoàn toàn không chỉ là một tu sĩ trong Giáp Thân trướng, một kiếm tiên phôi thai đơn giản của Thác Nguyệt sơn, nên mới biết rõ được những nội tình kinh thiên động địa này.
Một vị nữ kiếm tu đổi hướng, ngự kiếm đi tới chỗ Vũ Tứ.
Trường kiếm phẩm trật không tầm thường, kéo theo một vệt kiếm quang lưu ly xanh biếc bảy màu cực kỳ xinh đẹp.
Nàng tên là Tiên Tảo, cùng với tỷ tỷ Ngân Túc, là một cặp tỷ muội, đều là kiếm tu, tuy không được xếp vào trong trăm kiếm tiên của Thác Nguyệt sơn, nhưng cũng là tu sĩ đích truyền của đại tông môn Quảng Hàn thành của Man Hoang thiên hạ, là nữ quan của Tuyết Sương bộ. Mặt nàng còn trẻ, nhưng kì thực là một nữ tu đã hơn ba trăm tuổi.
Quảng Hàn thành là một trong những tông môn dưới trướng đại yêu Phi Phi. Năm xưa, Phi Phi cùng Ngưỡng Chỉ, cộng chủ của Duệ Lạc Hà, chinh phạt lẫn nhau nhiều năm, lục bộ nữ tu của Quảng Hàn thành, gồm Tuyết Sương và Liễu Điều, đã bỏ rất nhiều công sức.
Hình dáng Tiên Tảo sau khi hóa người, là một thiếu nữ có khuôn mặt đầy đặn xinh đẹp. Nàng nhấc mép váy, làm một cái vạn phúc, gọi một tiếng Vũ Tứ công tử.
Vũ Tứ không đứng dậy, chỉ cười gật đầu.
Man Hoang thiên hạ, phân chia đẳng cấp rất rõ ràng. Nếu ai mà quá nhiều lễ nghi thì sẽ hoàn toàn ngược lại.
Sau khi Tiên Tảo thu kiếm vào vỏ, liền ngồi xuống cách Vũ Tứ không xa, nhưng không dám đến gần quá, nàng chống cằm bằng hai tay, nhìn về phía thành trì đang la hét, khẽ nói:
"Vũ Tứ công tử, quả thực có chút mệt mỏi vì giết chóc rồi. Hạo Nhiên thiên hạ này, sao lại có nhiều thành trì như vậy, kinh thành châu thành quận thành thị trấn, nhiều thành, càng đông người, cũng may gan bọn chúng quá nhỏ, đều là tự dọa mình cho đến chết, không có chút phản kháng nào. Ban đầu, ta còn hào hứng đấy, nghĩ rằng sau này không cần phải liều mạng nguy hiểm như ở trường thành Kiếm Khí, nhưng mà càng giết càng nhiều, một loạt một loạt, thật là quá nhàm chán."
Vũ Tứ cười nói:
"Đây chính là Hạo Nhiên thiên hạ đấy, giàu có, chỉ cần không có chiến tranh, không có thiên tai lớn, không có dịch châu chấu thì người với người sẽ sống chung hòa hợp, rất ít khi đánh nhau đến chết, cho nên mới đông người như vậy. Không giống với quê hương chúng ta."
Man Hoang thiên hạ, trước khi đại tổ của Thác Nguyệt sơn xuất hiện, đã là loạn thế vạn năm.
Thực sự là thời thế rất loạn, đại yêu hoành hành khắp thiên hạ, nên một thiên hạ cũng chưa từng có cái gọi là "lạm sát".
Tiên Tảo giơ tay chỉ vào một chỗ trong thành, hỏi:
"Lại nhìn thấy cái cổng đá này, ở nhiều nơi đều có, ta và tỷ tỷ cũng không nhận ra chữ trên đó. Vũ Tứ công tử, chàng đọc nhiều sách, rất hiểu biết về Hạo Nhiên thiên hạ, bọn chúng dùng để làm gì vậy?"
Văn tự của Man Hoang thiên hạ rất cổ xưa, nghe nói có chung nguồn gốc với Hạo Nhiên thiên hạ, tuy có khác nhau, do biến đổi qua dòng chảy, nhưng có thể cũng bởi vì "văn tự đồng nguyên", dù có chút miễn cưỡng, nhưng chữ bổn mệnh của Nho gia thánh nhân vẫn khiến các đại yêu hết sức kiêng kị. Man Hoang thiên hạ bắt đầu dần dần lưu hành một loại văn tự gọi là "Thủy vân thư" từ khoảng nghìn năm trước, là do Chu tiên sinh được xưng "Thiên hạ Văn Hải" sáng chế.
Vũ Tứ giải thích:
"Đây là vật chỉ có ở Hạo Nhiên thiên hạ, dùng để khen ngợi những nam nữ học vấn giỏi, đạo đức cao. Ta đã từng xem sách, có thánh hiền ở bên này có câu nói rằng, hiện tại nhân phẩm xuống dốc, phong tục đồi bại, hễ có chút gì tốt đẹp cũng cần phải treo biển ghi công để người ta biết. Ý là có thể dùng cổng đá này để nêu gương cho những người có đạo đức. Ở Hạo Nhiên thiên hạ, nếu một gia tộc nào đó có một cái cổng đá, thì con cháu có thể được thơm lây."
Tiên Tảo nghi ngờ:
"Mấy người này nghe rất giỏi, nhưng mà đánh nhau những năm này, có vẻ như chẳng có tác dụng gì cả."
Chẳng qua nàng quả thật đã từng gặp vài người kỳ lạ. Có bà lão tóc bạc trắng phơ cầm gậy đứng trước cửa từ đường, cuối cùng thì cũng chỉ biết chết tan như một nhúm bông, nhưng mà không hề sợ chết, có lẽ là do đã sống đủ lâu rồi? Nàng đã từng thấy một lão nhân mặc áo nho, tai họa ập đến, nhưng vẫn ngồi khoanh tay chịu chết ở bàn chất đầy sách. Lúc đó, ông ta một tay nắm tay đứa bé, muốn nó "nói to lên", nghe những lời khóc nức nở hàm hồ của nó, có lẽ là do bà nó mắng, hay có thể là do một đoạn ngôn ngữ của một vị thánh hiền nào đó?
Dù sao đi nữa, vẻ mặt lúc chết của lão nhân so với rất nhiều tu sĩ núi đưa cả pháp bảo, thần tiên tiền, hay những đế vương tướng tá nằm sấp dưới đất không dậy nổi còn thản nhiên hơn rất nhiều.
Nhưng dù là như vậy, thì có ý nghĩa gì? Tiên Tảo cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, dù lớn dù nhỏ, thì kết cục vẫn là chết.
Ngược lại, những nơi mà quân trướng cho rằng có "thể đánh" được, khắp nơi đều là chiến trường, những tuyến phòng ngự dài dằng dặc, từng tòa quan ải, mấy vạn tinh kỵ áo giáp sáng loáng, bộ tốt, tất cả đều là đẹp mắt nhưng vô dụng, dễ dàng sụp đổ, hễ đánh là thua.
Những thành cao hào hùng, thường thường cũng không trụ nổi qua vài lần công kích, là bị phá.
Áo giáp quá mới, mà quân lính lão luyện thì quá ít.
Chẳng qua một vài tông môn đứng đầu, và tinh binh của bảy tám cái vương triều thì có vẻ đã gây cho đại quân của Man Hoang thiên hạ một ít phiền toái.
Đặc biệt là đánh cái nơi gọi là Thái Bình sơn kia, thương vong rất nghiêm trọng, đánh đến nỗi hai tòa quân trướng trực tiếp đánh tan tác cả quân lính dưới trướng, cuối cùng phải điều thêm hai đội quân lớn tới.
Vũ Tứ dở khóc dở cười, rất khó cùng nàng giải thích những thứ này hư vô mờ mịt, rằng vật vô dụng hay có ích. Ở trong lòng người có tác dụng giáo hóa, trong chốn đánh giết tự nhiên không hề ích lợi. Mỗi một thời thái bình, ngàn vàng khó mua, trong loạn thế, lại không đáng một đồng.
Vũ Tứ nhìn xem một vị lão tu sĩ mang khí tượng Nguyên Anh, rốt cuộc kìm nén không được, đã rời khỏi trận pháp che chở, cùng Ngân Túc bọn hắn đánh nhau. Bởi vì Ngân Túc một đường giết quá nhiều, hơn nữa là cố ý giết cho hắn xem đấy. Gã vũ phu thuần túy lúc trước còn cố ý ngắt lấy nhiều đầu lâu, tiện tay nhét vào đại trận trên, rung động từng trận, tựa như máu tươi bôi lên trên vách tường. Đến nỗi việc phát hiện ra đại mãng chân thân kia, càng là khôi phục hình người, rồi lại bắt được hai cái Thành hoàng các thần linh, đặt ở tường ngoài đại trận, đem Kim Thân từng chút đè nứt vỡ.
Có thể nói chuyện cùng hắn trong chốc lát, Tiên Tảo đã cảm thấy mãn nguyện, nàng đứng lên, xin lỗi nói:
"Vũ Tứ công tử, ta đánh tiếp nha, bằng không thì tỷ tỷ chê ta lười biếng, có thể nói dài rất lâu."
Vũ Tứ vẫy vẫy tay, cười nhắc nhở:
"Hay là nên cẩn thận hai vị Nhân tộc địa tiên tu sĩ. Không thể vì mình là kiếm tu Kim Đan mà xem thường. Nhân tộc tu sĩ, lúc còn sống, tâm tư nhiều lắm. Quyết định xong đi tìm chết rồi, cũng sẽ tương đối quyết đoán."
Tiên Tảo dùng sức gật đầu.
Vũ Tứ công tử, thân phận tôn quý, rồi lại vẫn luôn tính tình hiền hòa như vậy, ngôn ngữ ôn nhu.
Vũ Tứ nhìn bóng dáng Tiên Tảo ngự kiếm rời đi, vẫn không định ra tay.
Ở chỗ Kiếm Khí trường thành kia, Vũ Tứ ra vào chiến trường nhiều lần lắm rồi, lập được chiến công không ít, chịu thiệt không nhiều lắm, kỳ thật chỉ một lần như vậy, đã có chút nặng.
Thiên hạ Man Hoang sau khi công phá Kiếm Khí trường thành, tuy nói bước chân vào thế giới xa lạ này, thoáng chậm đi, nhưng đã như hai vị luyện khí sĩ Nguyên Anh, vất vả giết một kiếm tu Kim Đan cực kỳ khó nhằn, lại đến thu dọn đám người buông lỏng cảnh giác dưới 5 cảnh tu sĩ, đương nhiên sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng, thậm chí là nhàm chán.
Vũ Tứ đứng lên, cúi đầu nhìn xuống.
Một vị thiếu niên cẩm y đai lưng ngọc, có thể coi là trên sách mặt như quan ngọc, hắn trốn ở cửa sổ thư phòng bên kia nhìn về phía mình.
Một người trẻ tuổi quần áo thô lậu càng có ý tứ, nhìn thấy tiên gia cảnh tượng Tiên Tảo ngự kiếm qua lại, hắn chạy một mạch, leo lên nóc nhà gần đó, to gan, run giọng hỏi:
"Ngươi tới cứu tiên sư trên núi sao?"
Vũ Tứ dùng Đồng Diệp châu nhã ngôn cười nói:
"Ngươi cái thứ tiếng phổ thông Bắc Tấn này, ta nghe không hiểu."
Chưa từng nghĩ người trẻ tuổi lập tức đem tiếng phổ thông đổi thành nhã ngôn, "Tiên sư, ta có thể tu hành tiên pháp cùng ngươi không?"
Vũ Tứ lắc đầu nói:
"Ta là Yêu tộc, không phải là tiên sư. Tự nhiên không phải đến cứu người, là đến giết người."
Người trẻ tuổi kia kinh ngạc không thôi.
Vũ Tứ phất phất tay, "Mau trốn đi, chịu đựng mười hai mươi năm nữa, nói không chừng còn có thể sống."
Người trẻ tuổi kia đột nhiên biến sắc, ánh mắt nóng bỏng nói:
"Ta biết chỗ quý phủ cất giấu tiền của cải, ta nguyện ý giúp ngươi dẫn đường, sau này ta có thể đi theo ngươi không?"
Vũ Tứ mỉm cười nói:
"Có thể a, dẫn đường. Ta cũng có thể cho ngươi một phần giàu sang. Long trời lở đất rồi, xác thực nên thay đổi khí tượng cũ mới."
Dù sao trong lúc rảnh rỗi.
Hơn nữa nhớ tới Giáp Tử trướng Mộc Kịch nói rằng, khi nào mới tính thiên hạ Man Hoang chiếm một châu, lòng người yên định? Là khi tất cả những người sống sót sau chiến đấu, tự nhận không còn đường lui, không còn cơ hội sửa sai. Muốn cho những người này dù có trở về Hạo Nhiên thiên hạ, cũng đã không có đường sống, bởi vì nhất định sẽ bị xử tội. Chỉ có như vậy, những người này, mới có thể yên tâm vì thiên hạ Man Hoang sử dụng, trở thành tay sai, còn ác hơn Yêu tộc tu sĩ, giết người ác hơn. Tỷ như ở một quốc gia, thần tử ám sát vua ở triều đình, các nha môn tiến cử một người đáng chết, trong một nhà một họ, cũng vậy, hơn nữa còn phải ở từ đường tổ tiên, làm chuyện đại nghịch bất đạo. Trên núi tiên gia, khiến đệ tử khoảnh khắc giết lão tổ, đồng môn tương tàn, người người đều dính máu, suy rộng ra.
Nho gia vất vả khổ cực định ra hết thảy quy củ lễ nghi, đều muốn sụp đổ. Đẩy ngã lập lại, trên phế tích, sau đó trăm ngàn năm, cái gọi là đạo đức cụ thể vì sao, cũng chỉ có Chu tiên sinh định ra quy tắc kia.
Nghe nói Mộc Kịch ngày nay chẳng những theo Chu tiên sinh bên cạnh, còn được ban cho họ.
Vũ Tứ bay xuống mặt đất, đưa tay một trảo, đem người trẻ tuổi đang cảm thấy tựa như bay lên mây mù đến bên cạnh, Vũ Tứ cố ý không phát hiện mồ hôi đầm đìa của đối phương, chậm rãi mà đi, quay đầu cười hỏi:
"Có nhớ thứ mình muốn có được không? Ví dụ như một vị nữ tử trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Có nhớ đã giết người không? Ví dụ như người phú quý mà ngươi hận nhất. Muốn có nhất, muốn giết nhất, ngươi nói hết đi, ta có thể giúp ngươi."
Người trẻ tuổi kia cắn răng một cái, gật đầu nói:
"Ta không muốn gì cả, ta cảm thấy thứ gì đều là của chủ nhân, ta không dám muốn một món. Nhưng ta muốn giết hai người!"
Vũ Tứ hiếu kỳ hỏi:
"Hai người nào?"
Người trẻ tuổi đi bên cạnh Vũ Tứ nghiến răng nghiến lợi nói:
"Một người tên Hàn Thành Ý, là thiếu gia ở đây, một người tên Hàn Thục Nghi, là tỷ tỷ Hàn Thành Ý, một cô gái về nhà thăm người thân."
Vũ Tứ cười nói:
"Ngươi có thâm thù đại hận gì với hai tỷ đệ đó à?"
Nhìn ra được, người này là nô bộc trong phủ, nói không chừng còn là con cháu dòng nô lệ ti tiện.
Người trẻ tuổi im lặng, lắc đầu, sau đó hai tay nắm quyền, thân thể run rẩy, cúi đầu, nói:
"Chỉ muốn bọn chúng đều phải chết! Một kẻ mệnh trời phú, một kẻ không biết xấu hổ!"
Vũ Tứ dừng bước, khiến người kia ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hắn, người trẻ tuổi mồ hôi đầy đầu.
Vũ Tứ mỉm cười nói:
"Người xấu Hạo Nhiên thiên hạ, chính là người tốt Man Hoang thiên hạ, yên tâm đi, ngươi sẽ không chết. Ta còn sẽ để ngươi được toại nguyện, chỉ là ta bên cạnh, e là ngươi không dám thả lỏng chân tay, không làm được những chuyện trước đây coi là ác, trước khi giết người, ngươi có thể làm nhiều điều trước đây trong mơ cũng muốn, ví dụ như giết hai người không đủ, vậy giết thêm chút nữa. Ta ở đây đợi ngươi, không cần sợ ta chờ lâu, ta rất rảnh đấy."
Trong lúc nói, Vũ Tứ tháo một chiếc túi hoàng lăng nhỏ xinh đẹp bên hông xuống, sau khi tay hắn chạm vào, lập tức có Vân Nghê hiện ra, một con giao nhỏ màu đen uốn lượn trên mặt túi, trong nháy mắt hơi nước tràn ngập.
Vũ Tứ khẽ rung túi hoàng lăng, con giao nhỏ màu đen rơi xuống đất, hóa thành một người đàn ông khôi ngô hai mắt đen kịt, Vũ Tứ lại nhẹ nhàng ném túi cho người trẻ tuổi, "Cất kỹ, sau này con giao nô này sẽ làm người hộ đạo cho ngươi, truyền thụ cho ngươi tiên gia thuật pháp, giúp ngươi tung hoành ở Đồng Diệp châu này, đừng nói là đám người nhà họ Hàn, cho dù là quân chủ hoàng đế còn thoi thóp năm xưa, địa tiên trên núi, gặp được ngươi, cũng phải cúi đầu khom lưng, gọi ngươi một tiếng... Đúng rồi, ngươi tên gì?"
Người trẻ tuổi hai tay đón lấy chiếc túi kia, vẻ mặt kích động, run giọng nói:
"Chủ nhân, ta tên Lô Kiểm Tâm. Kiểm trong kiểm điểm. Từng có một người ca ca, tên Lô Giáo Quang."
Vũ Tứ hiểu ý cười nói:
"Dạy dỗ con người thì quang minh chính đại, kiểm điểm lòng mình thì luôn cần cảnh giác. Đều là tên rất hay, cha ngươi xin cho các ngươi ở chỗ dạy học tại gia đúng không?"
Lô Kiểm Tâm lau mồ hôi trên trán, nói:
"Chủ nhân thật là học rộng tài cao."
Vũ Tứ phất phất tay, "Sau này đi theo bên cạnh ta, làm nhiều việc ít nói lời, kiểu nịnh nọt này bỏ đi, ngươi sẽ chết đấy."
Lô Kiểm Tâm không dám nhiều lời, xoay người chắp tay thi lễ, chạy vội rời đi, con mực giao kia đi theo sau, khiến người trẻ tuổi đã sợ hãi, lại đột nhiên dũng khí đầy mình.
Vũ Tứ định để Lô Kiểm Tâm làm người đứng đầu châu thành, cho người trẻ tuổi được thoáng qua quãng thời gian thoải mái của một thổ hoàng đế. Lại để cho con mực giao kia ghi chép kỹ lưỡng, đem những thay đổi về phong tục của một thành trong vài năm tới, giao cho Mộc Kịch quan sát.
Còn vì sao Lô Kiểm Tâm hận thấu xương hai chị em kia, thì trời mới biết.
Có lẽ là vào một mùa đông lớn rét buốt, nhìn thấy một vị công tử khoác áo lông cáo trắng như tuyết ngắm tuyết, càng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Có lẽ là nhớ nhung người đó đã lâu, chỉ là một ngày nọ tình cờ đi ngang qua, người đó không nói gì cả, nhưng ánh mắt lơ đãng kia, đã nói hết tất cả.
Những thứ này đều không kỳ quái, Vũ Tứ cũng không quan tâm đến chân tướng thế nào, điều khiến Vũ Tứ cảm thấy thú vị là một khắc này, Vũ Tứ nhìn thấy trong mắt Lô Kiểm Tâm, sự biết ơn, ngưỡng mộ, kính sợ từ tận đáy lòng của người trẻ tuổi đối với mình, cùng với loại nguyện ý đánh cược một phen, không tiếc sinh mạng, dứt khoát kiên quyết kia. Lô Kiểm Tâm rõ ràng nguyện ý dùng khoảnh khắc nhanh chóng nhất, để trút bỏ tất cả những điều uất ức trong lòng. Thiên hạ Man Hoang, cần những người đáng thương dễ đi vào cực đoan này, càng nhiều càng tốt. Những người này, có lẽ sẽ trở thành người đào mồ theo lời Mộc Kịch của Nho gia.
Chu tiên sinh từng cười nói, thiên hạ Hạo Nhiên có quá nhiều người đọc sách, rất thích ngụy quân tử chân tiểu nhân, thật cho rằng cái kia vẻ ra vẻ đạo mạo, thế gian mắt trợn không thấy, kỳ thực bằng không thì, một loại thì năm này qua năm khác, giận mà không dám nói gì, một loại thì tâm tâm niệm niệm muốn trở thành loại người này, cho nên thật ra một mực tự chui đầu vào rọ, vậy trách sao được hôm nay có người tới lấp đất bình phần mộ rồi.
Vũ Tứ đột nhiên ngẩng đầu.
Trong trời đất có đại khí tượng, từ chỗ rất xa mạnh mẽ lan tỏa tới đây, là đại thần thông Phi Thăng cảnh không thể nghi ngờ.
Nếu không thì không thể nào ngay cả hắn Vũ Tứ ở đây cũng có thể cảm giác rõ ràng được khí cơ tràn đầy này.
Một nữ tử hai mắt đỏ tươi xuất hiện bên cạnh Vũ Tứ, khẽ nói:
"Công tử, xin tạm rời khỏi nơi này. Tuân Uyên của Ngọc Khuê tông vốn bị ta và Ngưỡng Chỉ chặn giết, lại bị Tiêu Tấn đuổi giết, đi theo tiến vào bí cảnh ẩn nấp dưới đáy biển này, hoàn toàn làm vỡ nó, trốn cũng không trốn được, Tuân Uyên lấy pháp tướng hiện ra ở bờ biển Đông Hải, định chia Đồng Diệp châu làm đôi, rất có thể sẽ gây họa ở đây."
Vũ Tứ lắc đầu nói:
"Ngươi chỉ cần bảo vệ ta cùng Tiên Tảo là được, ta cũng muốn nhìn gần xem, Tuân Uyên rốt cuộc chia Đồng Diệp châu như thế nào."
Đại yêu vương tọa Phi Phi gật đầu.
Vũ Tứ nhíu mày hỏi:
"Còn Tiêu Tấn thì sao?"
Phi Phi nói:
"Bí cảnh đó rất cổ quái, giống như bị Tuân Uyên tạm thời lừa tới một thiên hạ khác. Có lẽ Tuân Uyên lần này bỏ chạy, chính là cố ý dẫn dụ Tiêu Tấn đi."
Nàng đột nhiên lóe lên rồi biến mất, một lát sau, trở về chỗ cũ, sắc mặt thay đổi, "Tiêu Tấn đã rút kiếm rồi."
Vũ Tứ ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời Đông Hải Đồng Diệp châu, chỗ màn trời bị phá vỡ một cái lỗ lớn, Tiêu Tấn dùng một kiếm phá tan màn trời nơi khác, có thể "phi thăng" trở về thiên hạ Hạo Nhiên, rồi hướng về pháp tướng cao vạn trượng của Tuân Uyên kia, giáng xuống một đạo kiếm quang rộng lớn, khí thế hoàn toàn không kém so với Bạch Dã khi ở Phù Diêu châu tạo nên kiếm thứ nhất.
Một đạo kiếm quang kia uy lực ngập trời, có ánh nước, lửa và lôi quang quấn quanh.
Phi Phi ngửa đầu nhìn, khẽ nói:
"Lão già chết chắc rồi."
Vũ Tứ cười nói:
"So với ngươi, Tuân Uyên thật không tính già."
Phi Phi mỉm cười, sau đó nói:
"Ta đi đoạt cho công tử mấy khối ngọc lưu ly Kim Thân."
Vũ Tứ vừa định lắc đầu, Phi Phi đã lướt đi. Dù sao cũng là đại yêu vương tọa, không liên quan đến căn cơ đại đạo, Vũ Tứ cũng không tiện dạy bảo ngăn cản.
Huống hồ Phi Phi lại dùng tiếng lòng nhắn nhủ hai chữ "cẩn thận".
Vũ Tứ không chút thay đổi sắc mặt, nhàn nhã dạo bước trong tòa dinh thự giàu có này.
Đột nhiên, xung quanh Vũ Tứ, dòng sông thời gian như vô cớ ngừng lại.
Vũ Tứ lại không chút sợ hãi, bộ pháp bào hắn mặc trên người hôm nay là do Phi Phi tặng, có thể chặn vài kiếm toàn lực của một tiên nhân kiếm tu mà không chết.
Hơn nữa, một khi pháp bào của Vũ Tứ gặp phải thuật pháp hoặc phi kiếm, chỉ cần Phi Phi không cách xa cả một châu, là có thể lập tức tới ngay.
Vũ Tứ quay đầu nhìn lên một nóc nhà, một nam tử tuấn mỹ đội mũ cao, mặc trường bào màu vàng, nhẹ nhàng đùa nghịch túi gấm hoàng lăng, con mặc giao bên trong điên cuồng vùng vẫy mà không thoát ra được.
Người kia liếc nhìn pháp bào trên người Vũ Tứ, mỉm cười nói:
"Hiếm thấy có thứ nhìn đã muốn, nhưng cái mạng nhỏ của ta vẫn đáng giá hơn chút."
Vũ Tứ chắp tay nói:
"Gặp qua Khương tông chủ."
Khương Thượng Chân giơ một tay lên, phẩy nhẹ nói:
"Không đúng, khách khí gì chứ, cha con khó khăn lắm mới gặp lại, cứ gọi cha là được rồi, sau này nhớ bảo con tỳ Phi Phi kia giúp cha bóp vai đấm lưng, coi như con báo hiếu chút ít."
Vũ Tứ không nhịn được cười, im lặng một lát, hỏi:
"Con mặc giao che chở tên nhóc kia sao rồi?"
Khương Thượng Chân cười hì hì nói:
"Hắn ấy hả, hồn phách hoán đổi với một soái ca rồi, đoán chừng chờ chút dòng sông thời gian tan ra, chắc sẽ mơ màng không biết ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì?"
Vũ Tứ hỏi:
"Khương tông chủ không đi cứu Tuân Uyên, lại chạy tới đây tán gẫu với ta?"
"Ngươi gần trong gang tấc cũng không giết, người xa tít chân trời thì vì sao phải cứu? Ta Khương mỗ một khi thông minh lên, đến ta còn không biết mình đang nghĩ gì, sao các ngươi có thể đoán trước."
Khương Thượng Chân bĩu môi, "Hơn nữa, cái tên con hoang nhà ngươi là đồ bỏ đi, con tỳ Phi Phi kia lại cam lòng đem pháp bào bổn mạng tặng cho ngươi, ta nhát gan, giết ngươi lỡ mất một món hàng, không có lời, nên không làm gì được ngươi, tiện thể nhặt được cái túi gấm hoàng lăng bán tiên binh này, đã rất hài lòng rồi."
Vũ Tứ im lặng.
Bộ pháp bào này, một trong các thần thông của nó nằm ở "khóa kiếm", còn huyền diệu hơn cái thuyền nuốt kiếm của Đỗ Mậu.
Vũ Tứ trước đây muốn dùng chính mình làm mồi, đón một kiếm "Một lá liễu chém tiên nhân" của Khương Thượng Chân.
Khương Thượng Chân thu túi gấm hoàng lăng vào càn khôn trong tay áo, dòng sông thời gian ngưng trệ khôi phục bình thường.
Vũ Tứ hỏi:
"Ngươi vì sao không đi tìm Xa Nguyệt hoặc Đậu Khấu?"
Một người là trong mười người trẻ tuổi nhất một vài tòa thiên hạ, một người là một trong những người dự bị.
Mấu chốt là các nàng không giống mình và tên? Thán, cũng không có một vị đại yêu vương tọa làm hộ đạo nhân.
Khương Thượng Chân mỉm cười.
Trong một thư phòng, một soái ca áo hoa lệ đang đánh nhau với một thanh niên trẻ, vốn đã không có mặc giao tùy tùng bảo vệ, bằng khí lực cũng có thể đánh chết tiểu công tử nhà Hàn là Lô Kiểm Tâm, giờ đây lại bị người cưỡi lên người đấm, đánh đến mặt đầy máu. "Tuấn tú công tử" nằm trên mặt đất, bị đánh đau đớn không thôi, trong lòng hối hận không nguôi, sớm biết thế đã đi tìm bà cô xinh đẹp thối tha kia.
Còn "Lô Kiểm Tâm" thì ỷ vào cơ bắp và khí lực cường tráng, mặt đầy nước mắt, ánh mắt lại vô cùng ác độc, vừa dùng giọng nói xa lạ mắng chửi, vừa đánh túi bụi "chính mình" trên mặt đất, cuối cùng dùng hai tay siết cổ đối phương.
Khương Thượng Chân mỉm cười nói:
"Được rồi, Phi Phi tỷ tỷ, cũng không cần trốn tránh nữa, đều xinh đẹp như vậy rồi, sao lại không dám gặp người."
Phi Phi đúng là từ "trong" bộ pháp bào của Vũ Tứ đi ra, nói với Vũ Tứ:
"Công tử, chỉ là một loại bí pháp huyễn ảnh, đại khái tương đương tu vi Nguyên Anh, chân thân của Khương Thượng Chân không có ở đây."
Khương Thượng Chân gật đầu nói:
"Đương nhiên rồi, không có nắm chắc mười phần thì ta không ra tay, không có nắm chắc mười phần thì cũng không cần đến giết ta. Lần này đến đây chỉ là muốn lên tiếng chào hỏi hai người thôi, ngày nào đó Phi Phi tỷ tỷ mặc lại pháp bào, nhớ bảo Vũ Tứ công tử ngoan ngoãn trốn trong doanh trại, bằng không lão tử đánh con trai, đạo lý hiển nhiên."
Huyễn ảnh cuối cùng của Khương Thượng Chân tiêu tán, túi gấm hoàng lăng bên hông cũng không đi theo, Khương Thượng Chân không ngu đến vậy, vừa nãy chỉ là trêu đùa Vũ Tứ thôi, vị tông chủ nam tử mới nhất, thực sự có thể là cuối cùng của Ngọc Khuê tông này, có chút chán nản tinh thần, hắn quay đầu nhìn về phía Đông Hải, một đại tu sĩ Phi Thăng cảnh ngọc lưu ly Kim Thân bắt đầu tan nát, lúc kết thúc lại tráng lệ, cuối cùng có đạo lý sống không bằng chết, cứ lởn vởn trong lòng, khiến người khó chịu.
Khương Thượng Chân lẩm bẩm nói:
"Mắng ngươi bao nhiêu năm không chết, lúc chết lại khiến người thực thương tâm, về sau muốn bị mắng cũng khó."
Huyễn ảnh cuối cùng của Khương Thượng Chân chỉ còn lại mỗi cái đầu chưa tan linh quang, quan sát đôi chủ tớ có thân phận quái lạ, mỉm cười nói:
"Nợ cũ nợ mới, một khoản là bắt nạt nữ nhân của ta, một khoản là tính kế Tuân lão nhân, sau này Khương mỗ ta sẽ từ từ tính sổ với các ngươi, dù sao ta cứ đeo bám lấy các ngươi."
Tiết sương giáng, Trị thời tiết này, mặt trời lặn, âm khí bắt đầu ngưng, mùa thu khô héo, thích hợp bên ngoài chống lạnh, bên trong thanh nhiệt.
Vì thế dưới núi có tục ăn quả hồng, nghe nói có thể bổ gân cốt, bắt đầu mùa đông môi không nứt nẻ.
Sau một cơn mưa nhỏ, dưới một cây thị quả giống như lồng đèn treo chén nhỏ, sương mù mờ mịt bầu trời, cành cây nâu đen, nổi bật từng quả một màu đỏ tươi, đặc biệt vui mắt.
Một nữ tử trẻ tuổi tầm mười bảy mười tám tuổi, dáng người hơi mập, mặt tròn đầy đặn, mặc áo bông, nàng kiễng chân, ưỡn thẳng lưng, cầm trong tay một cành cây khô không biết nhặt từ đâu, đánh rơi năm sáu quả hồng xuống đất, rồi tiện tay vứt cành cây, xoay người nhặt những quả hồng đỏ tươi kia lên, dùng áo bông bọc lại.
Cuối cùng nàng ngồi xổm trước một khối mốc giới huyện, vừa gặm quả hồng, vừa xem các chữ khắc trên đá, ở giữa có khắc "Nhận cấm của quan, giới Vĩnh Ninh huyện", bên trái còn có khắc một dòng chữ nhỏ, viết quốc hiệu niên hiệu.
Nàng cảm thấy thật lợi hại, chỉ cần một tấm bia đá người qua đường cũng chẳng thèm nhìn, là có thể quyết định ranh giới hai nơi.
Ở quê nàng thì không được. Không có ai để ý đến vậy, cũng không để ý được. Đánh nhau quá ác, tính tình quá kém, dễ dàng không giữ được gì.
Đến nơi này rồi, nàng một đường du lịch, các nước quan xưởng chế tạo tiền vàng bạc đồng, văn phòng tứ bảo, sách vở của các học thuyết, nàng cái gì cũng thu thập, thấy gì cũng thích, dù sao đến chỗ nào sau chiến tranh thành trì, càng là nhà giàu, càng trống trơn, một đường thong thả, có thể tùy tiện nhặt, khắp nơi đều có, so với xác chết còn nhiều hơn. Ăn quả hồng còn cần phải đánh cho nó rụng, nhưng nhặt những đồ vật có thể bán được khối tiền này lại dễ hơn nhiều.
Hôm nay ở Đồng Diệp châu, tình hình phía bắc kỳ thực không ổn định bằng phía nam.
Núi tiên gia ở Đồng Diệp châu là một trong chín châu của thiên hạ Hạo Nhiên, tương đối không nhiều, đa số là các đỉnh núi lớn, chỉ là tương đối mà nói. Thực tế, trên bản đồ quốc gia rộng lớn nào, phàm nhân dưới chân núi muốn vào núi cầu tiên, còn khó gặp hơn là thấy hoàng đế, đương nhiên cũng có những người đáng thương bị trận pháp sơn thủy quỷ đánh bức tường.
Hôm nay, Đồng Diệp châu càng là thâm sơn cùng cốc, linh khí mỏng manh, thì đến loạn thế càng không gặp tai ương. Nhiều tiểu quốc ở trong hẻm núi, dù có mấy vị gọi là thần tiên trên núi, tin tức dù có linh thông, cũng sớm muốn mang theo cả tổ tông tông môn bỏ chạy, đâu còn lo cho người khác. Tu đạo thì nên ngừng sớm để tránh họa, ai nấy đều chê trách bỏ đi, đồ ăn thức uống có gì đâu phải lo.
Nếu không phải nàng thích đi xa, không ham chiến công trong quân trướng, không để ý bảo vật thiên tài và đất phong thủy, có lẽ người ở huyện Vĩnh Ninh này, phải vài chục năm nữa mới gặp được một người như nàng đến từ nơi khác.
Là đến từ rất xa, nhưng không phải người nơi khác.
Nàng ăn xong quả hồng, nhặt một cành cây, đứng lên, lưng tựa cột mốc biên giới, nhấc chân, nhẹ nhàng cạo bùn ở đế giày.
Trước kia ở văn miếu ngoài trấn, chắc là do đang độ sương giáng, có quan viên dẫn một đám nho sinh đọc kinh cầu nguyện, mong cho gió thuận mưa hòa. "Cung cấp thức ăn cho con cháu các ngươi, dùng cho ta hạt dẻ và quả trám..."
Dù sao nàng cũng chẳng hiểu gì, chỉ học được chút ít ngôn ngữ chung của Hạo Nhiên thiên hạ, còn tiếng địa phương của Đồng Diệp châu thì không nói được, cũng không nghe hiểu, các loại tiếng địa phương càng không biết gì, chỉ thấy đám nho sinh làm quan kia, tụm lại một chỗ, vì dân trông lệnh làm vài việc, xem ra giống như một trò hề. Chỉ có điều cái kẻ mặc quan phục, mặt mày to tướng, mặt mày đỏ ửng, đến nỗi cái cổ cũng gần như không thấy đâu. Chẳng lẽ người đọc sách không nên gầy gò thanh mảnh như Chu tiên sinh hay sao?
Một đám trẻ con chơi trò cưỡi ngựa tre chạy ngang qua, chơi trò bái đường cưới xin, đóng giả gia đình.
Lúc nãy thấy nàng đứng ở cạnh tảng đá, bọn nhỏ chỉ liếc nhìn mấy lần rồi ai cũng bỏ đi, bà nương này trông lạ hoắc, lại còn không xinh đẹp.
Nàng tiếp tục một mình du lịch.
Men theo dấu vết vận chuyển linh khí, cuối cùng nàng nhìn thấy một môn phái tu tiên, là một môn hộ nhỏ, không dễ thấy ở Đồng Diệp châu.
Chỉ là người tu đạo trên núi, hình như đang đi ra ngoài, nàng cũng không đến nhà bái phỏng, cuối cùng cách mấy trăm dặm, giữa hai ngọn núi, mây mù bao phủ, như khe nước chậm rãi trôi, ở giữa hai ngọn núi, có đám luyện khí sĩ đang giăng lưới phép thuật lớn, muốn bắt một loài chim, giống như người ở dưới núi bắt cá, dồn cá vào lưới, mấy người luyện khí sĩ cưỡi gió bay lượn, không ngừng kinh động đàn chim, những tu sĩ dưới cảnh giới thứ 5 thì chạy lướt liên tục trên núi, gây ra tiếng động lớn, cố tình hù dọa chim bay.
Nàng ngồi ở trên nhánh cây của một ngọn núi nhỏ, im lặng nhìn cảnh tượng đó.
Giống như khi ở Man Hoang thiên hạ, sau khi đến Đồng Diệp châu, cũng gần như có cảnh tượng đó, không ngừng có chim bay hoảng loạn, sau đó đâm vào lưới.
Chỉ không biết những thần tiên trên núi xem quân vương dưới núi như con rối, khi cái chết cận kề, có chuyển sang ngưỡng mộ những con sâu cái kiến cảnh giới thấp này hay không?
Thôi không cần bận tâm, sống chết trong khoảnh khắc, cho dù là người đắc đạo, cũng chỉ là một mớ hỗn độn trong đầu thôi?
Nàng đột nhiên muốn tìm người có thể nói chuyện phiếm, không mong nói được tiếng của Man Hoang thiên hạ, thì nói tiếng phổ thông của Trung Thổ thần châu cũng được, bây giờ không dễ tìm, mấy miếu Thành Hoàng nhỏ bé cũng vô dụng, chắc chắn chỉ biết tiếng của Đồng Diệp châu. Đáng tiếc đám nho sinh kia hoặc là chết trận sa trường, hoặc là đều rút về Ngọc Khuê tông và Đồng Diệp tông, quân của Ngũ Nhạc sơn thì chắc chắn chết hết rồi, đệ tử thương gia lại trơn trượt, công phu kiếm tiền trốn nạn quá giỏi, khó mà tìm thấy.
Còn về tu sĩ trên ngũ cảnh, nàng cũng từng may mắn gặp một người, là một người trốn ở trong rừng sâu núi thẳm, không lập tông lập phái, chắc là cái gọi là ẩn sĩ của Hạo Nhiên thiên hạ, lúc ấy gặp, nàng cũng chẳng quan tâm, chủ yếu là lười ra tay, vì trước kia đến một phủ đệ tiên gia không lớn không nhỏ, có địa tiên Kim Đan, Nguyên Anh tọa trấn, nói chuyện không vui, bị nàng đánh chết hết, không kém gì cái hồi mới lên bờ, còn có một kẻ cảnh giới Ngọc Phác mà nàng quên mất tên, cũng chẳng phải một quyền đã chết rồi sao.
Trong tầm mắt của nàng, những nam nữ luyện khí sĩ trẻ tuổi dưới cảnh giới thứ 5 chậm rãi xuống núi, có vị nữ tiên sư tay cầm cành hoa cúc mới hái, sương giáng làm chết trăm hoa, chỉ cỏ này còn tươi tốt.
Nàng hai tay chống lên cành cây, không hứng thú với mấy nữ tiên sư đó, chỉ nhìn hoa cúc, nghĩ về phương xa, nghe nói ở Hạo Nhiên thiên hạ có một nơi gọi là Bách Hoa phúc địa. Mà trong linh vị của trăm hoa, hoa cúc giống như có thần vị rất cao. Nó có rất nhiều tên gọi mỹ miều, còn những từ ngữ như nhật tinh, tuần dư lại có vẻ hơi lạ lùng. Nàng thích mấy chuyện rối rắm thế này, khi xưa trên đường tu hành ở quê hương, đã thấy ở Hạo Nhiên thiên hạ có nhiều chuyện thú vị, vì vậy nhất định phải đến xem, còn mấy chuyện đánh nhau thì đối với nàng chẳng có ý nghĩa gì.
Việc nàng "từ trên trời xuống nhân gian" ở Man Hoang thiên hạ, rồi đến Đồng Diệp châu này, có lẽ cũng là do con yêu Hà Hoa am chủ bị Đổng Tam Canh chém chết bằng kiếm, dù sao về một mức độ nào đó, nàng cũng có thể coi như hàng xóm của Hà Hoa am chủ, nhưng nói là hàng xóm thì thật ra rất xa. Man Hoang thiên hạ có ba vầng trăng treo trên trời, giữa các vầng trăng cũng chỉ là gần nhau về mặt nhìn. Thỉnh thoảng chỉ có cái kẻ gọi là Diệu Giáp kia đến gõ cửa nhà nàng.
Những nam nữ đi lại trên núi, có người đọc về cảnh trăng thu đêm qua, có kẻ họa theo, có kẻ lấy trong sách ra, có kẻ thì lấy từ trong bụng mình ra.
Nàng nghe chẳng hiểu gì, lại có chút bực mình, nếu như trước kia nàng sẽ nhẫn nhịn, một đường vượt núi băng sông, nàng chỉ là khách qua đường, nhưng vì muốn tìm người nói chuyện phiếm, nên nàng mới có chút tức tối, hễ tức giận là nàng lại giơ tay lên, vỗ vào hai má, tiếng động không nhỏ, khiến cho những tiên sư trẻ tuổi kia phải để ý đến, có kẻ mắt kém tưởng nàng là giặc, có kẻ chê nàng lớn lên không ưa nhìn? Còn có người thì coi nàng như đám chim tìm đến lưới vậy, làm nàng khó chịu nhất.
Nhưng khi thấy một cô bé mặt tròn trĩnh đang trừng to mắt nhìn nàng vẻ tò mò, nàng liền mỉm cười, cảm thấy vui vẻ hẳn lên, dù không hiểu ngôn ngữ, nàng vẫn giơ tay vẫy, coi như chào hỏi cô bé.
Cô bé vội vàng ra sức vẫy tay đáp lại tỷ tỷ xa lạ, rồi khi các sư huynh sư tỷ nhìn đến, lập tức chắp tay sau lưng, ngước nhìn trời.
Nàng thấy cô bé cười híp mắt, đúng là đáng yêu nhất.
Đám người đó cuối cùng không nói gì, cũng không biết là vừa từ quỷ môn quan trở về, rồi lên núi.
Nàng vẫn hai tay chống trên cành cây, cười nói:
"Ngươi chính là Khương Thượng Chân?"
Một người nam tử đứng ở trên ngọn cây, cười gật đầu:
"Xa Nguyệt cô nương mặt tròn, xinh đẹp lắm. Vì vậy ta đổi ý."
Nàng vẫn nhìn về phương xa, nói:
"Ta cũng không phải là người ngươi muốn giết là giết được."
Khương Thượng Chân ngồi cạnh nàng, cùng nàng đợi trăng xuống, hỏi:
"Có từng gặp Trần Bình An?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận