Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 983 -

Chương 983 -

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đuổi theo đến nơi Bạch Tuyết bị bắt, phát hiện trên đất có một miếng thịt lợn rơi.

Nó lại giấu đồ ăn rồi!

Bị Khương Ninh mắng mấy lần, sợ bị phát hiện nên lại giấu xa hơn, không ngờ lại bị người ta dụ bắt.

Thời buổi này còn có xe mô tô chạy trên tuyết, có thể là ai được cơ chứ?

Đánh công khai không được thế là bọn chúng bắt cóc.

Ha ha, đúng là cái căn cứ liên hợp vô liêm sỉ.

Trong lòng cô lo lắng vô cùng, Khương Ninh không dám mạo hiểm đi ra ngoài, một là đuổi không kịp, hai là trong nhà còn người; ba là dễ trúng kế của chúng.

Nhìn theo hướng hai con vật biến mất, cô đau lòng đến mức không thở nổi, tay nắm chặt thành quyền.

Cô phải giết chết chúng!

Hoắc Dực Thâm nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Khương Ninh: "Chúng bắt cóc Bạch Tuyết, là nhắm vào chúng ta, tạm thời Bạch Tuyết sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta về nhà rồi từ từ tính."

Đậu Đậu vừa bảo vệ Tam Bảo, vừa đề phòng kẻ địch đánh lạc hướng.

Thấy anh chị về, cô bé vội hỏi: "Bạch Tuyết đâu?"

Không chỉ Bạch Tuyết mất tích, mà cả Cola cũng không thấy đâu.

Cô bé định hỏi nhưng thấy sắc mặt anh chị không được tốt lắm nên thôi không hỏi nữa.

Khương Ninh ngồi trên ghế sofa, mặt lạnh như tiền, không nói một lời.

Cô nhớ Ivan từng nói, cứ điểm của khu căn cứ liên hợp là căn cứ dưới đáy biển, thành viên chủ yếu là quân đội các nước phương Tây.

Tàu ngầm, tàu vận tải cho hàng không, tàu chở hàng... của chúng.

Căn cứ dưới đáy biển có hơn ba nghìn người đóng quân, dễ thủ khó công.

Nói thẳng ra là ba người họ đấu với căn cứ liên hợp có hơn ba nghìn người, sức mạnh rất lớn…

Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Hai lần trước có thể dễ dàng chiến thắng, một là do may mắn, hai là nhờ có sự hỗ trợ của không gian.

Lần này chúng dùng Bạch Tuyết để uy hiếp, rõ ràng là ép mình đi chịu chết.

"Oa... oa... oa..."

Tam Bảo đang khát sữa khóc tìm mẹ, đói quá đói quá.

Khương Ninh đau đầu, Bạch Tuyết bị bắt, thậm chí đến cả chó con cũng có thể làm vậy được...

Cô nhìn Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu, quay mặt đi siết chặt tay.

Mạng của Bạch Tuyết cũng là mạng nhưng mạng của ai không phải là mạng?

Khương Ninh về phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Chó con đã về, nó vội vàng sủa ầm ĩ.

Nó không ngừng lao vào Hoắc Dực Thâm, cắn chặt ống quần anh không buông.

Sau đó lại xông vào phòng Khương Ninh: "Gâu, gâu, gâu!"

Khương Ninh nhìn nó, mắt cay xè.

Hoắc Dực Thâm đi vào, đuổi con chó con đang phát điên ra ngoài.

Anh ngồi xuống bên cạnh, bình tĩnh nói: "Nếu em muốn đi, anh sẽ đi cùng em."

Khương Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Lần này không phải nói đùa, em sợ một đi không trở lại."

Hoắc Dực Thâm biết: "Lòng người hiểm ác, lần này là Bạch Tuyết, lần sau là Cola, lần sau nữa có thể là Đậu Đậu, thậm chí có thể là em hoặc anh."

Thời bình đã thế, huống chi là thời tận thế, khi mà nhân tính đã bị mai một từ lâu.

Bạch Tuyết mới đến, bản năng của động vật không phải nói thay đổi là thay đổi được.

Hơn nữa, căn cứ liên hợp cũng không phải nhắm vào Bạch Tuyết.

Một tập thể muốn tiêu diệt một tập thể khác, thường chỉ xuất phát từ một suy nghĩ, thậm chí không cần lý do.

Giống như câu nói, tôi muốn tiêu diệt anh nhưng lý do chưa chắc là vì anh.

Trong lòng ai cũng hiểu rõ, đến lượt Cola, Khương Ninh không thể nhịn được, còn Hoắc Dực Thâm cũng không thể trơ mắt nhìn em gái mình rơi vào hiểm cảnh.

Đã như vậy, không bằng tranh thủ cơ hội, chứ không phải đợi đến khi mất đi mới hối hận.

Bọn họ là người một nhà, máu mủ ruột thịt vô cùng thân thiết.

Đã đánh thì phải đánh sớm, nắm quyền chủ động trong tay mình.

Khương Ninh hạ quyết tâm, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Em muốn chúng chết!"

Nói làm là làm, hai người bàn bạc.

Mặc dù có không gian nhưng đánh nhau thì nguy hiểm trùng trùng, khó tránh khỏi có lúc không ứng phó kịp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận