Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 305 -

Chương 305 -

Tuy đến một tiếng, nhưng ánh nắng giống như một kẻ điên tay cầm hung khí đoạt mạng, từng bước không rời đuổi chém hai người họ.

Nhiệt độ cao 50 độ, cho dù có áo giữ nhiệt bảo vệ cơ thể, mồ hôi cũng không ngừng chảy ra khỏi cơ thể, nóng ướt không tản được ra, hai người giống như gà nhúng nước vậy.

Cũng may, Hoắc Dực Thâm cảm nhận phương hướng khá tốt, đỉnh của công xưởng bốn tầng cũng lộ ra.

Nhà xưởng tương đối cao, dưới ánh nắng mặt trời logo tên xưởng trên tầng thượng bỗng nhiên lộ ra, khúc xạ ra tia sáng kim loại.

Hai người trèo lên tầng thượng, dùng cái kìm và đòn bẫy để mở cửa tầng thượng.

Nước rút được hơn một mét, để lộ trần nhà loang lổ, cùng với những thành phẩm và nguyên vật liệu chất đống khắp tầng.

Có thể nhìn ra, nhà máy có tổ chức cứu hộ tài sản của công ty, tổ chức nhân viên chuyển hàng hóa có giá trị lên tầng bốn, nhưng vẫn không thắng nổi sự hủy diệt của lũ lụt.

Mục tiêu của Hoắc Dực Thâm không phải là thành phẩm, mà là nguyên vật liệu- kim loại hiếm, lithium, berili, titan, vonfram, radium, vân vân… Thường được gọi là “gia vị” trong công nghiệp.

Chỉ cần thêm một lượng nhỏ vào vật liệu thông thường, là có thể đạt được những hiệu quả không ngờ đến, chẳng hạn như chịu nhiệt độ cực cao, ma sát, độ cứng, vân vân...

Những thứ này trong tương lai đều sẽ khan hiếm, căn cứ sẽ phái người nhặt rác ra ngoài để tìm kiếm các kim loại khác nhau.

Chỉ cần qua con đường hy vọng này, có thể đảm bảo cuộc sống của hai người một khoảng thời gian lâu.

Kim loại hiếm sau khi chiết xuất và tồn tại bằng dạng bột, được niêm phong trong các lọ hình trụ như thùng dầu.

Hai người họ bơi qua, chỉ thấy tầng trên cùng được đánh dấu là magiê.

Sau khi đã quan sát kỹ, nhận ra đó là mục tiêu mà họ muốn tích trữ, cô bèn dứt khoát thu vào không gian.

Kim loại hiếm, quý như này, nhưng công ty lại giàu vô cùng, Khương Ninh đã thu thập được mấy chục thùng sắt lớn bị niêm phong, đúng là không uổng công đi chuyến này.

Đại khái kiểm kê một chút, chỉ riêng kim loại hiếm đã có hơn mười mấy loại, nếu như có một ngày họ phải vào căn cứ thật, đây chính là vốn tạm thời!

Đối với các thành phẩm khác, số dư không gian đã không còn nhiều, cần được phải được mở rộng.

Đất rộng của nhiều, không thu hết được, bản thân ăn thịt cũng phải để lại chút canh cho người khác.

Đi ra khỏi nhà xưởng thì mặt trời đã lặn hoàng hôn buông xuống, hơi nóng đã giảm đi một chút, sau đó hai người cầm lái thuyền tấn công rời khỏi.

Về đến chung cư, trời cũng chập tối.

Lục Vũ và những người khác bị hấp cả một ngày nên đã dẫn Đậu Đậu và chó con lên sân thượng đi dạo, thấy hai người trở về liền vội vàng đi xuống tầng.

Vẫn chưa đến gần, bọn họ đã vội vàng bịt mũi lùi về sau: “Trời ơi, hai người đi đâu thế?"

Toàn thân đầy mồ hôi thối, đến cái vò muối chua lâu năm còn không có mùi hấp dẫn như vậy.

Nhưng chó con không chê bai, nó phi đến quấn lấy Khương Ninh.

Khương Ninh đóng cửa phòng lại, lập tức vào không gian tắm rửa, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.

Đợi nghỉ ngơi và hồi phục sức lực, cô lấy ra canh gà hầm hạt dẻ, bún thịt, rau muống xào tỏi, và một nồi cơm trắng, mời Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu đến ăn tối.

Ăn cái là biết tay nghề của ai, Đậu Đậu cười híp cả mắt: "Chị nấu ngon thật đấy."

Chó con ngẩng đầu ưỡn ngực lên, vẻ mặt vô cùng tự hào, con sen nhà nó làm ngon hơn huấn luyện viên nhiều.

Ăn no uống đủ, Khương Ninh giấu nhét miếng dưa hấu cho hai đứa: "Vào phòng ăn đi, đừng để bị phát hiện."

Hai đứa ngoan ngoãn, vui vẻ đóng cửa phòng lại.

Hôm nay trên đường trở về, họ gặp một đội đánh bắt chuyên nghiệp họ thu hoạch được rất nhiều, chiếc thuyền tấn công và thuyền cao su đầy vật tư, đầy bụi bẩn và bùn vàng.

Xét từ hình dạng mà nói, đó là quần áo và vải, khả năng cao là đã đi đến xưởng may mặc.

Vì vậy, ngày mai vẫn phải tiếp tục, phải vượt lên trước những người khác.

Khương Ninh hỏi: "Chúng ta đi đâu nữa?"

Hoắc Dực Thâm nghĩ một hồi: "Cốt thép có rồi, sau trận động đất quyên góp ra có lẽ còn có thể lấy được suất mua nhà, đến lúc đó chúng ta còn phải sửa sang lại nó, hay là chúng ta tìm thêm một chút gạch men sứ?"

Không gian của Khương Ninh có xi măng, bột vôi, chất sơn, vân vân… Gạch men sứ có vài hộp nhưng không nhiều.

"Cũng được." Nếu như thu thập thừa, thì đến lúc đó cũng có thể quyên góp.

Có một dãy phố trong thành phố có vật liệu xây dựng, nhưng gạch men sứ trong cửa hàng là hàng mẫu, khách hàng muốn lấy hàng đều là lấy từ công xưởng.

Uớc chừng có cạy cả dãy phố này cũng không thu được bao nhiêu, hơn nữa hình dạng, màu sắc và hoa văn còn không giống nhau, chi bằng đi đến công xưởng tìm còn nhanh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận