Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1131 -

Chương 1131 -

Đậu Đậu không biết phải nói thế nào, thậm chí cô bé còn cảm thấy tức giận xen lẫn với xấu hổ.

Có người trẻ tuổi, có người trung niên, bọn họ lấy rất nhiều lý do để vây quanh cô bé và Đình Đình, vô cùng nhiệt tình.

Mấy ngày trước, vào buổi tối, khi cô bé mới về nhà không ngờ bọn họ còn tự cho rằng bản thân là anh hùng cứu mỹ nhân, Đậu Đậu giận đến mức đánh gãy tay bọn họ.

Khương Ninh quan sát Đậu Đậu, cô bé đang ở độ tuổi thanh xuân, xinh đẹp như hoa, đừng nói là đám đàn ông bị xao xuyến, ngay cả phụ nữ cũng nhìn cô bé chằm chằm.

Huống hồ, xuất thân và tài sản của cô bé lớn như vậy, ai thấy cũng chảy nước miếng.

Chưa nói đến việc nếu ngày nào đó Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm rạn nứt thì chắc hẳn đàn ông đến lấy lòng cô bé có thể giẫm mòn cả cửa.

Đây là sự thật!

Khương Ninh nhức đầu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Đậu Đậu, em cảm thấy cậu ba nhà họ Dung là người thế nào?”

“Rất tốt.”

Cô thử dò xét: “Sao lại tốt?”

Đậu Đậu sợ run lên: “Anh ta… Bởi vì đó là em của chị mà.”

“Vậy em…” Khương Ninh có hơi lúng túng: “Cậu ta có nói gì kì cục với em, hay làm gì đó với em không?”

Đậu Đậu càng bối rối: “Không có, sao thế?”

Khương Ninh ngơ ngác: “Không có gì, cậu ta nói chuyện luyên thuyên như vậy, cũng không đáng tin lắm.”

Đột nhiên, cô không hỏi được gì nữa.

Lúc Hoắc Dực Thâm trở về, trời đã tối hẳn.

Sau khi báo cáo xong nhiệm vụ, ngày mai Vu Trường Chinh sẽ gọi người kiểm tra vật tư rồi lại chuyển đi.

Khương Ninh tò mò: “Chúng ta mang về nhiều thùng lưu trữ như vậy, Vu Trường Chinh có hỏi quá trình cụ thể không?”

“Không có.”

Nếu đã không hỏi thì chắc là Cố Đình Lâm đã dặn dò trước rồi.

Chuyện này về công hay tư đều không có gì xấu, nếu không điều tra đến tận gốc rễ thì cũng chẳng làm hỏng chuyện.

Vu Trường Chinh đã làm được đến vị trí này, cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hiểu nhau là được rồi.

Khương Ninh nghĩ cũng đúng, nếu ông ta không thông minh thì Cố Đình Lâm cũng sẽ không để ông ta nhậm chức này.

Sắp đến giờ ăn tối, ba người đến nhà bên cạnh ăn cơm, cũng không quên dẫn theo hai vợ chồng chó sói đi.

Cố Đình Lâm đang xuống bếp, Thư Tuyết Tình ở bên cạnh giúp đỡ.

Sau hai tháng ở chung, Đậu Đậu cũng đã dần quen: “Dì Tuyết, tháng sau là có thể thu hoạch cà chua ở nông trường rồi, đến lúc đó chúng ta có thể làm canh trứng gà cà chua.”

Thư Tuyết Tinh cười tươi: “Được đó.”

Hai vợ chồng chó sói lại gần, còn không ngừng vẫy vẫy đuôi với bà ấy.

Nhìn thái độ quen thuộc này, chỉ thiếu điều chúng chưa lên tiếng gọi bà nội: Muốn ăn thịt.

Khương Ninh thật sự không muốn nhìn.

Cố Đình Lâm làm đầu bếp chính, ba món ăn mặn một món canh.

Canh tàu hủ viên, thịt muối xào rau khô, thịt xông khói chiên trứng gà và rau xanh.

Khương Ninh giúp dọn bàn ăn.

Cả nhà họ cùng ngồi vào bàn ăn.

Cố Đình Lâm cười, nói với con gái và con rể: “Hai đứa mau nếm thử xem.”

Thư Tuyết Tinh phụ họa: “A Ninh, đây chính là lần đầu tiên ba của cháu xuống bếp, cháu nếm thử tay nghề của ông ấy thử xem?”

Trong lòng Khương Ninh cảm thấy rất ấm áp, nhưng khi vừa nếm thử canh nóng, vẻ mặt của cô lập tức trở nên rất “đặc sắc”.

“Ừm, rất ngon.” Cô nói với Hoắc Dực Thâm: “Anh mau nếm thử.”

Hoắc Dực Thâm gấp miếng trứng gà chiên, phát hiện có chút tiêu, nhưng vẫn bỏ vào miệng: “...”

Ặc, mặn quá!

Cố Đình Lâm vẫn không hề biết, thấy con gái và con rể đều nói ngon thì trong lòng thấy vô cùng kiêu ngạo, ngay cả sự nghiệp thành công của ông cũng không bằng việc nấu cơm này.

Nhưng mà, đến khi tự ông nếm thử thì ông đã lập tức nghi ngờ cuộc đời.

Cuối cùng, cũng chỉ có mấy con chó là thành thật, nó lập tức phun trứng gà ra, mặn đến mức liên tục lùi về phía sau, không ngừng dùng móng che lỗ mũi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận