Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 670 -

Chương 670 -

Không ít người cầm quốc xẻng ra ngoài đào đất, cho vào túi rồi mang về nhà.

Ai biết sau này còn có tai nạn gì xảy ra nữa, nếu đã tích trữ đất thì tốt nhất nên tích trữ nhiều một chút.

Những người không có nhà kính trên tầng thượng bây giờ mới thấy hâm mộ hai căn biệt thự cuối cùng kia biết bao nhiêu.

Ngay cả Tần Xuyên, vua sao chép cũng phải trầm trồ trước nhà số 50, lai lịch của hai người này chắc chắn không đơn giản, không hề bối rối chút nào trước thiên tai.

Hắn ta lập tức gọi nhóm người của tên xấu xí đến: "Nghĩ thật kỹ cho tôi, Khương Ninh đã tích trữ những gì từ các cậu và những người khác, nghĩ không ra thì tối nay đừng có ăn cơm nữa.”

Vừa nói, hắn ta vừa cố ý trừng mắt nhìn tên xấu xí, chỉ đích danh nói: "Đặc biệt là cậu, mỗi lần cô ấy đòi vật tư gì đều tìm cậu, nghĩ cho kĩ vào!"

Tên xấu xí bực bội: "Ông chủ, chuyện này đã bao nhiêu năm rồi, sao tôi có thể nhớ nhiều như vậy được chứ?"

Tần Xuyên cởi đôi giày da đầu nhọn bọc vàng: "Thế à, để tôi giúp cậu nhớ lại nhé?"

Tên xấu xí ôm đầu hoảng sợ: "Đừng, tôi nghĩ, tôi nghĩ, tôi sẽ nghĩ thật kỹ."

Đùa à, đầu nhọn to như thế mà đâm xuống, không đâm chết hắn ta mới lạ.

Hắn ta vội vàng giật lấy đôi giày da, dùng tay áo lau sạch tro bụi bên trên: "Ông chủ, có gì thì từ từ nói, trí nhớ tôi vẫn tốt, chẳng phải tôi vừa bệnh xong nên vẫn còn di chứng đằng sau hay sao, ông chủ cho tôi chút thời gian.”

"Nhàn rỗi quá nhỉ?" Tần Xuyên buông hắn ta ra, xỏ giày da vào: "Không đói bụng à? Nhà kính trên tầng thượng còn trống không đấy, nhanh đi trồng cây đi."

Những nhà khác đều đang khí thế ngất trời còn Khương Ninh lại đang nhàn nhã, lúc còn ở Áo Viên cô đã tích trữ một lượng lớn đất phì nhiêu, lúc cần thì lấy ra thêm cũng không muộn.

Lục Vũ liên lạc qua bộ đàm, bảo Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đến ăn tối, nhân tiện giúp một việc nữa.

Còn giúp việc gì thì không thấy nói trong bộ đàm, nhưng nghe giọng nói có vẻ rất vui.

Sau khi uống thuốc, những người sống sót tiếp tục hồi phục, mặc dù sương mù vẫn không có dấu hiệu giảm nhưng chỉ cần đã có sức đề kháng thì sẽ không thấy tái phát nữa.

Ở trong nhà đã lâu nên buồn bực chân tay, Khương Ninh quyết định đồng ý lời mời.

Nghĩ đến việc nhà hai người cũng không giàu có gì, Khương Ninh quyết định không mang hai thùng cơm là hai con chó tham dự, thể nào cũng ăn đến mức người ta nghèo đi mới được.

Nghe chừng chó ngao Tây Tạng cũng xấu hổ về lượng thức ăn của chính mình nên khi ở nhà số 50 rất dè dặt, không dám ăn hùng hổ trước mặt anh cả, thỉnh thoảng sẽ về nhà họ Dung chăm chỉ làm việc, sau đó quay lại với một cái bụng tròn xoe.

Nhà họ Dung biết nó một chó theo hai chủ cũng không so đo, dù sao nó đến thì cho nó ăn cơm.

Hai người đưa Đậu Đậu theo, đến nhà số 42 ăn chực.

Tên nhóc này, trong sân đã đỗ sẵn hai chiếc xe, một chiếc là xe nhỏ, một chiếc là SUV.

Trên sân thượng truyền đến giọng nói, Trương Siêu và Lục Vũ đang suy nghĩ làm thế nào để lắp đặt máy phát điện năng lượng mặt trời.

Khương Ninh ngạc nhiên, những nhà khác vì bệnh mà nghèo, còn nhà họ ngược lại còn giàu lên.

Cô có ấn tượng về chiếc Ferrari màu đỏ, hình như đó là chiếc xe yêu thích của một người nổi tiếng.

Nếu như không nhầm thì hai nhà đang trên đà giàu có.

Nghe thấy động tĩnh, Trịnh Vỹ Lệ đi ra: "Vào nhà đi, sương mù bên ngoài dày quá."

Đều là người quen cũ, nên cô ấy cũng không giấu giếm, thậm chí còn chủ động nói ra: "Từ khi virus bùng phát, rất nhiều khu nhà đã bị xóa sổ, lúc bọn chị dọn dẹp thi thể và vệ sinh thì lấy lại những vật tư có thể sử dụng được."

Hai nhà chỉ lấy của những nhà không còn ai, được hai chiếc xe, một máy phát điện năng lượng mặt trời, còn có cả quần áo, giày dép, đồ gia dụng trong nhà, có thể dùng là họ cầm về.

Cho dù mình không cần thì cũng có thể đổi lấy vật tư cho người khác cần.

Không ít người làm như vậy, họ không chỉ lấy hết đồ trong nhà mà thậm chí cả người già, trẻ nhỏ cũng không tha.

Sương mù dày đặc không thấy rõ người, chỉ cần che mặt vào là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận