Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 349 -

Chương 349 -

Khương Ninh lắc đầu: “Chúng ta không biết câu cá, có thuyền đánh cá cũng vô dụng.”

Thật ra thì cô muốn một chiếc tàu du lịch hơn, mà đúng lúc căn cứ Hải Sinh có một cái, nhìn qua còn khá mới.

Hoắc Dực Thâm nhíu mày: “Chúng ta đã có du thuyền rồi.”

Những người đi ra từ cô nhi viện, có thể không có năng lực khác, nhưng do môi trường thực tế nên họ đã sớm học được khả năng lo trước tính sau chu đáo hơn người thường.

Khương Ninh cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn có cảm giác về nguy hiểm rất mạnh: “Du thuyền có thể giúp chúng ta sống sót trên biển, nhưng nếu gặp phải bão lớn hay va chạm mạnh, dẫn đến siêu động đất hoặc sóng thần, một cơn sóng lớn cũng có thể nuốt chửng du thuyền."

Đúng vậy, danh tiếng của căn cứ Hải Sinh có vấn đề, rất có thể sẽ bị lừa. Nhưng Khương Ninh nghĩ vẫn đáng để cược một lần: "Nếu thua, chúng ta sẽ mất một mẻ insulin; nhưng nếu thắng, chúng ta sẽ có thêm một chiếc tàu du lịch, thế sự xoay vần, nhỡ đâu có thể dựa vào nó để sống sót?"

Hoắc Dự Thâm nhìn thấy sự kiên trì của cô, không phản đối gì: "Phải bàn bạc chi tiết hơn, giảm thiểu rủi ro đến độ thấp nhất có thể."

Nhận được sự đồng ý của anh, Khương Ninh cảm thấy rất thoải mái: "Anh am hiểu tác chiến, em nghe anh chỉ huy."

Lời nịnh nọt này làm Hoắc Dực Thâm dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng có phần vui mừng.

Khương Ninh ngồi trên ghế sofa, vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với anh.

Hoắc Dực Thâm không ăn vặt, đưa hạt dưa đã tách vỏ cho cô, hai người trao đổi đến tận khuya rồi mới nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Tần Xuyên đã qua từ sớm: "Thế nào? Có tin tức gì chính xác không?"

Khương Ninh chần chừ: "Có insulin, căn cứ Hải Sinh cần bao nhiêu?"

"Đối với bọn họ thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”

Tần Xuyên thân là người buôn bán, đã nói cho căn cứ Hải Sinh yêu cầu của Khương Ninh, đoán chừng bọn họ không cần thuyền đánh cá thì cũng là du thuyền.

Tập đoàn nhà họ Thang cũng có thuyền đánh cá, nhưng nếu Khương Ninh không muốn, cô cũng thể yêu cầu căn cứ Hải Sinh, nên mục tiêu của cô hẳn là tàu du lịch.

Tần Xuyên đã nghĩ ra đủ mọi phương án có thể, đỡ phải bôn ba đi lại cho phí sức.

Tần Xuyên nói hẳn vào vấn đề chính: "Bên trên của cô muốn thuyền đánh cá hay tàu du lịch?"

"Phía trên cũng không muốn chiếm bát cơm của người khác, thứ họ muốn là một chiếc tàu du lịch."

Tần Xuyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Suy cho cùng, trong hoàn cảnh bây giờ, tàu đánh cá có giá trị hơn tàu du lịch rất nhiều, là kế sinh nhai để căn cứ Hải Sinh phát triển và mở rộng.

Hắn ta thật sự lo lắng Khương Ninh sẽ xin thuyền đánh cá, đang muốn lấy thuốc cứu người, căn cứ Hải Sinh không muốn cũng phải đổi, nhưng ai dám cam đoan bọn họ sẽ không lợi dụng?

Theo ý của giám đốc của căn cứ, ông ta cũng muốn đổi du thuyền, rủi ro chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều, Tần Xuyên thở phào nhẹ nhõm: "Tàu du lịch thì không thành vấn đề, nhưng họ muốn sáu mươi mũi insulin."

Khương Ninh có, nhưng có ai mà không để lại thủ đoạn: "Đã hai năm kể từ lúc thiên tai, làm gì còn ai làm được sáu mươi mũi, bên trên chỉ có tối đa ba mươi mũi thôi."

Nếu không phải vì insulin không dễ tìm hơn vắc xin, cho dù cô không lấy ra, căn cứ Hải Sinh cũng có thể thông qua những đường dây khác mà tìm tới. Hơn nữa giá trị của một chiếc du thuyền cũng không thể so sánh được, nếu không cô thật sự sẽ không muốn lấy ra nhiều như vậy.

Ngoài sự hiếm có của thuốc, nếu số lượng quá lớn cũng rất dễ bị người ta chú ý.

Tần Xuyên cảm thấy ba mươi mũi là quá ít, nhưng nếu không tiêm sẽ chết, số lượng này chắc đủ để bọn họ có thêm thời gian tìm thuốc bổ sung.

Nhưng mà còn chưa đến một nửa so với dự kiến của hắn ta, hắn không dám đưa ra bình luận gì.

Khương Ninh cảnh cáo trước: "Anh Tần, tôi không ngại nói thật với anh. Thật ra chúng tôi còn đang do dự trước đơn làm ăn này, dù sao căn cứ Hải Sinh cũng có vài thanh danh không dễ nghe."

Tần Xuyên chỉ là người mai mối kiếm lợi thôi, cũng không ép buộc hai người: “Tôi đã có ơn với cô và người anh em Hoắc, về tình hình ở căn cứ Hải Sinh, tôi nói thật với hai người, nhưng cũng không tiết lộ tình hình của cả hai cho họ biết, chỉ nói chúng ta là người cùng nghề.

Có vấn đề gì thì có thể nói thẳng với tôi, nếu thật sự không giải quyết được thì cùng lắm chúng ta không làm vụ này nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận