Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 91 - Nhẫn vàng bị nuốt mất rồi 1

Chương 91 - Nhẫn vàng bị nuốt mất rồi 1

Nhẫn vàng bị nuốt mất rồi 1

Nghe Khương Ninh nói vậy, Hoắc Dực Thâm nhíu mày: "Đậu Đậu nhát gan sợ phiền phức sao?"

Khương Ninh lắc đầu: "Con bé có tính cách lấy lòng, dường như rất sợ người khác tức giận nên mới theo phản xạ mà đi lấy lòng mọi người."

Ví dụ như khi cô bé tặng trứng gà cho cô và Cola, kể cả khi làm bài tập cô bé luôn lén nhìn cô, sợ cô sẽ ghét bỏ cô bé.

Đừng bảo là chỉ mỗi cô, ngay cả anh ruột mà cô bé cũng sợ, để khiến cho Hoắc Dực Thâm vui vẻ mà khi tập bộ võ thuật phòng thân quân đội, cô bé bị thương cũng không hé răng.

Những đứa bé như thế, có đôi khi sẽ khiến cho người khác rất đau lòng.

Hoắc Dực Thâm im lặng thật lâu: "Đậu Đậu là đứa con thứ hai của ba mẹ tôi, hai năm trước =họ qua đời do tai nạn giao thông, mà tôi lại công tác ở nơi khác nên không thể về được, chỉ có thể nhờ bác cả chăm sóc cho Đậu Đậu."

“Trước đây Đậu Đậu rất hoạt bát và thích cười, không ngờ đến khi tôi xuất ngũ trở về lại trở thành con người hoàn toàn khác."

"Nhưng mà, dạo gần đây tôi cảm giác con bé có thay đổi, bây giờ nó đã biết chỉ ra thiếu sót của tôi rồi, cảm ơn sự uốn nắn của cô."

Khương Ninh cũng đã từng mắc chứng bệnh như thế này, khi còn ở cô nhi viện cứ sống trong thấp thỏm lo sợ, luôn muốn lấy lòng người khác để họ nhận ra được ưu điểm của chính cô.

Không chỉ có cô mà phần lớn những đứa trẻ ở đấy đều như vậy, may mà sau này thoát ra được khỏi vũng bùn đấy.

Đậu Đậu cần được khích lệ, nhưng biểu đạt cảm xúc thật của chính mình là điều cần thiết hơn, cho dù là những cảm xúc tiêu cực.

Bây giờ đã là tận thế rồi, nếu như không thể sửa đổi tính cách và tam quan của Đậu Đậu kịp thời, đến lúc đối mặt với người khác sẽ vô cùng nguy hiểm.

Đây là một quá trình dài, Hoắc Dực Thâm chỉ có thể tự mày mò thôi.

Thịt kho tàu sôi sùng sục cạn nước, màu sắc sáng đỏ, hương vị thơm nồng, mềm mịn, béo mà không ngấy.

Ai bảo anh là khủng bố tai họa phòng bếp, chẳng phải bị cô uốn nắn rồi đấy sao.

Chỉ cần chỉ dẫn đúng chỗ, Hoắc Dực Thâm sẽ là một binh lính tốt, cô tiếp tục chỉ cho anh làm cá nấu cải chua.

Sáu người một chó, hai món sợ là không đủ.

Hoắc Dực Thâm lấy sáu quả trứng gà, hai chân giò hun khói, tiếp tục nghe theo hướng dẫn của Khương Ninh.

Đám người Trương Siêu bị anh lôi đến, vật tư của mấy người này cũng phong phú ghê nhỉ?

Hâm mộ hết nấc, thế nhưng việc liên quan đến vật tư rất nhạy cảm, bọn họ cũng sẽ không ngu đến nỗi đi hỏi chúng từ đâu ra, nảy sinh hiểu lầm hoặc hiềm khích là điều trí mạng nhất khi đang tận thế.

Anh sẵn lòng chia sẻ, bọn họ biết được nên rất biết ơn.

Ba món no bụng, một món giá đỗ xào, vài người ăn không gì thỏa mãn hơn, cuối cùng ngay cả nước canh cũng cạn sạch.

"A Ninh, giá đỗ này trồng như thế nào vậy?"

Rau thủy canh vẫn chưa ăn được, Trịnh Vỹ Lệ thèm muốn chết, mấy ngày không ăn rau thì chưa chết được, thế nhưng cái cảm giác đi vệ sinh đó, thật sự là ai đi rồi mới biết.

Cô ấy sợ lắm, may mà có Khương Ninh - quyển bách khoa toàn thư sống ở cách vách.

"Chẳng phải đơn giản quá sao, có nước là trồng được rồi."

Khương Ninh cũng không giấu giếm: "Chúng em đã lấy được rất nhiều đỗ xanh, đậu đỏ ở tòa nhà văn phòng, nếu như trồng giá đỗ thì sẽ đủ ăn trong một khoảng thời gian dài."

Cô trình bày đại khái các bước trồng rau xong còn không quên thông báo một tin tốt: "Rau xà lách trồng theo phương pháp thủy canh hơn nửa tháng nữa là có thể thu hoạch, thu hoạch xong em sẽ dạy mọi người cách trồng.”

Trương Siêu còn lưu luyến hương vị thịt kho tàu, không cam lòng vừa nói vừa ăn: "Cậu nói xem, chúng ta đi xa một tí thì còn có thể tìm thêm vật tư không?"

Sau này sẽ càng khó hơn, Khương Ninh khuyến khích bọn họ nên lo trước tính sau: "Dạo gần đây tôi đang đọc sách y học, không có thời gian ra ngoài thu thập vật tư, nếu các cậu có thời gian rảnh thì có thể ra ngoài, cảm giác như mấy ngày nay hình như đang lạnh hơn, đi tìm chút củi lửa cũng được."

Lục Vũ trêu đùa: "Cho dù A Ninh không ra ngoài đi nữa thì cô ấy cũng có thể dựa vào kỹ thuật y học để nuôi sống bản thân."

Bạn cần đăng nhập để bình luận