Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 551 -

Chương 551 -

Đừng thấy hai thành phố mới đứng hướng vào nhau mà nhầm, ở giữa vẫn còn một khoảng cách, vùng chuyển tiếp tương đối hỗn loạn, qua lại giữa hai nơi cũng khá nguy hiểm.

Biết năng lực của Khương Ninh, Mã Quang Niên không từ chối.

Viện Nghiên cứu Khoa học Y học ở thành phố Quảng Đông lớn hơn nhiều so với trạm tạm thời ở thành phố Phượng.

Chiếc Hummer dừng lại ở cửa, đúng lúc nhìn thấy có người cầm bụi cây thuốc từ trong đi ra, ước chừng việc hợp tác trồng trọt kiểu mẫu rất tốt.

"Tiểu Khương, nếu không phải nhờ em mở đầu, bọn thầy cũng không nghĩ đến phương pháp hay này.”

Mã Quang Niên rất vui vẻ: "Phần lớn thời gian thầy đều ở chỗ này, sau này nếu như em có chuyện có thể tới thẳng đây tìm thầy."

"Cảm ơn thầy Mã, sau này em sẽ thường xuyên đến quấy rầy thầy, đến lúc đó hy vọng thầy đừng cảm thấy em phiền.”

Mã Quang Niên không thấy phiền, thậm chí còn hy vọng sẽ có thêm nhiều người giống như Khương Ninh.

Đào tạo một bác sĩ Trung y giỏi quá khó khăn, tận thế đến bất ngờ khiến biết bao bác sĩ phải hy sinh, nhân tài đứt đoạn là đáng sợ nhất.

Ông ấy lấy từ trong túi ra một quyển sách có vẻ đã rất cũ: “Đây là sách mà ngày xưa thầy của thầy cho thầy, đã vài chục năm không in lại. Bên trong này ghi lại biểu hiện lâm sàng và cách chữa những chứng bệnh mà Trung y gặp phải từ mấy ngàn năm qua. Bây giờ cho em mượn cầm về nghiên cứu cho tốt, nhớ phải thật giữ gìn đấy.”

Một cuốn sách thật dày, mở ra đã thấy vẻ ố vàng cũ kỹ, đủ thấy rằng nó vô cùng quý giá.

Khương Ninh được quan tâm mà sợ: "Cảm ơn thầy."

Thầy của Mã Quang Niên chắc là thầy giáo già đã nghiên cứu ra cách điều trị nhiễm trùng gan và phổi do khói mù gây ra, hy vọng ngày nào đó cô sẽ được gặp.

Vẫy tay chào tạm biệt, Khương Ninh lái xe trở về thành phố Phượng.

Vừa mới đến địa phận của thành phố Phượng, từ ven đường có một cái bóng lao ra.

Không kịp đạp phanh xe, bóng người bị đâm bay ra ngoài, hoàn toàn không nhúc nhích.

Không phải chứ, mấy người hay ăn vạ thời tận thế đều điên cuồng như vậy sao?

Khương Ninh bị đâm có hơi choáng, nhưng cô không xuống xe kiểm tra, mà móc súng ra cảnh giác nhìn bốn phía.

Cách đó không xa, một bóng người chạy như bay đến, dáng người nhanh nhẹn, trên tay đeo băng tay của một nhân viên tuần tra an ninh, cầm trong tay một cây dùi cui chống cháy nổ.

Nhìn người đàn ông nằm trong vũng máu, đầu tiên anh ấy hơi run lên, ngay sau đó lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra.

Yếu quá, không thể cứu nổi.

Kéo cái túi vải mà người đàn ông đang nắm chặt ra, anh ấy kéo người đến ven đường, sau đó nhìn sang Khương Ninh, dùng động tác ý bảo cô xuống xe.

Khương Ninh nhìn người bên ngoài cửa sổ xe, máu lập tức dồn lên não.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngẩn.

Khương Ninh mở cửa xe, đối phương trước tiên vui vẻ, sau đó là phức tạp, sau đó gần như là vội vàng chạy tới, hưng phấn ôm chầm lấy cô: "A Ninh."

Cô không ngờ lại gặp được Lục Vũ trong trường hợp này.

Thậm chí, suýt chút nữa còn không nhận ra.

Sau hai năm xa cách, Lục Vũ giống như trở thành một người khác.

Làn da trắng mịn hơn cả con gái đã không còn, trở nên xù xì và đen sạm, thậm chí gò má còn có sẹo.

Con trai có tướng con gái như anh ấy, cứ như vậy bị giày vò thành một người đàn ông thô ráp.

Mà nhìn lại Khương Ninh, hầu như không có bất cứ thay đổi gì, thậm chí còn có thể nói là xinh đẹp hơn, trong vẻ sạch sẽ hiên ngang còn mang theo chút tươi sáng và quyến rũ.

Hai người bắt đầu cùng một thời điểm nhưng gặp lại nhau lại giống như đất với trời.

"Sao cậu lại ở đây?" Khương Ninh đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ: "Mấy tháng trước tôi và Hoắc Dực Thâm đã đến núi Đông Tiều, bọn tôi đến căn cứ quân sự tìm cậu, nhưng căn cứ nói là không có người như vậy, tôi còn tưởng cậu đến quân đội ở căn cứ Gia Thành."

Nhắc đến quá khứ, Lục Vũ nặn ra một nụ cười: "Sau khi đến thành phố Huệ, bọn tôi đi về phía căn cứ của chính phủ.”

Đứng ở ven đường nói chuyện cũng không an toàn, Khương Ninh kéo Lục Vũ lên xe: "Còn Trương Siêu và Vỹ Lệ thế nào rồi, căn cứ của chính phủ không tốt sao, sao các cậu lại trở về thành phố Phượng?”

Thời tiết khá lạnh, thấy anh ấy không mặc quần áo dày, mặt tím tái lại, Khương Ninh đưa một chiếc cốc giữ nhiệt qua: "Nước nóng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận