Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 591 -

Chương 591 -

"Qua loa vậy sao?" Nghe giọng điệu cố tình của cô, cậu ba nhà họ Dung kinh ngạc hơn: "Gọi chị nhiều lần như vậy đều không được, tôi còn tưởng chị bị bọn họ tha đi mất."

"Yên tâm đi, dù cậu bị họ tha đi thì tôi vẫn khó bị lắm."

"Nói với chị, tôi một người một súng xử lý được sáu tên, khiến đám khốn kiếp kia hoảng sợ đến mức lái xe bỏ trốn trong đêm..."

Lải nhải một hồi, gã ta không ngừng khoe khoang chính mình: "Chị, khu nhà đã an toàn, chị cứ yên tâm ra ngoài hai bước đi."

Lỗ tai Khương Ninh muốn đóng kén, đành phải nói sang chuyện khác.

Thật ra không phải cậu ba nhà họ Dung giỏi, trừ bảo vệ từ chức không muốn thông đồng làm bậy với đám kia thì tổng cộng chỉ hơn hai mươi người.

Bọn họ liên tục cướp bóc mấy nhà, thu hoạch không ít vật tư, đương nhiên phải tranh thủ thời gian chạy trốn, nếu không sẽ dồn người trong khu nhà vào đường chết phải liên thủ phản kháng, không có lợi cho họ.

Phải biết rằng không ít chủ sở hữu đều có súng trong nhà.

Bọn họ cướp rất nhiều vật tư là thật nhưng cũng chết mấy đồng bọn, lại bị nhà họ Dung lấy súng bắn chết, đoán chừng tổn thất ít nhất là ba người.

Lúc này không chạy thì còn chờ tới khi nào? Lỡ như đám côn đồ xông tới đây.

"Không thể cho qua." Hoắc Dực Thâm nghiêm túc: "Đám đó quá quen thuộc khu nhà này, dù là đám côn đồ không đến đây thì sợ rằng họ chấn chỉnh thế lực trở lại."

Thành phố mới Quang Minh là lớp mỡ dày, là loại mập đến mức chảy mỡ, không có khả năng không có người tới cắn.

Khương Ninh cũng cảm thấy vậy.

Ăn sáng xong, hai người bắt đầu tập luyện, đảm bảo năng lực bản thân ở trạng thái tốt nhất.

Hai người không rảnh rỗi, Đậu Đậu đánh quyền lên ghế sô pha, chó con ngoài hành lang.

Khoảng giữa trưa, Trương Siêu liên lạc lại: "A Ninh, mọi người không sao chứ?"

"Chúng tớ không sao, các cậu thì sao?"

"Vẫn ổn, chỉ bị vài vết thương nhẹ."

Bên Trương Ninh khá yên tĩnh, hẳn là đang ở chỗ an toàn, Khương Ninh nghĩ đến thân phận đời trước của Hoắc Dực Thâm, không khỏi hỏi: "Đồn cảnh sát các cậu thế nào?"

"Nhiều người bị thương hơn chút nhưng tổng thể vẫn ổn."

Đối mặt với đêm vô tận, đồn cảnh sát và quân đội đã có kế hoạch từ sớm, khoa nghiên cứu căn cứ quân đội của thành phố Huệ đã tập trung vào phát triển nghiên cứu hai năm trước, chẳng những chi viện đạn dược số lượng lớn cho các thành thị mà còn có áo chống đạn, trang phục chống đâm chống chém, mới nhất là kính nhìn ban đêm.

Bốn người đều được phát trang bị, nhân viên tuần tra an ninh không có súng lục nhưng có vũ khí sốc điện công suất lớn, trang phục chống đâm chống chém.

Kính nhìn ban đêm có tác dụng vô cùng tốt, mặc dù đeo vào không giống khi nhìn vào ban ngày nhưng có thể thấy rõ người trong đêm tối, đám côn đồ dường như không có chỗ trốn.

Có thể do đám côn đồ vẫn quá mạnh nên khi nãy đám quạ đen xông đến ào ạt như thủy triều, rất khó ngăn cản.

Khương Ninh hơi phấn khích, đây là thứ đời trước không có.

Được căn cứ quân đội ủng hộ, quân nhân và cảnh sát của các thành phố lớn không giống với đời trước, dùng sạch đạn cũng chỉ có thể đánh tay không, cuối cùng ngã xuống bi tráng.

"Cậu và anh Thâm không cần lo lắng, đồn cảnh sát chuẩn bị không ít trang bị, bình xịt hơi cay, đèn cường quang chói mắt, với lại nghe nói tiếp viện quân đội sẽ tới ngay."

Tắt bộ đàm, Khương Ninh nói tình hình mới nhất cho Hoắc Dực Thâm, khẽ tựa đầu lên vai anh: "Anh không cần phải tự trách lo lắng, lần này có nhiều chuyện khác đi rồi."

Tàn bạo sẽ tiếp tục xảy ra nhưng sẽ không thảm khốc giống đời trước.

Mặc dù anh vẫn im lặng nhưng trong lòng Khương Ninh rất hiểu rõ, lần khác biệt này là nhờ anh mà thay đổi.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Dực Thâm vừa định nói thì phía xa lại phát ra tiếng gào thảm thiết.

Hai người ra ban công chỉ thấy trong bóng tối có rất nhiều đuốc vào khu nhà liên tục không ngừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận