Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 590 -

Chương 590 -

Bạo loạn sẽ kéo dài ba năm, đội bảo vệ chỉ là đợt thứ nhất, sau này sẽ có đám côn đồ liên tục không dứt xuất hiện.

Hai người chỉ là người bình thường, có thể tự bảo vệ mình trong tận thế đã là tốt lắm rồi.

Về đến phòng, anh đắp chăn kín cho Đậu Đậu: "Đừng sợ, ngủ một giấc thật ngon, có chuyện anh sẽ gọi em."

Đậu Đậu ngoan ngoãn gật đầu: "Anh, em không sợ."

Chó thích chạy lung tung, Hoắc Dực Thâm mặc áo chống đạn cho nó, sau đó hạ lệnh: "Bảo vệ Đậu Đậu."

Cola kéo ổ chó vào phòng, yên tĩnh bảo vệ ở trong phòng.

Cách âm của biệt thự cũng được, ngăn chặt được hầu hết âm thanh, tiếng kêu rên hoặc là tiếng reo hò vui mừng.

Khương Ninh lật qua lật lại không ngủ được: "Đời trước, làm sao anh vượt qua được?"

Bi kịch mười mấy năm trước lại xảy ra một lần nữa, Hoắc Dực Thâm cũng không muốn đề cập quá nhiều, nhưng vẫn cảm thấy nên nói cho cô biết.

"Động đất chết rất nhiều người, bao gồm cả cảnh sát và quân nhân, mặc dù sông núi hoang tàn trăm họ lầm than nhưng không thể phủ nhận vật tư sinh tồn cũng không thiếu thốn như bây giờ, vào thời điểm đêm vô tận tất cả đều mất đi trật tự, chỗ nào cũng đánh cướp đốt giết, cảnh sát và quân nhân hy sinh càng nhiều, đến cuối cùng. . ."

Chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh bạo để đàn áp.

Nhưng bạo dân giống như hổ đói xổng chuồng, mà đêm vô tận lại là cộng sự che chắn tốt nhất cho bọn chúng.

Lúc đầu đàn áp còn có hiệu quả, nhưng theo thời gian, bọn chúng càng giỏi nguỵ trang bản thân, một phút trước còn là ác ma cầm đao, một phút sau đã chạy trốn vào nhà dân, bọn họ là bách tính bị hại tay không tấc sắt.

Khi đối mặt với tội phạm, cảnh sát hoặc quân nhân có thể không chớp mắt, nhưng khi đối mặt với người dân vô tội, súng trong tay bọn họ lại do dự.

Nhưng chính một chút do dự nay lại tạo thành cái chết của mình.

Chỉ cần thất thần hoặc sơ sẩy, dao sắc nhọn sẽ đâm thẳng vào tim.

Dưới sự áp bức của thiên tai, tim của ác ma đã sớm vặn vẹo, lúc đầu còn cho người khác chết nhanh chóng, về sau. . . lấy việc tra tấn cảnh sát quân nhân làm niềm vui.

Tim của Khương Ninh bỗng như bị bóp nghẹn, vô thức nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hoắc Dực Thâm hỏi: "Anh cũng bị bọn chúng bắt?"

"Không."

Chuyện cũ quá máu tanh, Hoắc Dực Thâm cũng không muốn Khương Ninh biết.

Anh và đồng đội đuổi theo đám côn đồ vào ngõ nhỏ, bởi vì đêm vô tận tầm nhìn không rõ, đám côn đồ kéo mặt nạ xuống, một đám đóng giả là người cướp bóc, một đám đóng giả làm người bị hại, con dao máu me đầm đìa gác lên cổ một đứa bé.

Đứa bé kia tuổi cũng xấp xỉ Đậu Đậu.

Hoắc Dực Thâm trong lòng không đành đồng ý thả bọn chúng đi, ai biết cô bé đó xoay tay đâm dao vào người anh.

Bọn anh người mang vết thương nặng trốn ra được, nhưng có những người bạn lại vĩnh viễn. . .

Chung chăn chung gối nhiều năm, Khương Ninh cũng không phải gỗ, có thể từ động tác tay chân của anh đoán ra được.

Chắc chắn anh đã trải qua vô số chuyện máu me tàn nhẫn, mới có thể làm được vẻ mặt bình tĩnh như ngày hôm nay.

Xoay người ôm cổ anh, Khương Ninh thở dài thật sâu: "Chúng ta không phải chúa cứu thế, không liên luỵ chính phủ đã là tốt lắm rồi, ngủ đi."

Nói ngủ, nhưng thật ra ai cũng không ngủ được.

Tiếng súng bên ngoài vang lên có hơi dày đặc.

Khương Ninh đếm nhẩm, chừng mười sáu phát.

Nếu như không đoán sai, chắc là nhà họ Dung ra tay.

Biệt thự nhà họ Dung cao bốn tầng, mỗi tầng đều xây chỗ bắn tỉa tốt nhất.

Bên trong có cảnh sát và vệ sĩ, càng đừng nói vũ khí các thứ, cho dù là chân không ra ngoài, giết mười mấy tên bảo vệ vẫn không có vấn đề.

Đừng thấy cậu ba nhà họ Dung cà lơ phất phơ, thật ra tài bắn súng cũng không kém, trước đây thường hô hào đám bạn xấu của gã ta đi bắn máy đĩa bay, còn là hội viên cao cấp của câu lạc bộ bắn tỉa.

Bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Chẳng biết mơ mơ màng màng ngủ lúc nào, lúc bật đèn lên lần nữa đã là hơn tám giờ sáng, bên ngoài vẫn là một màu đen tuyền.

Ăn xong đồ ăn sáng, vừa mở bộ đàm, âm thanh quỷ kêu sói gào của cậu ba nhà họ Dung vang lên: "Chị, tối qua không dọa chị chứ? Những tên kia đều bị tôi đuổi đi rồi."

"Ừm, cậu ba thật giỏi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận