Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 420 -

Chương 420 -

Thấy cô không muốn kiếm tiền, Tần Xuyên cũng không ép nữa: "Được rồi, nếu có cơ hội thì hợp tác sau vậy."

Hắn ta cho đàn em của mình chuyển đồ ra xe, Khương Ninh hẹn ngày mai đến lấy xe chở nước, đến tối sẽ trả lại.

Bạn bè lâu năm, Tần Xuyên không hề do dự mà đồng ý ngay: "Chuyện thuốc iốt tôi sẽ nghĩ thêm cách, loại thuốc này không được sử dụng phổ biến nên cần thời gian để tìm."

“Được, đến lúc đó tôi sẽ lấy lương thực đổi cho anh.”

Nhắc đến lương thực, Khương Ninh nảy ra ý tưởng mới: "Anh Tần, anh có ý kiến gì về vấn đề hạt giống không? Anh có thể tự bảo quản chúng không?"

Hiện họ mảnh đất trống có thể trồng được hàng trăm kilogram hạt giống lúa lai, có lẽ chúng sẽ có giá trị nghiên cứu rất lớn, cô thực sự không muốn lãng phí chúng.

“Đã hai năm liên tiếp xảy ra thiên tai rồi, hạt giống lúa nước rất khó tìm được, dù có tìm được cũng chưa chắc nảy mầm được”.

Khương Ninh lái xe rời đi, nói: “Được, phiền anh nhé.”

Cô đỗ xe ở một nơi không bóng người, đầu tiên cô đặt bồn nước vào chỗ trống trước, còn những thứ khác thì cô ngang nhiên chở về Áo Viên.

Sau khi giao nửa xe chở nước cho Tần Xuyên, Khương Ninh không ra ngoài nữa, hầu như ngày nào cũng nằm ở nhà, nhưng thực ra là cô đang lên kế hoạch định trồng hết ngô trên khắp mảnh đất trống đó.

Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu cũng không ngồi không, ngoài việc ba ngày đến lớp một lần thì họ còn đào đất ở vùng đất hoang dưới chân tòa nhà, sau đó chuyển chúng lên lầu đặt trên sân thượng lớn.

Sau khi lắp cửa sắt trên sân thượng, rồi kéo mái hiên lên, nhìn chúng cũng rất gì và này nọ.

Đậu Đậu xới đất lên, đặt lên khay trồng cây: “Chị ơi, trồng cây gì đây ạ?”

Khương Ninh trêu chọc cô bé: “Em muốn trồng cây gì?”

"Em muốn trồng khoai lang, đậu phộng, rau xanh, đậu que, còn có nấm nữa ạ."

Nấm không được, trời đang nóng không thuận lợi cho việc sinh trưởng, còn những thứ khác thì đều có thể.

Khương Ninh lấy ra một số hạt giống để cho Hoắc Dực Thân dạy môn lao động cho cô bé.

Kết quả là cả hai anh em đều... không biết.

Thôi đi, Khương Ninh chỉ có thể đích thân thị phạm.

Trồng thì dễ nhưng bảo đảm chúng phát triển bình thường trong điều kiện thời tiết nắng nóng như này lại rất khó.

Trong lúc trồng trọt, Khương Ninh vừa nghe đài phát thanh thành phố nói về các biện pháp phòng chống động đất và các biện pháp cấp cứu, cô không quên dặn dò: “Đậu Đậu, em hiểu đài phát thanh nói gì không?"

"Em hiểu rồi ạ, anh trai cũng đã dạy em rồi."

Khương Ninh hỏi cô bé: “Vậy chúng ta nên làm như thế nào?”

"Mang theo túi cấp cứu, nước uống và thức ăn rồi rời khỏi nhà ngay, đến nơi trống trãi, không nên tụ tập ở những nơi đông người hoặc nguy hiểm..."

Vừa nói xong thì loa phóng thanh của toà nhà lại vang lên.

Hà Thiên Minh đã trực tiếp phát tin tức trên đài phát thanh qua loa phóng thanh để những nhà không có đài cũng có thể kịp thời nhận được tin tức.

Đồng thời ông ấy dán các thông tin cũng như cách cấp cứu tại những nơi dễ thấy trong khu chung cư.

Thời tiết nắng nóng thiếu nước vốn đã khiến cho người ta sống không bằng chết rồi, bây giờ ngày ngày còn bị tin tức động đất oanh tạc khiến mọi người ai cũng nơm nớp lo sợ.

Nhưng biết làm sao được?

Không ai biết được khi nào động đất sẽ đến, nếu sợ gây hoảng loạn lòng dân mà giấu giấu giếm giếm, đợi động đất đến rồi thông báo thì đã quá muộn, đến lúc đó sẽ càng có nhiều người chết hơn.

"Đậu Đậu, em sợ không?"

Sợ, nhưng được ở bên cạnh anh chị, cô bé cũng không sợ lắm.

Sau khi tan học về, Hoắc Dực Thâm ăn bát chè đậu xanh mà Khương Ninh múc cho mình: "Ngày mai, ngày 14 âm lịch, vừa hay chúng ta đi tổ dân phố đăng ký tạm trú tạm vắng, Hà Thiên Minh nhờ anh sẵn tiện dẫn mọi người trong khu chung cư qua đó luôn."

"Anh đồng ý rồi sao?"

Hoắc Dực Thâm gật đầu: "Khu chung cư phải có người túc trực, cho nên chúng ta chỉ có thể chia hai đợt, chú ấy lo đồ ăn và nước uống nhận được sẽ bị cướp giữa đường."

Nếu được lựa chọn, ai mà muốn làm kẻ xấu kia chứ?

Khương Ninh không phản đối, hiện tại quá thiếu nước, ngày nào cũng xuống giếng lấy nước, nhưng lại không thèm đồ ăn và nước uống mà tổ dân phố phát, không khiến người ta chú ý mới lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận