Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 394 -

Chương 394 -

Sau khi tắm sạch sẽ, Khương Ninh ôm nó an ủi, cô cho nó rất nhiều phần thưởng, thịt bò, thịt vịt, chân gà và đồ hộp đông lạnh.

“Cola, em giỏi quá.”

Chó con há miệng ngậm lấy thức ăn, nỗi oan lúc nãy đã quẳng lên chín tầng mây từ lâu.

Khi ra ngoài, ngọn lửa đã không còn cháy, thứ sót lại chỉ còn khung cảnh hoang tàn.

Khương Ninh lo lắng cho Đậu Đậu nên không dính líu đến việc bao vây và đàn áp của Phùng Côn Bằng nữa, cô lái chiếc Hummer quay về căn cứ Thanh Cương.

Căn cứ Thanh Cương còn rất nhiều chỗ trống, những người được việc đã được điều đi hết, ngay cả Phùng Côn Bằng cũng không ở đây.

Cái tên nhát chết này, cuối cùng cũng sẵn sàng ra tay khi nhìn thấy một món hời.

Lực phòng ngự căn cứ lúc này đang ở mức yếu nhất, Khương Ninh rất muốn lao ra xử sạch bọn họ.

Nhưng cô vẫn nên kiềm chế bản thân lại, bây giờ vẫn chưa đến lúc để ra tay.

Đừng coi thường gã họ Phùng, gã là người lắm mưu nhiều kế, có nhiều tai mắt đang âm thầm theo dõi.

Quay về nơi ở, Hoắc Dực Thâm gõ cửa: “Đậu Đậu.”

Đợi được vài phút thì cửa mở ra.

Đậu Đậu lao vào vòng tay của Hoắc Dực Thâm: “Anh ơi.”

Có vẻ như cô bé đã khóc, khuôn mặt Hoắc Dực Thâm trầm xuống: “Ai bắt nạt em?”

“Em không biết.”

Có người gõ cửa từ bên ngoài, không chỉ muốn lừa cô bé mở cửa mà còn nói những lời khó nghe.

Chắc là cô bé cũng không hiểu hết, nhưng cô bé đã bảy tuổi rồi, cũng học được kha khá từ việc xem phim truyền hình và xem hoạt hình, biết được đó là những lời lẽ thô tục.

Hoắc Dực Thâm đi vào phòng rồi an ủi cô bé một lúc.

Ngoài ra có chó con bầu bạn, Đậu Đậu nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Ăn trưa xong, hai người nhân lúc ngủ trưa đi vào không gian.

Khương Ninh có dự cảm không lành: “Chúng ta phải cẩn thận, gã họ Phùng không chỉ đa nghi, sợ chết, lòng dạ lại vô cùng hẹp hòi, chia rẽ những người máu mặt để cân bằng thế cục, chẳng qua bọn họ cũng chỉ là một đám ô hợp, gió chiều nào thì theo chiều đấy, sự uy hiếp của gã không phải điều gì quá to tát. Nhưng chúng ta thì khác, nếu cuộc chiến ngày hôm nay không có anh ra tay, gã gần như không có cơ hội trở mình, sớm muộn gì cũng bị căn cứ Lặc Long chiếm đoạt. Kiểu người như gã, tuyệt đối không cho phép người khác trèo cao hơn gã, đi xa hơn gã, có lẽ hắn sẽ sớm ra tay để đối phó với chúng ta.”

Hoắc Dực Thâm tán thành: “Căn cứ Lặc Long đã không còn, chắc là tiếp theo sẽ đến căn cứ Thanh Cương.”

Hai người bận rộn nạp đạn vào súng, thuốc nổ, bom nhiên liệu…

Ra khỏi không gian, bên ngoài cực kỳ ồn ào, tiếng ô tô ầm ầm chạy vào căn cứ liên tục, có hơn hai mươi chiếc.

Hơn mười xe vật tư, có lương thực, vũ khí, xăng, không biết cừu dê bị nung nóng hay bị giết sống, cùng với đó là… Hai mươi, ba mươi cô gái.

Phùng Côn Bằng đi xuống từ xe địa hình, mặt mày hớn hở đắc ý, bước đi với khí thế hừng hực: “Chọn mấy đứa rồi đưa vào phòng tôi.”

Có người chọn được mấy cô gái đẹp, rồi sai người lôi bọn họ đi tắm rửa sạch sẽ khiến các cô gái đó kêu lên liên tục.

Khương Ninh che mắt Đậu Đậu lại và quay về phòng.

Ra vẻ bất lực, đám xăm trổ rất vui vẻ khi nói về những vụ chặt đầu và hàng loạt những cơn thịnh nộ: “Đm, đỉnh thật sự, đúng là thần mà.”

Đám xăm trổ làm đủ việc xấu, nhưng họ tự biết suy nghĩ, trước kia không phục Hoắc Dực Thâm nhưng hôm nay lại phục anh sát đất, muốn quỳ gối nhận anh làm đại ca.

Xử lý được kẻ địch lớn nhất, nghĩ đến việc sau này có thể dựng rào chắn và thu tiền bảo kê, đám xăm trổ kích động đến mức hú hét như hít thuốc lắc.

Căn cứ bận bù đầu, nhập kho đủ loại vật tư, náo nhiệt như sắp đến Tết.

Chập tối, họ thậm chí còn mổ trâu, dê…

Hoắc Dực Thâm chơi đấu địa chủ với những người khác, tách biệt khỏi sự náo nhiệt ngoài kia.

Tiếng gõ cửa vang lên, là Kiều Lão Tam đến.

Ông ta không vào trong mà đứng ở cửa chào hỏi: “Cậu Hoắc, hôm nay cậu được vinh quang rồi, nếu không có cậu ra tay thì trận chiến trở mình ngày hôm nay chưa chắc đã thắng được. Lát nữa ông trùm sẽ mở tiệc ăn mừng, nếu nói về việc thưởng thì mọi người phải đến đấy.”

Dứt lời, ông ta lại vỗ vai rồi bắt tay, đắc ý cười lớn.

Hoắc Dực Thâm bình tình như thường ngày: “Được thôi, bọn tôi chắc chắn sẽ đến.”

Đóng cửa phòng lại, Hoắc Dực Thâm xòe lòng bàn tay ra, lại có thêm tờ giấy…

Bạn cần đăng nhập để bình luận