Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 857 -

Chương 857 -

Bởi vì bị bệnh rất khó chịu nên cô bé bắt đầu suy nghĩ nhiều.

Ký ức của Đậu Đậu trong những năm qua cứ liên tục hiện lên trong đầu. Nếu không có Khương Ninh dạy dỗ thì Đậu Đậu cũng không thể trở thành người như bây giờ, có khi là lấy lòng người khác, có khi sẽ giấu suy nghĩ của mình đi, những chuyện này cô bé không hề nói với anh trai.

Tất cả đều do Khương Ninh kịp thời nhận ra và sửa chữa khuyết điểm cho cô bé, giúp cô bé trở nên tự tin hơn, dần dần thân thiết với anh trai hơn.

Đậu Đậu nhào vào trong ngực Khương Ninh: “Chị dâu, em thật sự rất vui vì người bị thương không phải là chị.”

Khương Ninh nghẹn ngào, ôm cô bé thật chặt.

Bệnh tình cứ lặp đi lặp lại không ngừng, hai người bọn họ đều lo lắng, thay phiên chăm sóc cho cô bé.

Có một lần, suýt chút nữa cô bé đã phải dùng đến thuốc trợ tim rồi.

Cô bé cứ sốt như thế trong năm ngày, cuối cùng cũng giảm đi.

Không chỉ có Đậu Đậu gầy đi, Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh cũng sút mấy cân, hình như chó con cũng không thèm ăn.

Sau khi kiểm tra sức khỏe một lượt, các chỉ số có hơi thấp, nhưng rõ ràng bệnh tình đã thuyên giảm.

Trận chiến này tạm thời xem như là đã thắng.

Nhưng thật sự quá nguy hiểm, nếu không có máy oxi, không có mấy thứ thuốc kia, thật sự bọn họ chỉ có thể dựa vào ý trời.

Trong lòng Hoắc Dực Thâm vẫn còn rất sợ hãi, anh kéo Khương Ninh đến bên cạnh hỏi: “Đậu Đậu thật sự không bị sao chứ?”

Khương Ninh không dám đảm bảo: “Lúc ở Áo Viên, Dương Vĩ Dân ăn phải cá biến dị, rửa dạ dày xong thì khỏi, cho nên virus viễn cổ này sẽ không gây chết người. Chắc phải có liên quan đến loại virus, lượng độc và tố chất cơ thể của vật chủ.”

Trùng thủy triều có ở khắp nơi, gặp phải quỷ Nhật ngay cả da lông xương cốt gì cũng ăn cho nên trên người chúng mang theo rất nhiều virus.

Khương Ninh không có máy móc để kiểm tra nên cô không dám chắc chắn virus này đã bị giết chết, hay vẫn ở trong tế bào của cơ thể của Đậu Đậu.

Cô không muốn anh lo lắng sợ hãi, chỉ uyển chuyển nói: “Chắc đã không sao rồi, trong khoảng thời gian này phải chăm sóc cơ thể thật tốt, bình thường phải tích cực rèn luyện, nâng cao đề kháng. Quỷ Nhật uống nhiều nước thải, ăn sinh vật biến dị nhiều năm như vậy mà vẫn có thể sống được, Đậu Đậu cũng chỉ bị cắn một cái thôi, tiếp tục quan sát chắc vẫn ổn.”

Lúc này Hoắc Dực Thâm mới yên tâm, đau lòng ôm lấy cô: “A Ninh, khoảng thời gian này em cực khổ nhiều rồi.”

“Chỉ cần Đậu Đậu không sao là được rồi.” Nếu không thì cô thật sự không dám tưởng tượng sau này họ sẽ ra sao.

Khương Ninh dặn dò Đậu Đậu nghỉ ngơi cho khỏe, trong người có khó chịu gì phải nói cho cô biết.

Sau trận bệnh nặng này, Đậu Đậu vô cùng yếu ớt nhưng niềm vui như vừa đầu thai thành công khiến cô bé cười rất tươi.

Lúc tâm trạng cô bé không tốt thì cô bé đã nhìn thấy rất nhiều người chết trước mặt mình, có lúc cô bé đã nghĩ rằng thật ra chết cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Nhưng khi thật sự đối mặt với cái chết, cô bé lại không muốn chết, lại tham lam muốn sống tiếp.

Cô bé vẫn muốn được ăn ngon, muốn được chơi với Cola, còn muốn gặp các cháu, tất cả những thứ đó khiến cô bé không nỡ chết.

Khương Ninh rất quan tâm đến Đậu Đậu, thức ăn một ngày ba bữa đều vô cùng phong phú, hơn nữa còn chuẩn bị thảo dược để giúp cơ thể cô bé nhanh chóng khỏe lên.

Cơ thể cô bé quá yếu nên tàu ngầm vẫn luôn ở dưới biển không thể nổi lên hóng mát hay phơi nắng vì sợ Đậu Đậu sẽ bị cảm lạnh.

Sau khi ngủ trưa dậy, Khương Ninh vừa uống nước cam vừa xem tạp chí bên cửa sổ, giết thời gian một cách nhàm chán.

Đột nhiên, Đậu Đậu đi đến, giọng nói hơi hoảng hốt: “Chị dâu, em thấy không thoải mái.”

Khương Ninh ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt cô bé tái nhợt, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán, cô bị dọa nhảy dựng: “Em sao vậy?”

“Em, em…” Đậu Đậu xấu hổ nói, sắc mặt đỏ bừng: “Em chảy máu.”

“Chảy máu ở đâu?”

Khương Ninh kiểm tra mặt và tay cho cô bé, không thấy có triệu chứng gì bất thường cả.

“Chỗ, chỗ đó của em chảy máu.” Đậu Đậu ôm bụng thật chặt, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Chị dâu, em sắp chết rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận