Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1006 -

Chương 1006 -

Khương Ninh vừa đau lòng vừa áy náy, nhưng đây chính là sự tàn khốc của tận thế.

Bọn họ có thể bảo vệ cô bé một khoảng thời gian, nhưng không thể bảo vệ cô bé cả đời, cô bé phải trưởng thành từ trong gió tanh mưa máu thế này.

Sau khi Khương Ninh chắc chắn xung quanh không có ai, cô mới gom đống thi thể nào vào không gian.

Hoắc Dực Thâm cầm xẻng đi ra, giúp dọn dẹp vết máu trên mặt đất, xóa sạch dấu vết của trận chiến tối qua.

Sau khi làm xong mọi việc, Đậu Đậu đã tỉnh lại.

Cơ thể cô bé rất yếu ớt, Khương Ninh không hỏi chuyện xảy ra tối qua, mà chỉ đút cho cô bé bát cháo gà.

Ăn cháo gà xong, Đậu Đậu lại ngủ tiếp.

Sinh tồn thời tận thế, ai cũng rất khó khăn, trừ ba đứa bảo bối vừa sinh ra, làm gì có ai mà không có vết thương chồng chất.

Khương Ninh làm một bữa tối vô cùng thịnh soạn, chiêu đãi cho bản thân thật linh đình.

Sau đó cô rửa mặt chui vào chăn, ngủ một giấc đến sáng.

Cơ thể đã thả lỏng rất nhiều, cuối cùng xem như đã tỉnh táo lại.

Khương Ninh cầm bình rượu thuốc, hai người xoa bóp tiêu sưng cho nhau.

Đậu Đậu đã đỡ hơn nhiều, nhưng vì bị thương nên chỉ có thể ăn cháo và thịt nạc thanh đạm.

Chuyện xảy ra tối hôm đó, thật ra cũng không có gì để nói.

Căn cứ liên hợp không những dụ hai người đi, thậm chí còn muốn bắt Đậu Đậu để làm con tin.

Bọn họ bị thiệt hại mấy lần, đã ra tay cẩn thận hơn, đến khi trời tối mới bao vây.

Ban ngày Đậu Đậu đã nhận ra có gì không đúng, cô bé đã chôn lựu đạn ở trước cửa, lợi dụng lỗ châu mai ở container…

Trước khi chuyện xảy ra, cô bé thật sự rất sợ.

Đến lúc đánh thật, lại quên mất phải sợ.

Đến khi tiêu diệt được bọn họ, cả người sợ đến mức run lẩy bẩy.

Cô bé không sợ mình sẽ chết, mà sợ anh trai và chị dâu không về được.

Trải qua chuyện đêm đó, Đậu Đậu càng trưởng thành hơn, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Anh và chị dâu này, em đã trưởng thành rồi, hai người không cần phải lo lắng cho em.”

Mọi người ăn xong bữa sáng, Hoắc Dực Thâm tuần tra trở về, lại vào không gian nhặt xác với Khương Ninh.

Thi thể được đặt ở khu vườn hoa cả ngày, nước tuyết cũng đã tan ra hết, Khương Ninh sợ xảy ra chuyện bất ngờ, cô chẳng những mặc áo bảo hộ, còn nhặt thêm vũ khí, cũng không cho Hoắc Dực Thâm đụng vào quần áo trên người bọn họ.

Quần áo và vải vóc trên người của căn cứ liên hợp, mấy trăm người mặc cả đời cũng không mặc hết.

Khu đất ở vườn hoa khó giữ tươi, thi thể cần phải xử lý kịp thời, nếu không không gian mà bị ô nhiễm sẽ rất phiền phức.

Sau khi ra ngoài, hai người đến mới nơi cách nhà mấy trăm mét, núp ở phía sau ụ tuyết rồi lấy ra một cái máy đào tĩnh âm.

Khương Ninh đưa tay thăm dò mặt băng, sau đó ném toàn bộ thi thể ra biển, bao gồm cả thủ lĩnh của căn cứ liên hợp.

Mười bảy nước đã bị tiêu diệt, nhưng Bắc Cực vẫn là Bắc Cực.

Lão đại cũ chết rồi, sẽ có lão đại mới nhanh thôi, hy vọng bọn họ sẽ nương tay, đừng đến trêu chọc cô nữa.

Ném thi thể xong hết, Khương Ninh nhìn chằm chằm mặt băng suy nghĩ.

Lớp băng dày thật.

Nếu cô nhớ không nhầm, Bắc Cực đang dần dần khôi phục.

Vậy bên ngoài thì sao?

Xa xa tiếng chó sủa vang lên, khiến Khương Ninh chợt khôi phục tinh thần.

Hai người trở về nhà, phát hiện có hai chiếc motor đi trên tuyết đang lao như bay đến.

Căn cứ liên hợp chưa bị giết hết sao?

Hai người lập tức cảnh giác, bắt đầu quan sát ở trong hầm trú ẩn.

Chiếc xe motor kia cách bọn họ hai trăm mét thì ngừng lại, lá cờ của người Nga tung bay trong gió.

Người đến là Ivan và đồng bọn, trong miệng bọn họ không ngừng hoan hô: “Chiến thắng.”

Gấu Nga vốn lạc quan, cho dù trời có sập xuống, chỉ cần có rượu có thịt thì vẫn vui vẻ như thường

Nhưng so với trước kia, người ta vẫn có thể nhận ra được tâm trạng thay đổi rất lớn.

Khoe khoang, điên cuồng, cười không ngậm được mồm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận