Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 824 -

Chương 824 -

Khương Ninh kiểm tra cho chó, tuy nó đang sợ hãi, hai mắt mơ màng, nhưng có huấn luyện viên bảo vệ nên không kích động đến mức nổi điên.

Nó nằm dài trên đất, lè lưỡi ra thở.

Nghỉ ngơi nửa tiếng, tinh thần họ đã tốt hơn rất nhiều.

Khương Ninh dùng ý thức kiểm tra thử, ban nãy cô ném cơm vào trong không gian, bởi vì quá vội nên không chọn chỗ, bây giờ nó vương vãi đầy đất.

Không thể nào ăn được nữa, chỉ có thể đổi cái mới.

Lần này là thịt bò xào, không cần gấp cứ từ từ mà ăn.

Cơm nước xong xuôi rồi uống nước trái cây, sau đó nhanh chóng để hai đứa nhỏ ngủ trưa.

Bọn họ ở trong không gian đời khoảng hai tiếng rồi mới ra ngoài, mô-đun cứu sinh vẫn chìm nổi trong sóng biển.

Khương Ninh kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng rạng ngời chiếu vào.

Khoảng thời gian lục địa chìm xuống dẫn đến sóng thần đã trôi qua, bây giờ thứ đập vào mắt cô là đại dương mênh mông, gió lớn thổi qua không thấy đất liền ở đâu.

Khương Ninh không từ bỏ ý định, lấy ống nhòm ra tìm thử.

Chừng nửa tiếng sau, cũng không thấy bất kỳ lục địa hay ngọn núi nào.

Phần đất liền cao như vậy mà còn bị nước biển nhấn chìm, chắc trái đất bây giờ… Không còn lục địa nữa rồi.

Cho dù có, cũng sẽ chìm nhanh thôi.

Sau này sẽ thế nào, Khương Ninh thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng bọn họ cảm thấy nặng nề, mệt mỏi đến mức không muốn nói chuyện.

Gió rất lớn, bọn họ cứ lau chuyển không ngừng.

Ánh mặt trời dần ảm đạm, dường như trời đã tối.

Đậu Đậu không thèm ăn, chỉ ăn một nửa lượng cơm so với bình thường.

Trời dần khuya, cô bé nói: “Anh ơi, em không ngủ được, em đau đầu quá.”

Hoắc Dực Thâm đo nhiệt độ cơ thể cho cô bé, không bị sốt.

Nhịp tim và huyết áp lại hơi cao, chắc là do tâm trạng phiền não, cộng thêm bị say sóng.

Hoắc Dực Thâm quan tâm nói: “Có Melatonin, uống rồi thì có thể ngủ thoải mái một chút, em có muốn uống không?”

Đậu Đậu gật đầu: “Vâng.”

Cho em gái uống thuốc xong, anh sờ sờ đầu cô bé an ủi: “Say sóng đúng là rất khó chịu, đến khi quen rồi sẽ tốt lên thôi.

Em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, phải nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Đậu Đậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn nắm tay anh trai không buông.

Nửa tiếng sau, cô bé dần chìm vào giấc ngủ.

Khương Ninh mang cả người và mô-đun cứu sinh vào không gian.

Hoảng loạn đến mức đó, ngay cả cô cũng bị say sóng.

Khương Ninh cũng không có tâm trạng, cô chịu đựng cơn buồn nôn đi lên tầng nghỉ ngơi.

Hoắc Dực Thâm bế em gái trở về phòng, vì muốn em gái được ngủ cho an ổn một chút, anh đốt hương an thần lên.

Sau đó anh vội vàng tắm rửa đi thay đồ, nằm lên giường nghỉ ngơi.

Nghĩ đến chuyện sống hôm nay không biết ngày mai, Khương Ninh lăn qua lộn lại không ngủ được.

Hoắc Dực Thâm nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào trong ngực: “Sao vậy?”

“Anh nói xem sau này sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa nhỉ?”

Hoắc Dực Thâm không biết, chỉ có thể cố gắng tin tưởng thiên tai sẽ qua mà thôi.

Nếu như ngay cả mình cũng không tin, nếu như không còn sức sống nữa, thật sự sẽ không kiên trì nổi.

Không có câu trả lời, chỉ có thể sống tiếp.

Khương Ninh tính thời gian, thiên tai đã chín năm, không gian mỗi ngày chỉ sinh ra hai giờ, trừ những thời gian cần dùng đến, chỉ còn lại tám mươi sáu ngày mà thôi.

Nói cách khác, còn chưa đến ba tháng.

Mà không biết thiên tai sẽ kéo dài trong bao lâu, sau này sẽ còn thứ gì ập đến không ai có thể dự đoán được, lỡ như dùng hết thời gian, mà thiên tai còn chưa kết thúc thì phải làm sao đây?

Có khi chỉ trong vài phút hay vài giây, đã không thể giữ được tính mạng rồi.

Cho nên vẫn phải dùng tiết kiệm một chút.

Hai người cài đồng hồ báo thức, chỉ ngủ trong không gian bốn tiếng.

Say sóng gì đó, từ từ quen là được, e rằng sau này có muốn choáng váng cũng không còn cơ hội.

Giấc ngủ rất quan trọng, Khương Ninh cũng đốt hương an thần.

Đến giờ, Hoắc Dực Thâm để cô ngủ thêm chút nữa, anh bế em gái vào mô-đun cứu sinh trước, sau đó lại trở về giúp cô thay quần áo, cài dây an toàn thật chặt.

Khương Ninh mơ màng mở mắt, vẫy tay ra không gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận