Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 892 -

Chương 892 -

Trước khi chưa tìm hiểu rõ ràng, Khương Ninh sẽ không tùy tiện lấy đồ ra.

Dù sao nơi này là căn cứ quân sự, xung quanh biển toàn là thiết giáp hạm, máy bay tiêm kích bay đầy trời, ngay cả xì hơi cũng không thoát khỏi.

Chỉ cần hơi sơ ý là không gian sẽ bị lộ.

Ba người họ ra khỏi bến cảng A, đi dọc cầu mái vòm trở lại tàu ngầm.

Khu B không có bến tàu Biển Sâu, tàu ngầm chỉ dừng được ở khu A, nếu muốn đến được khu dân cư thì chỉ có thể dùng phương tiện giao thông đường thủy.

Căn cứ có phà đưa đón nhưng ba tiếng mới có một lần đưa đi đưa về, và sẽ luân chuyển giữa các bến cảng.

Vừa mới đến chân ướt chân ráo, trong balo leo núi lại giấu chó con, nên Khương Ninh không muốn tiếp xúc nhiều với người lạ để tránh bị lộ tẩy lại gặp rắc rối.

Nơi đây không thể sánh được với căn cứ quân sự phía Nam chuyện quân khuyển gì đó là không thể.

Nếu người ta biết được cô nuôi chó thì lập tức cô sẽ trở thành bia ngắm để mọi người chỉ trích, đến lúc đó làm cái gì cũng sẽ bị người khác nhìn chằm chằm.

Họ quay lại tàu ngầm, thả chó con ra ngoài hít thở không khí.

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm bàn bạc về chỗ ở, phòng của căn cứ quá chật chội chắc chắn họ ở không quen.

Nhưng cũng có thể tới đó xem trước, nếu thật sự không thích hợp thì đến lúc đó họ ở trong tàu ngầm cũng được.

Nếu trồng khoai tây thì ban ngày có thể đặt trên đỉnh tàu ngầm, không sợ bị người khác dòm ngó.

Phương hướng của quốc gia là đúng, nhưng so với những người sống sót bình thường thì cuộc sống của ba người một chó phải nói là thoải mái hơn rất nhiều.

Ôm đống vật tư đầy ắp trong không gian, cùng với những ngày tháng ăn một bữa đói ba ngày, trừ phi đầu óc họ có vấn đề mới không biết chọn.

Cho nên, dù là Khương Ninh hay Hoắc Dực Thâm cũng thấy thỏa mãn.

Chỉ có thể nói là dừng chân nghỉ một lát, hợp thì ở lại, không hợp thì rời đi.

Sau khi ăn một bữa no nê trong tàu ngầm, nghỉ ngơi một lát rồi nhét chó con vào balo leo núi xong, ba người họ ra khỏi tàu ngầm rồi lấy thuyền xung phong ra, phóng tới khu B cách vài km bên ngoài.

Động cơ khởi động, trên biển sóng gió cuồn cuộn, ba người họ tiến về phía khu B.

Khoảng hai mươi phút sau, bến cảng khổng lồ của khu B xuất hiện trước mắt.

Khu B đã xây dựng xong, hình dạng tháp bát giác nhìn từ xa thì không lớn, nhưng lúc thuyền tấn công tiến lại gần thì mới phát hiện kiến trúc của nó vô cùng to lớn đồ sộ, con người chỉ nhỏ như kiến.

Thời tiết nắng ráo, trên bến cảng những người sống sót đang phơi nắng hoặc bận rộn làm việc.

Người thì mang quần áo cũ rách ra phơi, người thì mang cây trồng ra ngoài quang hợp.

Ban ngày ban mặt, phần lớn đàn ông sống sót đều ra ngoài làm công kiếm tiền lương lương thực, còn phần lớn phụ nữ thì ở nhà hoặc chọn những công việc nhẹ nhàng hơn.

Suốt chín năm thiên tai, có biết bao nhiêu người tan nhà nát cửa gia đình ly tán, chỉ còn số ít gia đình vẫn còn hoàn chỉnh.

Vì thế khi ba người Khương Ninh vừa bước lên bến cảng, có không ít người sống sót nhìn như chết lặng, nhưng thực chất đang âm thầm quan sát họ.

Cho dù đã mặc đồ cũ nát, nhưng họ vẫn khá hơn nhiều so với những người sống sót bình thường.

Dù kỹ thuật trang điểm có giỏi đến mấy thì thịt trên người cũng không thể giấu được, vừa nhìn phát đã nhận ra.

Khương Ninh làm lơ những tầm mắt khiến người ta khó chịu kia, cô xách đồ đi về phía phòng quản lý.

Phòng quản lý dân cư tiếp nhận tư liệu, rồi xếp cho họ ba phòng 070 gần nhau ở tầng 3 khu 4. Chỗ ở phải giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, 7 giờ sáng hoặc 5 giờ chiều hằng ngày có thể đến bến cảng lấy nước, mỗi người được phép lấy nửa thùng.

Nước uống là nước biển được tinh lọc, vị không ngon lắm nhưng vẫn uống được.

Nước đã được khử khuẩn nên không phải lo bên trong có virus hoặc vi khuẩn.

Góc Đông Nam tầng một của bến cảng có đất bùn, nếu muốn trồng trọt có thể tự lấy.

Về phần phân bón thì tự cung tự cấp là được, thời kỳ đặc thù thì không cần quá cầu kỳ.

Khương Ninh ngạc nhiên: “Đất này được vớt từ đáy biển lên sao?”

Nhân viên quản lý gật đầu: “Đúng thế.”

“Nước biển sâu như vậy, phải dùng tàu vét bùn hút lên sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận