Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 280 -

Chương 280 -

Lục Vũ buồn bực: “Đã bảo hôm trước để chúng tôi đi rồi, ai ngờ cấp trên không tuyển được người, gần đây người sống sót đi khắp nơi tìm kiếm vật tư chống nóng cực hạn, an ninh đột nhiên yếu kém hẳn đi.”

Dù cấp trên cố gắng thuyết phục họ ở lại thêm hai ngày nữa, nhưng nghĩ bụng hai ngày thì hai ngày, lâu như vậy mới đến được đây, nhưng ai ngờ xui rủi thế nào lại gặp phải nóng cực hạn.

Trời nóng đến mức leo lên cầu thang mà cũng đổ mồ hôi đầm đìa.

Leo lên tầng 17, tình cờ bọn họ thấy bà Chung mở cửa ra, thế mới biết hóa ra bà ấy cũng từ chức.

Đội thu gom thi thể chẳng những phải nhặt xác, ngày thường còn phải dọn dẹp rác thải sinh hoạt.

Đến khi xuất hiện lũ lụt, mọi chuyện đều phải dừng lại.

Mọi người đều âm thầm xuýt xoa, về sau sẽ lại phải bầu bạn với đống rác rưởi tanh tưởi.

Nghe thấy tiếng động, chó con ngoáy đuôi xuống lầu đón con sen về, cứ ư ử rối rít không thôi.

Về đến nhà, Khương Ninh cất thuyền tấn công vào trong không gian, dùng nước rửa sạch cho khô rồi tắm rửa từ đầu đến chân.

Buổi tối, 1801 vừa cơm nước xong thì có tiếng đập cửa.

Không đợi Hoắc Dực Thâm mở miệng thì Đậu Đậu đã đứng dậy tắt quạt điều hòa, mở cửa rồi nhanh chóng giấu đi.

Lúc ấy, Khương Ninh thấy mà há hốc mồm: “…”

Hoắc Dực Thâm dạy tốt ghê, Đậu Đậu bây giờ đúng là láu lỉnh lanh lợi ghê đấy.

Giấu đồ còn chưa đủ, không quên mở cửa sổ để hơi nóng bên ngoài ùa vào trong.

Đậu Đậu nháy mắt: “Suỵt, chị ơi, chúng ta không thể để các anh Trương Siêu biết có quạt điều hòa.”

Khương Ninh dở khóc dở cười: “Ừ ừ.”

Tiểu Đậu Đinh còn dặn dò chó con: “Cola, mày cũng không được nói đâu đó.”

1803 qua đây học hỏi kinh nghiệm sinh tồn. Họ mang theo bịch hạt cho chó nặng 5 cân, nói là để bù cho lượng dầu tiêu hao của thuyền tấn công.

Khương Ninh không muốn nhận, nhưng Trịnh Vỹ Lệ cứ cố nài nỉ, cuối cùng bị chó con cắn túi kéo về phía cô.

Ba người họ làm việc trong đội tuần tra an ninh, tầng 18 vẫn luôn do Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm trông coi, không tham gia cuộc trao đổi vật tư chống nóng cực hạn.

“Có gì đâu, tôi cũng cần phải dùng, nhân tiện chuẩn bị cho hai người, đều là cầm đồ đổi qua lại, hai người cần dùng thì cứ lấy, không cần thì tôi lại đổi cho người khác thì cũng không lỗ.”

Cần thì cũng cần, họ còn sợ đồ không đủ cơ.

Tầng cao nhất thật sự quá nóng, mấy người bàn bạc cách đối phó với thiên tai ngày càng leo thang.

Mùa hè dọc bờ biển phía Nam vốn đã khó khăn, không phải ai cũng có thể chịu được những ngày nóng ẩm chứ đừng nói đến cái nóng cực độ chưa từng thấy.

Khương Ninh đề nghị: “Bây giờ tất cả chúng ta đều ở đây, tại sao không tắt nguồn công tắc? Nguồn điện dư có thể dùng cho quạt hoặc tủ lạnh, ô tô?"

1803 đồng tình, trải qua gần một năm rèn luyện, họ đều hiểu rõ khả năng của mình.

Kẻ nào không có mắt dám xông lên, hoàn toàn không tới lượt Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ra tay.

“Tắm rửa thì sao?”

Trời nóng đến mức thở thôi mà cũng ra mồ hôi, tắm rửa là rất cấp thiết.

Khương Ninh khiến bọn họ vỡ mộng: “Tắm rửa thì thôi đi, mỗi ngày chuẩn bị nước lau một chút là được.”

Mười hai cái bồn nước chia đều theo đầu người, mỗi người được chia bốn tấn nước, dùng xong là hết.

Tòa thị chính hẳn là sẽ nghĩ cách lọc nước, nhưng thành phố lại có nhiều người như vậy không thể nào cung cấp được.

Cho dù có thể thì lấy nguồn nước ở đâu?

Dùng ngón chân cũng biết.

Nếu như thế thì họ có dám dùng dám uống không? Khương Ninh không có dũng khí này.

Không thể tắm rửa, thì đương nhiên cả người sẽ bốc mùi.

Nhưng lúc này, không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng hết sức để thích nghi.

Về vấn đề rác thải, trước kia xử lý như thế nào thì hiện tại cứ xử lý như thế.

Tốt nhất không cần xả nước cống khi đi vệ sinh tại nhà.

Trời lạnh âm 70 độ, đường ống nước đã vỡ từ lâu, đi vệ sinh xả vào trong nhà người ta, thì họ không cầm đao xông lên liều mạng mới là lạ.

Còn nữa, nếu họ dùng nước ào ào, thì đến lúc đó ai đều biết tầng 18 có nước.

Cứ theo đám đông là được, người khác làm như thế nào, tầng 18 cũng làm y như thế.

Về phần vật tư khác, Khương Ninh lấy danh sách ra: “Có mùng, thuốc sát trùng, viên lọc nước…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận