Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 172 -

Chương 172 -

Khương Ninh kéo vai anh xuống, bôi rượu thuốc lên, mát xa với sức lực vừa phải.

Không ai nói chuyện, bầu không khí có chút xấu hổ.

Giọng Khương Ninh trong trẻo: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

"Cô hoàn toàn có thể né được, là tôi đoán sai rồi."

Ờm, nói như thế nào đây, quả thật Khương Ninh có thể né, nhưng không thể nói anh xen vào việc của người khác, lần này cô né được, nhưng lần sau thì sao?

Sự quan tâm của đoàn đội, cô xin nhận.

Tuy nhiên, cô vẫn tốt bụng nhắc nhở: "Nếu không có anh, tôi chưa chắc đã né được, nhưng anh vẫn phải quan tâm tới bản thân mình chứ, lần sau không được mạo hiểm, anh coi Đậu Đậu cũng bị dọa sợ rồi."

"Không sao đâu, chẳng qua chỉ là bị thương nhẹ thôi, tôi có chừng mực."

Anh có chừng mực, nhưng cô không muốn nợ phần ân tình này.

Nợ ân tình là khó trả nhất!

Xoa bóp mát xa hơn mười phút, bôi thuốc, tìm thuốc tốt cho anh uống.

Lúc rời đi, Khương Ninh không quên dặn dò: "Anh phải để ý quan sát, nếu có gì khó chịu thì dù bất cứ lúc nào cũng cứ nói với tôi."

"Được, cảm ơn cô."

Khương Ninh dừng lại: "Nên làm mà." Dù sao cũng vì cô nên mới bị thương.

Về đến nhà tắm rửa một cái, thay quần áo ở nhà ngồi trên sô pha, mạch suy nghĩ dần dần bay xa.

Tầng 18 quan hệ không tồi, mọi người cũng không so đo với nhau, ở chung mấy tháng qua không có mâu thuẫn nào quá lớn.

Bởi vì do Đậu Đậu, Hoắc Dực Thâm tính cách lãnh đạm đối xử với cô rõ ràng còn tốt hơn cả đám người Trương Siêu, nhưng đây chính là thời tận thế thiên tai, trước cảnh ngộ sinh tử tồn vong, bất kì cũng đều sẽ nghĩ cho bản thân trước tiên.

Cho dù cùng một đội, anh cũng không cần thiết phải lao qua đây chắn gạch cho cô chứ?

Nếu là mấy người Trương Siêu thì còn giải thích được, dù sao đều lớn lên ở cô nhi viện, căn bản là tình cảm nhiều năm, gặp nguy hiểm theo bản năng sẽ giúp một phen.

Nhưng còn Hoắc Dực Thâm?

Khương Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy anh hẳn đúng là cực kì tự tin vào thân thủ của bản thân, chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng mới đúng lúc ra tay cứu giúp.

Cũng không phải là cô tự tin, xét về mặt hiệu quả chiến đấu tầng 18 đứng thứ hai cũng không thành vấn đề, đồng thời cũng là cầu nối liên lạc giữa anh với 1803, phụ đạo Đậu Đậu cũng coi như hết sức tận tâm.

Nếu bản thân chết, tầng 18 sẽ bị tổn thất sức chiến đấu, phòng thủ lâu nguy hiểm sẽ có thêm rất nhiều nguy hiểm, anh lại phải đi tìm giáo viên cho Đậu Đậu.

Tính cách lạnh lùng ít nói, ở chung 1803 nhất định không bằng lúc trước, nếu hàng xóm mới mà dọn đến, lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn lớn.

Ừm, rõ ràng là như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt, Khương Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, chung quy vẫn thấy được…

Cola lại dùng móng vuốt cào cô, sen tới chơi nha.

Nhảy lên nhảy xuống, thành công cắt ngang suy nghĩ của cô.

Hôm nay làm chó ta mệt muốn chết rồi, buổi tối phải được phá lệ ăn thật phong phú, chẳng những có xương ức, còn có canh bắp nấu sườn heo, và chắc chắn không thể thiếu rau xanh, khỏi phải nói ăn uống vui vẻ cực.

Buổi tối lúc đi ngủ, cô mở bộ đàm: "Alo, A Thâm, anh thấy vết thương thế nào rồi?"

Gọi như vậy có chút kì cục, nhưng gọi tên đầy đủ cảm giác còn kì cục hơn.

Đầu bên kia trả lời rất nhanh: "Khá tốt."

Không biết trò chuyện gì, Khương Ninh gãi lỗ tai: "Vậy được, lúc khó chịu phải nói ngay nhé."

Ngắt bộ đàm, tắt đèn đi ngủ.

Căn phòng ấm áp, cô ngủ thẳng mười giờ bị con chó ồn ào làm tỉnh.

Mở cửa phòng ra, thiếu chút nữa không bị lạnh như băng đích không khí sang vựng, cảm giác còn lạnh hơn ngày hôm qua rất nhiều, nháy mắt trên mặt đã nổi hết cả da gà.

Đến ban công xem nhiệt độ, đã giảm đến -35 độ.

Lập tức quay về phòng, Sau khi vào phòng đánh răng rửa mặt sau, ăn bát mì hoành thánh thơm ngào ngạt.

Ăn xong mở bộ đàm: "Anh thấy vết thương hôm sao rồi?"

"Bị tê, sưng, không được linh hoạt lắm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận