Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1071 -

Chương 1071 -

Sắc mặt của Cố Đình Lâm không lộ ra một chút sơ hở nào: “Không có.”

Lông mày của Khương Ninh giãn ra, bắt đầu đề cập đến chuyện của mình: “Gấu Nga và Đại bàng hói đều có căn cứ xây ở Bắc cực, cách mấy ngày sẽ gây chiến, hai bên không ngừng tử thương.

Chúng tôi trôi dạt đến Bắc cực thì dừng chân, sau đó vô tình cứu được vài gấu Nga đang bị thương, ai ngờ lại đắc tội với Đại bàng hói, gây rối khắp nơi muốn dẫn người vào chỗ chết.

Sau đó trùng hợp có cơ hội, chúng tôi liền hợp tác với gấu Nga chiếm lấy căn cứ của Đại bàng hói, vì thế được chia một phần vật tư, mấy năm nay sống cũng khá tốt.

Sau khi đất liền nổi lên, chúng tôi ra ngoài tìm điểm dừng chân mới, khi gặp được phần mảnh đất này có lên bờ vài lần nhưng cũng không tìm được căn cứ thích hợp để cư trú, ngược lại còn gặp phải rất nhiều nguy hiểm.

Đi đi dừng dừng, gặp được thợ săn tiền thưởng đang ra ngoài, lúc này mới một đường tìm tới đây.

Vật tư có hơi nhiều, không có cách nào khuân vác lên bờ, cho nên chúng tôi giấu tàu ngầm và thuyền đánh cá ở một vịnh bí mật cách đây mấy trăm kilomet, phải mau chóng đi lấy về.”

Sợ ở gần căn cứ có người đi tuần tra, Khương Ninh không dám nói quá gần, tránh làm lộ tẩy.

Không gian thì ở đâu cũng không thiếu, nhưng nếu đã quyết định ở lại, thì phải quang minh chính đại mới được.

Cố Đình Lâm muốn bù đắp tình cảm gia đình không phải là giả, nhưng cả đời này của ông trước nước sau nhà, mà bây giờ lại xây dựng một gia đình mới.

Ông có thể dâng hiến sinh mệnh cho đất nước, là một người đáng kính nể.

Nhưng ai dám đảm bảo rằng, ông sẽ không vì đất nước mà dâng hiến con gái cơ chứ.

Khương Ninh sẽ không bởi vì khoảng thời gian sống chung ngắn ngủi, mà làm ra hành động không kịp suy nghĩ.

Cô bằng lòng chia sẻ chuyện quá khứ với ông, hơn nữa cũng quyết định ở lại thành phố Phượng, Cố Đình Lâm khó nén nỗi vui mừng: “Có cần ba phái người đi bảo vệ các con không?”

“Không cần, chúng tôi đi nhanh về nhanh, có điều...”

Khương Ninh có chút do dự, thử nói: “Chúng tôi có được không ít dược phẩm và vũ khí, mang về có thích hợp không?”

Dược phẩm thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng vũ khí phải sung vào của công là yêu cầu bắt buộc của căn cứ, làm như vậy là vì sự an toàn cho căn cứ.

Nhưng đây chỉ là yêu cầu đối với người sống sót bình thường, luôn có vài chuyện đặc biệt.

Cố Đình Lâm không biết cô có bao nhiêu vũ khí, suy xét một chút rồi nói: “Có thể làm chứng nhận được sử dụng súng, nhưng vũ khí không thể vượt quá sáu món, đạn cũng không thể vượt quá một trăm viên, cần phải đăng ký kích cỡ cụ thể với quân đội.”

Khương Ninh biết, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ông rồi: “Được.”

Cướp đoạt được quá nhiều dược phẩm từ căn cứ liên hợp, ba người có dùng mười mấy đời cũng không dùng hết, nhưng đối với căn cứ mà nói lại là nhu cầu cấp thiết: “Chúng tôi được chia cho không ít thuốc, có thể đổi với căn cứ không?”

Thiên tai mười mấy năm, thứ thiếu nhất chính là dược phẩm.

Bệnh nhẹ thì gắng gượng, bệnh nặng thì chờ chết, đừng nói là người sống sót bình thường, ngay cả quân nhân cũng hy sinh rất nhiều.

“Có thể đổi, nhưng cụ thể phải đổi như thế nào, thì đến lúc đó bệnh viện sẽ đưa ra phương án, mấy đứa muốn đổi cái gì?”

“Tôi muốn một căn nhà gạch đỏ, diện tích bên trong không dưới một trăm mét vuông, tường rào không dưới hai mét, nếu như có dư, thì còn muốn mua đất để gieo trồng.”

Cố Đình Lâm không ngờ tới, cô chẳng những yêu cầu cao mà còn nghĩ đến chuyện lâu dài, đúng là không phải người sẽ để bản thân chịu uất ức: “Được, ba sẽ sắp xếp.”

Bên đây nói chuyện gần xong, bên kia Thư Tuyết Tình đã làm xong bữa tối.

Thấy khuôn mặt ông thả lỏng, khóe môi cong lên thành nụ cười, Thư Tuyết Tình liền biết Khương Ninh đã chịu ở lại.

Trong trí nhớ, đã rất nhiều năm ông không có cười như vậy rồi.

Mỗi ngày mang khuôn mặt nghiêm túc, giống như máy móc vĩnh viễn không cần nghỉ ngơi, tự tra tấn cơ thể mình.

Hiếm khi tan làm sớm một lần, vẫn là nhờ phúc của Khương Ninh.

Hai người quyết định ngày mai sẽ đi, ăn xong bữa tối liền về phòng nghỉ ngơi sớm.

Không muốn mang đôi chó và sói kia ra ngoài rước vạ vào thân, nhưng ở lại một mình thì không yên tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận