Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 542 -

Chương 542 -

“Em cảm thấy rất thoải mái.” Từ trước đến nay Khương Ninh không để trong lòng bất kỳ chuyện gì: “Anh và Đậu Đậu không muốn ở đây hả?”

Chỗ ở rất dễ tìm, nhưng đến đâu cũng sẽ có chuyện phiền lòng.

Đối diện đồn cảnh sát còn căn nhà hai phòng, lúc nào cũng có thể chuyển đến, nhưng ở đâu có người thì đều có thị phi.

Nhà chật, xoay người cũng có thể đụng vào người khác, vẫn sẽ có chuyện phiền lòng không xử lý được.

Sống ở đây khá tốt, có thể không nghe được chuyện bên ngoài cửa sổ.

Dù nhà họ Dung có ném túi thuốc nổ vào, cũng còn có bức tường cao ba mét, không sợ bị ném trúng.

Đối với Hoắc Dực Thâm, ở đâu cũng được, chỉ cần có cô và Đậu Đậu thì ở đó là nhà.

“Gâu!”

Ừ, có cả Cola nữa, thiếu một thứ cũng không được.

Không suy nghĩ nữa, đi một bước tính một bước, tận thế mà, muốn suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Ăn cơm xong, Khương Ninh sửa lại tài liệu mà Mã Quang Niên đưa cho, định làm lại kế hoạch cho nhà kính trên sân thượng.

Hơn ba mươi loại thảo dược, trừ đi mấy loại có sẵn trong không gian, hình như còn thiếu chừng mười loại nữa.

Xem ra còn phải vào trong núi sâu, cố gắng hết sức tìm nhiều cây mầm một chút, kẻo chúng bị thiên tai dày vò đến mức phải tuyệt chủng.

Cảnh sát đến rồi lại đi, nhà số 50 không phát hiện chút hao tổn nào, khiến nhà họ Dung phải chịu thua thiệt.

Tin tức âm thầm truyền ra trong khu nhà, mọi người lập tức trở nên bàng hoàng, rốt cuộc nhà số 50 có lai lịch gì, ngay cả cảnh sát cũng không thể nào xử lý bọn họ?

Thậm chí nhà họ Dung cũng không hề nhắc đến chuyện này.

Không, cậu ba nhà họ Dung, gã ta đến tận cửa xin lỗi.

Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

“Khương Ninh.” Cậu ba nhà họ Dung chống hông, gọi lớn lên lầu.

Vừa kêu, chỉ nghe tiếng chó sủa lại.

Khương Ninh không muốn để ý đến, nhưng làm thế nào thì cậu ba nhà họ Dung cũng không đi.

Tên khốn này tự mang theo hào quang, gã ta đi đến đâu thì người ta đều sẽ nhìn theo, khiến nhiều người chú ý đến.

Muốn sống qua ngày thôi mà, sao khó khăn đến vậy chứ?

May mà chỉ có một mình cậu ba nhà họ Dung đến, không mang theo vệ sĩ, xung quanh cũng không có mai phục, Khương Ninh định tốc chiến tốc thắng.

Thấy Hoắc Dựa Thâm định đi theo bảo vệ, cô từ chối nói: “Không cần đâu, em mặc áo chống đạn, anh ở trên lầu quan sát xung quanh là được.”

Khương Ninh mở cửa, nhanh chóng bước ra ngoài.

Chó cũng nhảy ra, dáng người khỏe mạnh, ánh mắt hung ác, vẻ mặt không muốn quen biết ai hết.

Là ai!

Mùi trong căn cứ, nó đã quen thuộc hết rồi, bắp thịt lập tức căng thẳng, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ muốn công kích, chỉ chờ con sen ra lệnh.

Nói thật, cậu ba nhà họ Dung đã gặp chó rồi, thậm chí còn chơi với chó nữa, nhưng đây vẫn lần đầu thấy được bộ dạng hung ác như vậy.

Nó đã không còn được gọi là sát khí nữa, mà như muốn nhai gã ta đến tận xương vậy.

Rốt cuộc nhà số 50 có lai lịch thế nào? Có thể huấn luyện một đứa trẻ thành cao thủ thì thôi, ngay cả chó cũng…

Đột nhiên cậu ba nhà họ Dung có hơi hối hận, hôm qua đúng là quá kích động, cảm thấy có thể sử dụng cách trước kia để giải quyết, dù sao ở thành phố Phượng làm gì có ai mà không nể mặt nhà họ Dung chứ?

Bây giờ gã ta hiểu ra rồi, không biết là ai đã cho mình cái sự dũng cảm đó nữa.

Trời ạ, thật sự thay đổi rồi.

Nhưng mà, vẫn cần có mặt mũi!

Cậu ba nhà họ Dung sờ mũi một cái: “Khương Ninh, à thì…”

Thấy có người vây xem, cậu ba nhà họ Dung trừng mắt một cái, đám người nhiều chuyện thấy gã ta không vui nên lập tức rời đi.

Gã ta vẫy tay với Khương Ninh: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Khương Ninh đứng bất động: “Có gì thì nói đi.”

Ủa, nói chuyện mà cách xa như vậy, gã ta không cần thể diện hả?

Thấy gã ta không nói gì, Khương Ninh xoay người định đi, cậu ba nhà họ Dung theo bản năng bật thốt lên: “Tôi bị cô hấp dẫn…”

Ủa? Gã ta bị điên phải không!

Khương Ninh nghi ngờ nhìn gã ta: “Nhan sắc của tôi á?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận