Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 217 -

Chương 217 -

Một bóng người chạy ùa tới, kích động đến nói năng lộn xộn: “Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu của mẹ.”

Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, thấy một cô nữ sinh mặc áo khoác xám, quàng khăn đỏ chạy tới.

Cô ta ăn mặc rất dày, nhưng từ động tác và dáng dấp thì có lẽ không ít tuổi hơn mình là bao, đằng sau cô ta còn có bảy tám người đàn ông, thêm cả ba bốn nữ sinh bọc đến kín mít.

Khương Ninh cảnh giác, nhóm người này nhằm vào Cola mà tới.

Thấy cô ta định xông tới chực ôm lấy chó con, Trịnh Vĩ Lệ đẩy phắt ra, quát lớn: “Làm gì đấy?”

Nữ sinh không kịp đề phòng, bị Trịnh Vĩ Lệ đẩy ngã trên mặt đất.

Mấy người đàn ông lập tức vây quanh, tức giận nói: “Sao các cô lại đánh người?”

“Đánh người?” Trịnh Vĩ Lệ không sợ bọn họ: “Các người dám nhăm nhe chó của bọn này thì cũng đừng trách bà đây đánh mấy người.”

“Đừng cãi nhau.” Nữ sinh loạng choạng bò dậy, giải thích với Trịnh Vỹ Lệ: “Đây là chó của tôi.”

“Chó của cô?” Trương Siêu suýt chút nữa không cười nổi: “Trên trán nó lại chẳng khắc tên? Cô định chứng minh như thế nào!”

Nữ sinh không nói chuyện với anh ấy mà cúi người vẫy tay với Cola, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Ngưu Ngưu, là mẹ đây mà.”

Cola nhe răng, lùi về phía Khương Ninh.

“Ngưu Ngưu, sao con lại không nhận ra mẹ thế?” Nữ sinh buồn bã, giọng nghẹn ngào nức nở: "Mẹ mang con về nuôi từ hồi con còn bé tí xíu, sao con lại không chịu nhận mẹ vậy.”

“Cút xa ra.” Trịnh Vĩ Lệ bực bội: “Chó nhà này tên là Cola, không có Ngưu Ngưu gì hết, còn lằng nhằng nữa thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Đây không phải là lần đầu tiên có người muốn lừa chó nhà họ.

“Đây là chó nhà tôi thật mà, đang nuôi thì tự dưng chạy mất, hồi đó tôi còn đăng thông báo tìm chó.”

Nữ sinh cố gắng nói lý: “Không tin thì anh chị xem, tôi gọi tên nó, nó có phản ứng lại mà.”

Trịnh Vỹ Lệ cũng đâu có mù, đương nhiên cô ấy thấy được phản ứng kì lạ của Cola, nhưng nó là chó đi lạc, nói câu không dễ nghe là bị chủ nuôi vô trách nhiệm bỏ rơi.

Dù trước đây nó thuộc về ai, nếu Khương Ninh đã nhận nuôi thì nó sẽ thuộc về Khương Ninh, là bạn đồng hành không thể thiếu của Tầng 18.

Cả hai bên đều cho rằng đó là con chó của mình, căng thẳng bắt đầu leo thang.

Nghe thấy có người định cướp chó, Đậu Đậu chạy ù lại ôm chầm lấy Cola không buông, cô bé hung dữ công khai quyền sở hữu bằng chất giọng ngô nghê: “Cola là của bọn em!”

Khương Ninh không vội nói, mà là âm thầm quan sát nhóm người trước mắt.

Thấy phản ứng của Cola, cô biết ngay nữ sinh trước mặt này là sen cũ của chó con.

Chó con thù rất dai, nhưng nó không xông lên cắn xé như với Dương Vĩ Thông, có lẽ phần nhiều vẫn còn nhớ ơn chủ cũ.

Nói cho cùng, nó vẫn có cảm tình.

Chó con biết ơn, có tình cảm, nhưng cô ta thật sự là nhớ thương Cola ư?

Nếu điều kiện không cho phép, hoàn toàn có thể đưa cho bạn nuôi giúp, tại sao lại phải bán cho quán thịt chó?

Nếu không phải chó con khôn lanh chạy trốn được thì đã sớm trở thành một nồi thịt trên bàn cơm rồi.

Ha, bây giờ lại còn có mặt mũi đòi lại chó cơ đấy?

Khương Ninh đâu có mù, cô cũng không bỏ sót sự tham lam và nóng vội trong mắt những người đi theo phía sau cô ta - bọn họ muốn ăn thịt!

Kể cả cô gái trước mặt này, luôn mồm gọi “Ngưu Ngưu”, nhưng trong ánh mắt lại có bao nhiêu cảm tình?

Nếu để Cola đi theo bọn họ thì nó sẽ trở thành một nồi lẩu chó bốc khói nghi ngút.

“Cô nói nó là của cô thì nó là của cô chắc?” Khương Ninh cười khẩy: “Tôi cũng nói cô là súc sinh đấy, thế cô chính là thứ súc sinh heo chó không bằng thật à?”

“Chị, sao tự dưng chị lại mắng người ta?” Nữ sinh lập tức nổi giận, cả giận nói với Khương Ninh: “Tôi còn chưa nói chị là phường trộm chó, bắt mất chó của tôi đâu đấy.”

Thấy con sen bị người ta mắng, Cola quay ra nhe nanh với nữ sinh: “Gâu!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận