Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1090 -

Chương 1090 -

Họ vừa định hỏi tiếp thì cậu ba nhà họ Dung đã kéo Khương Ninh sang một bên, hạ giọng nói: "Chị, có vấn đề xảy ra bên phía thủ trưởng rồi, tôi lấy cớ tuần tra để ra tìm hai người, chị và anh rể mau chóng quay về, có lẽ vẫn còn kịp."

Khương Ninh giật mình: "Ông ấy sao vậy?"

"Bị bệnh nặng, phổi hiện tại đang bị nhiễm trùng nghiêm trọng, đã hôn mê hai ngày rồi."

Cậu ba nhà họ Dung giọng đầy lo lắng nói tiếp: "Sợ căn cứ sẽ vì điều này mà bị ảnh hưởng nên dì Thư vẫn chưa công bố ra ngoài nhưng bệnh viện lại không có thuốc điều trị loại bệnh này, chỉ đành kéo dài thêm phút nào thì hay phút ấy, nếu cứ tiếp diễn như vậy sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa."

Đầu Khương Ninh ong ong, suýt nữa thì không đứng vững, Hoắc Dực Thâm bên cạnh vội vàng đỡ lấy.

Cậu ba nhà họ Dung vỗ ngực: "Hai người mau về đi, chuyện con tàu này để tôi xử lý."

Chỉ cần không phải thùng lưu trữ, căn cứ sẽ không tịch thu vật tư mà những người nhặt rác mang về.

Khương Ninh hoàn hồn, vội vàng nhảy lên thuyền tấn công.

Cậu ba nhà họ Dung bảo binh lính dưới quyền đưa hai người về, rồi tìm thêm mấy người biết lái tàu chở hàng đến.

Từng cơn gió cứ ùa tới, gió rít gào lướt qua gương mặt Khương Ninh, tóc mái trên trán cô tung bay phấp phới.

Cô ngồi thẳng người, môi mím chặt.

Lúc cô đi, sức khỏe của Cố Đình Lâm cũng không có vẻ gì là suy yếu trầm trọng như vậy cả, sao đột nhiên lại bị nhiễm trùng phổi rồi hôn mê?

Nhiễm trùng phổi có loại nặng có loại nhẹ khác nhau nhưng đã gây hôn mê bất tỉnh thì chắc chắn không phải là tín hiệu tốt.

Hoắc Dực Thâm nắm lấy bàn tay cô nhưng lại phát hiện ra đôi tay ấy giờ đây lạnh ngắt.

Đi khoảng hơn chục hải lý, sau chừng bốn mươi phút họ cập bến.

Lên bờ, nếu không phải Hoắc Dực Thâm nhanh mắt nhanh tay đỡ được thì Khương Ninh đã mất thăng bằng mà ngã xuống rồi.

Xe dừng ở bến tàu, Hoắc Dực Thâm lấy xe xong đi tới: "A Ninh, em không cần quá lo lắng, sẽ có cách thôi."

Đầu óc Khương Ninh lúc này đang ngổn ngang rối bời, lặng lẽ dựa vào cửa sổ xe không nói gì.

Xe chạy rất nhanh, không lâu sau thì dừng trước cửa bệnh viện.

Khương Ninh vừa xuống xe đã nhanh chân chạy vào viện.

Thư Tuyết Tình ở đó, viện trưởng bệnh viện cũng ở đó, đang bàn bạc về tình hình bệnh của Cố Đình Lâm.

Thấy Khương Ninh về, đôi mắt thâm quầng Thư Tuyết Tình đã đỏ hoe nói: "A Ninh, ba cháu..."

Môi Khương Ninh mấp máy: "Ông ấy sao vậy?"

"Ông ấy vẫn luôn đợi cháu."

Tình trạng của Cố Đình Lâm rất tệ, nhưng bệnh viện lại không có thuốc, thuốc kháng sinh mà Khương Ninh để lại cũng đã dùng rồi nhưng vẫn không có tác dụng.

Viện trưởng nói ông ấy có thể chống đỡ đến tận bây giờ đã là một kỳ tích.

Ngay cả khi có thuốc thì với tình trạng bệnh lúc này cũng đã muộn rồi.

Thư Tuyết Tình đã thức mấy ngày liền, kiệt quệ héo mòn cả thể xác lẫn tinh thần, vừa thấy Khương Ninh bà ấy đã không kìm được nước mắt.

Khương Ninh không nói gì, mặt lạnh tanh đi vào phòng.

Hai người vô thức định đi theo vào, nhưng Hoắc Dực Thâm nhanh chân hơn, đứng chặn ở cửa nói: "A Ninh muốn ở riêng với ba."

Cố Đình Lâm vẫn đang hôn mê, gương mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu, trông người ông đã gầy đi rất nhiều.

Là một bác sĩ, chỉ cần nghe nhịp thở của ông, Khương Ninh cũng thấy tình hình không khả quan là mấy.

Không nghĩ nhiều, cô đưa Cố Đình Lâm vào không gian.

Máy chụp CT có bức xạ này Khương Ninh đã cố ý lắp đặt trong container ở vườn đất đen chuyên dùng để kiểm tra khẩn cấp cho ông.

Nhìn kết quả hình ảnh, cô không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Phổi trắng!

Khương Ninh tự nhủ phải bình tĩnh, vẫn chưa đến mức tệ nhất.

Đầu tiên là thở máy cung cấp oxy, còn có máy theo dõi tim phổi.

Thuốc kháng sinh thông thường không có tác dụng, phải điều chế rồi truyền thuốc đặc trị ngay.

Tiêm hormone, phối hợp với nhiều loại thuốc khác, truyền liên tục bốn năm chai.

Khương Ninh không rời nửa bước, đứng bên cạnh trông chừng, nhìn nước thuốc từ từ chảy vào cơ thể ông qua ống truyền dịch.

Cho đến khi các chỉ số theo dõi có chuyển biến tốt hơn, cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây, khi ông đứng, mày rậm mắt sáng, dáng người thẳng tắp nghiêm trang như cây thông.

Nhưng khi nhìn thẳng mắt đối mắt, cô chưa từng quan sát kỹ ông.

Bây giờ ông hôn mê bất tỉnh, sát khí trên người cũng biến mất, ngũ quan trở nên mềm mại hơn nhiều, chỉ còn lại cảm giác của một người ốm yếu bệnh tật đáng thương.

Hóa ra, núi cũng có thể đổ.

Bây giờ ông chẳng khác gì người thường, sống chết khó lường.

Khương Ninh nắm tay ông áp lên trán, vẫn bàn tay to lớn thô ráp ấy chỉ là không còn hơi ấm như trước.

Muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại chẳng thể nào thốt ra thành lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận