Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 696 -

Chương 696 -

Hai người không trì hoãn, vội vàng đi về phía nhà họ Dung.

Khương Ninh sờ soạng lấy dụng cụ phẫu thuật khẩn cấp và thuốc trong không gian ra, nhét toàn bộ vào trong ba lô.

Không ít chủ sở hữu đã ra khỏi biệt thự, nhìn thấy biệt thự khí phái của nhà họ Dung bị phá hủy, họ kinh ngạc không khép được miệng.

Trời đánh, ai ghê gớm như vậy dám ra tay với nhà họ Dung, không phải dùng tên lửa ném vào chứ?

Sau khi hết khiếp sợ, nhao nhao chạy vào giúp đỡ.

Lúc Khương Ninh đi tới, nhà họ Dung đã loạn thành một bầy, cậu ba nhà họ Dung ôm ông cụ bị thương chờ ở ghế sô pha trong phòng khách.

Ông cụ Dung bị thương ở đầu, máu tươi chảy ra, thấm ướt quần áo của cậu ba nhà họ Dung.

Mấy đứa trẻ bên cạnh bị dọa khóc oa oa, cậu ba nhà họ Dung tâm phiền ý loạn mắng mấy đứa cháu trai cháu gái: “Khóc cái gì mà khóc, ngậm miệng, ồn ào quá!”

Gã ta vừa hét, ngay cả bà Dung cũng không dám khóc tiếp.

Khương Ninh đi tới: “Chuẩn bị căn phòng sạch sẽ, dìu ông cụ vào đi.”

Mặt khác, cô yêu cầu lấy tất cả thuốc và thiết bị trong nhà họ Dung ra.

Thiên tai diễn ra quá lâu, nhặt những đồ có thể sử dụng.

Trước khi hai người đến, cậu ba nhà họ Dung đã phân phó cho người chuẩn bị kỹ càng, vội vàng để người ta dìu ông cụ Dung vào.

Khương Ninh có chút kinh ngạc, không ngờ vậy mà công tử gặp nguy không loạn.

Cô vừa muốn đi vào, đột nhiên có người giữ chặt cánh tay cô, là người phụ nữ ngoài ba mươi: “Tay của con trai tôi bị trật khớp, cô có thể giúp tôi không?”

Đây là con dâu thứ hai nhà họ Dung, cô ta ôm chặt con trai đang thút thít bên cạnh, nửa cánh tay của đứa bé đang rủ xuống.

Khương Ninh uyển chuyển nói: “Xin chờ một lát.” Tuy trật khớp bị đau, nhưng còn lâu mới gấp gáp như xử lý vết thương ngoài da.

Ai ngờ cô ta kéo ống tay áo Khương Ninh không buông, trong mắt cô ta mang theo sự không vui và gấp gáp.

Đôi mắt cậu ba nhà họ Dung quét tới, cảm giác muốn giết người.

Chị dâu thứ hai có chút chột dạ, vô thức buông tay.

Khương Ninh đi vào phòng đã chuẩn bị, Hoắc Dực Thâm làm phụ tá.

Không thể không nói, vật tư nhà họ Dung rất phong phú, nửa gian phòng bị chất đầy.

Trang phục phẫu thuật, khẩu trang che mặt, dụng cụ phẫu thuật, thuốc cấp cứu, thuốc tây, thuốc nam nhiều không kể xiết, mà đảm bảo không tệ.

Khương Ninh tìm kiếm vật tư chữa bệnh, có vài loại thuốc mới, nhìn đóng gói chính là nhà nước hoặc căn cứ sản xuất, có thể thấy được mạng lưới quan hệ nhân mạch rộng lớn.

Không thiếu vật tư chữa bệnh, Khương Ninh bắt đầu xử lý vết thương ngoài da cho ông cụ.

Trải qua hai năm rèn luyện ở Viện Nghiên cứu Khoa học, cô khá tự tin với y thuật của mình, xử lý đâu vào đấy...

Cậu ba nhà họ Dung không ở lại mà trở về hiện trường bị sập chỉ huy cứu viện.

Không ít chủ sở hữu đều chạy đến giúp đỡ, bao gồm Tần Xuyên, Trương Siêu, mấy người tên xấu xí, trong bóng đêm họ đẩy miếng thủy tinh gạch tàn ngói gãy ra: “Tất cả mọi người chú ý, cẩn thận dưới chân.”

Thời gian dần dần trôi qua, từng người bị thương được kéo ra...

Sinh mệnh của ai cũng là vô giá, Khương Ninh tiến hành cứu giúp cho tất cả mọi người dựa trên độ nghiêm trọng của vết thương.

Có người hầu, có vệ sĩ, nữ bá tổng cũng có trong đó, trên mặt bá tổng mini có vết thương lớn.

Nữ bá tổng không lo mình bị thương, chân què ở hiện trường không muốn rời đi, bà gấp đến độ cuống họng đều câm: “Phiền mọi người giúp đỡ chút, con trai tôi còn ở bên trong…”

Bá tổng mini khóc đến cuồng loạn, máu xen lẫn nước mắt không ngừng rơi xuống: “Ba, mẹ…”

Khương Ninh liên tiếp mấy tiếng không được nghỉ ngơi, thắt lưng đau lưng đau đến chuột rút, cảm giác bàng quang muốn nổ tung.

Xử lý mười vết thương bên ngoài liên tục, đợi đến lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng cũng kéo được bá tổng và vợ của gã ra, đẫm máu.

Vũ Đồng sinh non mất máu quá nhiều, cộng thêm ngạt thở thiếu dưỡng khí, không còn thở nữa.

Bá tổng vì bảo vệ vợ, dùng cơ thể chăm chăm che chở cho cô ấy, nhưng bị vật nhọn đâm vào cột sống, hiện tại toàn thân gã không thể nào động đậy.

Lần này, Vũ Đồng thật sự không trở về.

Con ngươi của bá tổng tan rã, như người mất hồn...

Bạn cần đăng nhập để bình luận