Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 253 -

Chương 253 -

Vốn dĩ, trong lòng Khương Ninh vẫn còn đang tràn đầy nhiệt huyết, thế nhưng chẳng mấy chốc cô đã phải chịu đả kích: "..."

Đậu Đậu hốt hoảng: "Chị ơi, em, em, em đau bụng, không, không, không ăn đâu!"

Từ trước đến nay, Hoắc Dực Thâm vẫn luôn bình tĩnh, thế nhưng lúc này anh cũng không nhịn được: “Tôi đi tìm thuốc cho Đậu Đậu.”

Thế là hai anh em nhà họ cứ vậy chạy mất.

Người ngoài thì thôi đã đành, ấy vậy mà khi ánh mắt Khương Ninh chuyển sang chú chó, thì nó lại dám lắc đầu liên tục, lùi lại phía sau.

Sen à, em không cần đâu!

Khương Ninh tức giận nói: "Không muốn cũng phải ăn, hay là mày tự coi mình là người rồi?"

Chẳng phải người ta vẫn thường nói chó quen ăn phân đó sao, cái vẻ mặt này của nó là thế nào đây!

Không những nó phải ăn, mà còn phải ăn hết phần của Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu.

Chẳng phải nó vẫn luôn thích ngậm chậu rửa mặt của cô trong miệng sao, giờ một nồi cơm này cô sẽ cho nó ăn hết: “Ăn đi, không được lãng phí.”

Chỉ có mỗi bát của Khương Ninh là có măng chua, chó con nể tình lắm mới cho cô chút mặt mũi. Thế nhưng nó vẫn không thể chịu đựng được cái mùi vị này, nên nó kéo bát ra tận ngoài ban công, rồi mới bắt đầu ăn.

Tám con thỏ cũng chạy ra góp vui, tranh giành mì ăn liền với chó con.

Thỏ con uống quá nhiều nước sẽ dễ bị ốm yếu, nhưng có lẽ là do đột biến, chúng không chỉ uống nước mà còn uống cả canh, lại còn thường xuyên tranh giành đồ ăn với chó con.

Hơn nữa đó lại là mì ăn liền.

Đặc biệt là Tiểu Bạch, nó lại đang mang thai nữa, nên trở lên cực kỳ háu ăn.

Khương Ninh bị tổn thương nên cũng lười quan tâm bọn nó, ăn hết sạch đĩa măng chua với mì ăn liền.

Cô không chỉ ăn măng chua, mà buổi tối còn ăn bún ốc, nặng mùi đến mức cô cũng sắp tắc thở!

Rốt cuộc, sau khi ăn xong, cô cũng không quên mở cửa sổ cho thông gió, đánh răng, súc miệng, thậm chí là phải thay cả quần áo.

Cô tưởng Hoắc Dực Thâm bị mùi thối dọa chạy, ai ngờ buổi chiều anh lại nói qua bộ đàm: “Hôm nay cô không định đối luyện à?”

Đương nhiên là tập chứ, sao mà không tập được, anh cũng không sợ bị mùi măng chua làm cho tắc thở, thì sao cô phải xấu hổ.



Với sự săn sóc đặc biệt, khoai tây kháng hàn cuối cùng cũng đến ngày được thu hoạch.

Tuy không có nhiều lá, nhưng lại có rất nhiều củ, trong chậu chứa đầy những củ khoai tây to bằng quả trứng gà.

Khương Ninh nhổ một dây khoai lên, không ngờ lại thu hoạch được hẳn hơn 20 củ khoai tây, hái xong cô lại cho lên cân lò xo cân được 3 cân 2 lạng.

Kết quả thu hoạch của các dây khoai khác cũng rất tốt, hầu hết đều nặng khoảng hai đến trên dưới bốn cân.

Ba người và một con chó làm việc không ngừng nghỉ, thu hoạch được một trăm ba mươi sáu cân khoai tây, điều này thực sự khiến người khác kinh ngạc vô cùng.

Trưa hôm đó, cô không nấu cơm nữa, chỉ hấp một nồi khoai tây.

Vỏ dày, thịt chắc, quả lại to, hấp phải mất gần bốn mươi phút thì vỏ mới bung ra.

Cô lấy chúng ra khỏi nồi, phải ăn nhân lúc còn nóng.

Về mùi vị, mặc dù nó khá bở nhưng lại có vị chát, hơi khó nuốt, sau một nuốt xuống, trong miệng vẫn còn khoai tây.

Quả thực là rất khó nuốt, nhưng Khương Ninh - người trở về từ tận thế, ngay cả đất sét trắng cũng từng phải ăn thì đối với người sống sót bị đói khát đến cực điểm mà nói, khoai tây chắc chắn vẫn là một món ăn vô cùng hạnh phúc rồi.

Cô không dám lãng phí, nên ăn liên tiếp ba miếng.

Chó con cũng rất háu ăn, tuy khoảng thời gian này được con sen nuông chiều quen rồi, nhưng khoảng thời gian lang thang đói khát đã khắc sâu vào xương tủy nó, nên đối với món khoai tây món khoai tây khó nuốt này, nó không hề kén chọn, nhai nuốt hết.

Thế nhưng Đậu Đậu lại không ăn được, cô bé nhổ khoai tây trong miệng ra: “Anh ơi, khó ăn quá.”

Đừng thấy ngày bình thường Hoắc Dực Thâm rất cưng chiều em gái, nhưng trong chuyện ăn uống anh lại rất nghiêm khắc: “Đậu Đậu, bên ngoài còn có rất nhiều người đến cả vỏ khoai tây cũng không có mà ăn, em có muốn bị đói bụng không?”

Lời nói của anh nghe thì có vẻ rất dịu dàng, nhưng lại lộ ra cảm giác áp bức, dường như gợi lên ký ức không tốt đẹp của Đậu Đậu, cô bé lập tức cúi đầu, vừa lo lắng vừa bất an vân vê ngón tay: “Anh ơi, em sai rồi.”

"Không được lãng phí đồ ăn." Hoắc Dực Thâm làm công tác tư tưởng cho cô bé: "Khoai tây em không nuốt được này chính là đồ ăn có thể cứu mạng người khác đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận